Đi qua dãy bậc thang hình xoắn ốc, Đường Bắc Ái mới nhẹ nhàng đặt Lam Thanh Sương xuống, cử chỉ còn vướng một chút lưu luyến chưa nỡ.
Chân cô chạm đất, vừa hừ một tiếng, định bỏ đi không lời cám ơn nào thì đột ngột nhìn thấy một màu đỏ chói chang ở ngay đầu gối của Đường Bắc Ái, nó lan ra, bám cả lớp quân màu xám.
"Anh! Chân anh! ", Lam Thanh Sương lên tiếng.
"Hả?"
Đường Bắc Ái nghi hoặc, nhìn xuống chân mình, đột nhiên thấy máu loang ra, nỗi sợ máu đến tột cùng trong quá khứ xuất hiện, khiến đầu óc anh mơ hồ, sau đó mặt mũi trắng bệch mà ngất đi.
Lam Thanh Sương bị dọa cho sợ hãi, điên cuồng gọi to tên anh, cuống cuồng tìm người đưa vào bệnh viện.
Cuộc đời Đường Bắc Ái anh, nói ra thì thật khôi hài, nhưng thứ anh sợ nhìn thấy nhất chính là máu.
Vào đến bệnh viện, Lam Thanh Sương mới biết hóa ra chân của Đường Bắc Ái từ sớm đã bị thương do vô tình bị một thân cây khô có gai đè trúng.
Vết thương còn chưa lành lại, đã mặc kệ mà bất chấp cõng cô đi mới khiến rách ra, chảy máu đầm đìa như vậy.
"Anh thật ngu ngốc! Đã bị thương còn cố gắng thể hiện như vậy làm gì?"
Lam Thanh Sương ngồi cạnh bên giường Đường Bắc Ái, mắng khẽ, nửa thật nửa đùa.
Nằm trên giường, Đường Bắc Ái đã tỉnh lại, đột ngột nắm lấy tay Lam Thanh Sương, như một con mèo con mà nũng nịu.
"Vậy!
Tiểu Sương Sương có cảm động, dùng thân báo đáp không?"
Lam Thanh Sương rút tay ra, tâm tình vừa dịu đi được một chút lại bị hành động thô thiển kia chọc cho tức giận, cô hung hãn đấm hự vào ngực Đường Bắc Ái một cái.
"Cẩn thận cái tay hôi hám bẩn thỉu của anh đấy.
Đừng tưởng bà đây có chút cảm kích thì anh muốn làm gì thì làm nhé"
Lam Thanh Sương mắng anh một tràng, sau đó nhìn vào đồng hồ, thấy cũng đã trễ, cô hậm hực gọi điện thông báo cho Thạch Tâm Thất đến, sau đó vội vã bỏ đi.
"Đường tổng, anh cũng thật là, chỉ vì lấy lòng cô ta mà mặc kệ chân mình như vậy luôn sao? Trong kế hoạch phát triển của Lương Chỉ chúng ta cũng đâu có tên của Lam Hằng đâu chứ", Lưu Dương, trợ lý thân tín bên cạnh Đường Bắc Ái vừa gọt một ít trái cây, vừa khô khan nói.
Anh ta đã theo bên cạnh Đường Bắc Ái hơn tám năm, quan hệ đã sớm vượt qua cái ranh giới chủ tớ.
Cả hai thực sự xem nhau như anh em chí cốt, nói chuyện cũng không cần kiêng nế gì cả.
"Người chưa từng trải chuyện nam nữ như cậu thì biết cái khỉ gì chứ.
Tôi nói cậu biết nhé, người như Thanh Sương thực sự rất khó tìm, kiêu ngạo nhưng lại rất đắt giá.
Cô ấy thế nào, mới thuyết phục được đôi chân này của tôi, công phụ nữ"
Đường Bắc Ái đáp lời.
Nghĩ đến gương mặt cau có đó của Lam Thanh Sương, anh lại cảm thấy việc mình bị thương ngược lại còn thêm vài phần thoải mái.
Đường Bắc Ái đã hai mươi tám, nhưng trong chuyện tình cảm lại chưa từng thành tâm thành ý với bất cứ một ai.
Nhưng gặp Lam Thanh Sương, lại có thể khiến anh phải đặc biệt suy nghĩ lại.
Thêm một tháng dài vội vã đi qua, chớp mắt một cái, thời gian lại chuyển mình, tiết trời lại sắp đi vào quỹ đạo của mùa hạ, lá xanh tươi tốt khoác lên mình một lớp áo căng rực nhựa xanh.
Thời tiết này lại rất thơm mùi hoa sữa, ở trong khu vườn đầy sắc thơm cỏ lạ của Thạch gia, từ lâu đã tự phát triển một cây hoa sữa không ai trồng, vươn cao vô tận, bóng râm rợp cả một khoảng sân to.
Thỉnh thoảng có vài cánh hoa đã héo, rụng lả tả, có mưa đổ xuống hoặc nắng gay gắt đều sẽ tích tụ một loại mùi hương thơm vị sữa nhàn nhạt, lại hơi ẩm như trà, bay xa, len lỏi vào trong gió.
Mỗi khi ngửi phải, đều khiến Lục Thiên Tình nảy sinh cảm giác nhớ nhà.
