"Đơn! Ly hôn?", Lục Thiên Tình ấp úng, ánh mắt dường như pha thêm một chút man đại không rõ ràng.
Thạch Tâm Hân muốn ly hôn với cô ư? Nhưng tại sao!
Chẳng lẽ là vì chân anh đã khỏi, nên không còn cần cô nữa? Có lẽ ngoài lý do đó ra, cô thực sự không tìm được một nguyên nhân nào khác giải thích cho hành động này.
Chỉ mới trong một ngày, Lục Thiên Tình cô lại gặp phải quá nhiều những chuyện hài hước.
"Anh thực sự muốn ly hôn?", cô dẫn lại những câu hỏi chồng chất trong lòng mình, nghiêm túc hỏi.
Đúng thể, rõ ràng là vào tối đêm hôm đó, cô đã muốn được ly hôn, được thoát khỏi anh, nhưng bây giờ ngẫm lại, vẫn có chút gì đó không đành lòng.
Cảm xúc đó nằm sâu bên trong, khiến Lục Thiên Tình cũng không hiểu là loại cảm xúc gì nữa.
Thạch Tâm Hân nhìn cô, sắc thái không có chút thay đổi gì, vẫn ánh mắt trầm mặc yên tĩnh như thế.
Không dao động trước cô, càng không dao động trước quyết định của mình.
Thực chất Thạch Tâm Hân đang nghĩ, nếu cô ký vào đó, thì trong lòng cô thực sự đã có Phó Dung! Và nếu đã là chuyện liên quan đến Phó Dung, thì sự việc của Tô Mẫn Ái kia chắc chắn càng không ngoại lệ! Thạch Tâm Hân không nói nhiều, chỉ lấy ra chiếc bút, sau đó ký tên mình lên trên, đẩy qua cho cô.
[Lục Bối Di, hy vọng cô không làm tôi thất vọng] Lục Thiên Tình thấy phản ứng của anh rất thật, liê nghĩ đây có lẽ đã là quyết định không thể lay chuyển được rồi.
Bàn tay cô không lạnh mà rét buốt, câm lấy tờ đơn ly hôn, nhìn vào nét chữ dứt khoát của Thạch Tâm Hân in trên đó mà trái tim đã thoáng run rẩy.
Chỉ là một mảnh giấy, nhưng tại sao lại gân như lấy hết mọi sự can đảm vốn có của cô.
[Không sao đâu.
Đây không phải là điều mình muốn ư? Chỉ cần ký vào đây, mình sẽ được tự do, mình sẽ thoát khỏi hắn, và mình sẽ được gặp mẹ! ], cô tự an ủi mình như thế.
Lục Thiên Tình lại nhìn Thạch Tâm Hân, anh nhìn cô chăm chăm, như thể rất mong đợi điều gì đó.
Lục Thiên Tình cười khẩy, hóa ra một khi con người ta tìm lại được dũng khí rồi, thì ắt sẽ chọn lọc lại những người bên cạnh mình ngay.
Không muốn tiếp tục sống trong sự không tin tưởng nhau, cũng là tôn trọng cho sự lựa chọn của anh, cuối cùng cô đặt bút xuống, ký tên vào.
Giây phút đó, bàn tay Thạch Tâm Hân đã siết chặt lại.
"Hân, tôi ký xong rồi.
Từ bây giờ! Lục Thiên Tình còn chưa kịp nói xong, Thạch Tâm Hân đã hung hãn giật lấy tờ đơn ly hôn, xé nát, ném vào mặt cô.
Cô kinh ngạc, thầy cả dáng vẻ anh như có lửa đỏ trong đó, nóng, nóng đến độ muốn bức chết luôn cả cô.
[Lục Bối Di, cô thực sự vì gã ta mà muốn ly hôn với tôi! Con đàn bà khốn kiếp này!] Nội tâm Thạch Tâm Hân gào thét, nó xui khiến anh trở nên thô bạo.
Anh nắm lấy tay cô, ném cô lên giường.
Lục Thiên Tình kinh hãi, cô nhìn thấy bộ dạng đáng sợ đó của Thạch Tâm Hân, lòng bất giác run, không nhịn được mà lớn tiếng.
"Thạch Tâm Hân, anh bị điên rồi sao? Anh đang làm cái quái gì thế?"
Nói rồi cô bật dậy, lao ra khỏi phòng.
Nhưng Thạch Tâm Hân đã bị dòng chữ ký kia làm cho phát điên, sức lực đàn ông trỗi dậy, anh bắt lấy cô, điên tiết mà ném lên giường.
Một khi đàn ông nổi giận, thì sức lực bình thường dẫu có yếu ớt đến mấy cũng tiêu tan.
Thạch Tâm Hân buông hết rèm trong phòng ngủ ra, mở nhạc đến tần suất âm thanh lớn, trong căn phòng vừa sáng vừa tối mà tiến lại gần cô, dáng vẻ hệt như một con mãnh thú đang chuẩn bị vồ lấy con mồi của mình.
Lục Thiên Tình cảm nhận được nguy hiểm, cô liên tục lùi về sau, chỉ vào mặt anh.
"Anh! Anh tránh xa ra.
Thạch Tâm Hân, nếu anh dám làm gì, tôi sẽ hét lên đấy.