Bởi lẽ ở nhà của cô, hoa sữa rất nhiều, mỗi khi đến mùa hoa rụng cô và Uyển Nhi đều sẽ đi lượm lại thành một rổ to, sau đó mang về nhà, chọn lọc rửa sạch, chế biến thành một loại chè dưỡng nhan độc nhất vô nhị.
Hơn nữa còn có thể chế thành sáp hương khử mùi ẩm, đặt vào trong giường cho mẹ của cô.
Bây giờ Lục Thiên Tình nhớ lại, chỉ tiếc mọi thứ đã đi qua lâu lắm rồi, chỉ còn đọng lại trong lòng một cảm giác thương nhớ, hoài niệm, xót xa.
"Ting!.
Bên ngoài chợt truyền tới một tiếng chuông cửa, Lục Thiên Tình gác lại những hồi ức đẹp đẽ trong đầu, đi ra mở cửa.
Bên ngoài là một người đàn ông xa lạ, dáng vẻ như một tay thám tử nghiệp dư, cô chưa từng gặp bao giờ.
"Anh tìm ai?", Lục Thiên Tình hỏi.
"Thạch nhị thiếu", người đàn ông trả lời gọn ghẽ, ánh mắt lạnh tanh chỉ nhìn vào trong nhà.
Lục Thiên Tình nghe đến tên Thạch Tâm Hân, mới mở cửa.
Người đàn ông vừa bước vào, đã không nói một lời cũng chẳng để ý đến chủ nhà, lập tức đi vào trong như thể đó là nhà mình, dáng vẻ lại rất vội vã.
"Này, tôi còn chưa cho anh vào trong, anh đứng lại đó", Lục Thiên Tình bất ngờ bởi sự tự nhiên của anh ta, nói với theo.
Vừa định đuổi theo, Tiểu Chúc đã kịp thời giữ cô lại, nói khẽ.
"Thiếu phu nhân, cô đừng làm ồn.
Anh ta là Minh Cửu, không phải người xa lạ gì đâu"
"Minh Cửu? Tôi chưa từng nghe qua cái tên này.
Là bạn của Hân sao?", Lục Thiên Tình nghi hoặc.
"Em cũng không rõ anh ta có thân phận hay quan hệ gì đối với nhị thiếu gia.
Nhưng em vào làm đã lâu, trước khi cô được gả vào đây thì đã hai năm qua anh ta thường xuyên lui tới, lần nào cũng chỉ tìm duy nhất một mình nhị thiếu gia.
Lần gần nhất em gặp anh ta là hình như! Cách đây bốn tháng.
Thạch gia lâu dần cũng không ai còn nghi hoặc gì, vì là chuyện của chủ nên chúng người làm không ai dám tọc mạch, chỉ có thể mặc kệ anh ta", Tiểu Chúc mơ hồ nói lại.
Lục Thiên Tình lại được dịp suy nghĩ, hàng tá những câu hỏi chất chồng trong đầu cô.
Minh Cửu và Thạch Tâm Hân rốt cuộc có mối quan hệ gì? Tại sao lại ra vào Thạch gia tự do như nhà của mình vậy? Cô nghĩ, nhưng cô không dám nói ra ngoài.
Vì cô đã chứng kiến nhiều lân sự thịnh nộ của Thạch Tâm Hân, anh là một người sống kỳ quặc, nên những chuyện liên quan đến đời tư riêng của anh, trừ khi là anh tự mở lời, bằng không cô cũng không dám hỏi tới.
"Vậy, anh ta ở lại có lâu không?"
"Em cũng không rõ.
Vì anh ta cứ đến rồi đi như một bóng ma, không ai vô tình mà thấy được nhiều cả.
"
Lục Thiên Tình nghe xong, khẽ gật gù.
Bản chất tò mò trong cô lại được dịp trỗi dậy, chỉ là cô chỉ có thế dẫn xuống, nuốt ngược vào lòng.
Tiểu Chúc đi rồi, Lục Thiên Tình lại đứng bần thần nhìn dáo dác cả căn nhà vốn rộng lớn đang chứa đựng cô.
Tự hỏi rốt cuộc Thạch gia vẫn còn bao nhiêu bí mật nữa.
Và Thạch Tâm Hân, rốt cuộc là người như thế nào? Kết hôn đã gần một năm, nhưng cô chưa từng nhìn thấu được anh dù chỉ là một chút.
Tối đó, Lục Thiên Tình trở về phòng.
Vừa mở cửa bước vào đã sững lại bởi cả phòng đều tối tăm như một hố sâu không có ánh sáng.
Mọi thứ đều tối om om, duy chỉ có ô cửa số cạnh vách phòng là mở toang, đó là nguồn ánh sáng duy nhất.
Cô nhìn ra đó, lại thấy trăng sáng vô cùng.
"Sao anh không bật đèn?", Lục Thiên Tình hỏi, sau đó lại chậc lưỡi mà mò mẫm trong bóng tối đến cạnh giường bật điện, bởi công tắc đèn điện chỉ nằm ngay trong tầm với của Thạch Tâm Hân.
Ánh trăng bên ngoài dẫu có sáng bao nhiêu cũng không cứu vớt nổi sự tĩnh mịch tối tăm như vậy.
Bất chợt, một bàn tay từ trên giường nắm lấy tay cô, ngăn cô mở đèn.
Tiếp sau đó, bàn tay ấy mạnh mẽ kéo cô lên giường, ôm chặt lấy cô.
Lục Thiên Tình kinh ngạc, cô sững người, chỉ kịp thốt ra một chữ "Hân.
”.