"
Nhưng những lời nói kia, căn bản không lọt vào tai Thạch Tâm Hân dù chỉ là một chữ.
Anh đang cười cô, cô hét cái gì? Cả hai là vợ chồng, nếu có chuyện gì thì cũng đã làm sao? Càng huống hồ cô gả cho anh đã một năm, nay vì một gã đàn ông khác mà bỏ nhà đi, còn muốn ly hôn với anh.
Vậy thì hôm nay anh phải xem, rốt cuộc là lý trí của cô ngoan cường, hay thân thể của cô ngoan cường hơn.
Dám tơ tưởng đến người khác, dẫu anh có không yêu cô thì cô cũng không có quyền thuộc về người khác.
Sự chiếm hữu ích kỷ đã làm mờ đi lý trí Thạch Tâm Hân, một đêm ngủ lại nhà Phó Dung càng như một con côn trùng làm ngứa ngáy trái tim anh đến mức cực hạn, anh điên cuồng lao đến trên giường, đè vật cô xuống đệm, nhanh như chớp mà khóa chặt hai tay cô, ngậm lấy cánh môi mềm đỏ mọng như một quả cherry ngon lành.
Hành động bất ngờ khiến Lục Thiên Tình kinh hãi mà mở to mắt.
Cô liên tục vùng vẫy, xô Thạch Tâm Hân ra.
Nhưng bây giờ anh như một con thú, mạnh đến mức không ngờ được, chút sức lực đó của cô căn bản không nhằm nhò gì.
Đây là nụ hôn đầu của cô.
Cô không cam tâm lại còn bị cưỡng hôn như thế.
"Ưm.
.
", Lục Thiên Tình vùng vẫy, cào cấu nhăn nhúm cả gas đệm.
Thạch Tâm Hân vẫn nằm phía trên cô, thô bạo cưỡng hôn, mái tóc nâu phủ phục xuống vầng trán nam tính, thâm nghĩ đôi môi này thật sự rất ngọt! Đột ngột đau điếng một cái, máu đỏ nhẹ loang ra.
Thạch Tâm Hân dừng lại, vị tanh của máu càng làm anh trở nên điên cuồng.
Gương mặt cô, uất ức dâng tràn, tủi hận hiện rõ.
[Dám cắn rách môi tôi ư? Được lắm, hôm nay tôi sẽ cho cô đến lết đi cũng lết không nổi!] Thạch Tâm Hân lại cúi xuống, bất chấp đôi môi bị cần cho rách ra vẫn hôn cô.
Anh còn điên rồ hơn, một tay giữ chặt hai tay cô, một tay bắt đầu mò xuống lớp áo, luôn vào trong.
Lục Thiên Tình lại lần nữa mở to mắt, hành động hiện tại như một hồi chuông mà tát vào mặt cô.
Cô biết rõ, nếu còn không thoát ra, cô sẽ bị anh ta làm nhục.
[Không! Không!
Bằng tất cả khả năng chống cự, cô rời khỏi được cánh môi của Thạch Tâm Hân, gào to lên.
"Buông ra đi tên cầm thú! Anh là đồ cầm thú, tôi không cam tâm.
Tôi không cam tâm!"
Sau câu nói kia, Thạch Tâm Hân sững lại, dường như đã lấy lại được vài phần ý thức.
Lục Thiên Tình nhân cơ hội, đẩy ngã anh ra, lập tức lao xuống giường, chỉnh trang lại quần áo.
"Thạch Tâm Hân, tôi ghê tởm anh! Tôi thực sự ghê tởm anh"
Cô uất ức mà gào lên, sau đó lập tức mở cửa phòng, hoảng loạn mà chạy ra ngoài.
Thạch Tâm Hân ngồi bất động trên giường, thật lâu vẫn chưa thể thoát ra khỏi câu nói đó, đầu tóc rối rắm, miệng lẩm bẩm.
"Em ghê tởm tôi! Tôi hôn em, đã khiến em ghê tởm tôi rôi! Vậy còn gã, nếu tôi giết gã! Em có ghê tởm tôi không?"
Lục Thiên Tình bất chấp ánh nhìn của người khác, điên cuồng chạy khỏi Thạch gia.
Cô gấp gáp mà lau đi môi của mình, lau rất nhiều lần, đến cả son cũng bị làm cho nhòe ra mà loang đỏ.
Cô nức nở, nước mắt phân uất không nhịn được mà bắt đầu tuôn ra.
Dáng vẻ xộc xệch của cô, đi giữa làn đường lớn ngoài xa lộ, trông thật thảm hại vô cùng.
Cô đâu nghĩ rằng Thạch Tâm Hân sẽ có lúc mà điên rô mất hết nhân tính như vậy chứ.
Anh ta thậm chí còn muốn cưỡng bức cô.
Suy nghĩ miên man, Lục Thiên Tình không nhìn đường, không để ý có một chiếc xe đang lao đến.
Đến khi cô định thần lại, chỉ nghe có hai tiếng hét, hai chân đau đớn, cô ngã vật ra.
Ở trong xe, một cô gái phanh xe gấp, bị dọa cho thất kinh hồn vía, tay đặt trên vô lăng mà run rẩy, mắt mở to.
"Trời ơi! Lam Thanh Sương này tông phải người ta rồi! ".