Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 70: Thị Uy Dẫn Mặt Tôi Mới Là Vợ!





Cô gái trước mặt, tuy ngũ quan xinh đẹp, thân hình gợi cảm, nhưng nhìn thái độ đó, Lục Thiên Tình thật chẳng thể nào chứa nổi vào mắt.

Trong đầu cô liên tục lùng bùng hàng loạt những câu hỏi, cô ta là ai, cô ta có quan hệ gì với chồng của mình, và tại sao cô ta lại muốn ở lại đây? Từ bao giờ mà Thạch Tâm Hân có thể trở thành kiểu người dễ dàng cho người khác sống chung như vậy chứ? Đi lâu như vậy, khi trở về lại mang một cô gái theo, hỏi có người vợ nào mà chấp nhận cho nổi? "Cô là ai?"
Lục Thiên Tình hỏi một câu, lại trưng ra một vẻ mặt hết sức nghiêm túc, cũng chẳng có gì là lo lắng hay run rẩy trước cô ta.

Vì cô ta chỉ là khách, còn cô mới là chủ nhà! "Chào chị, chắc chị đây là vợ của nhị thiếu, em họ Vị, tên Vân Hạc, là bạn của chồng chị.

"
Cô gái nọ lúc này mới thu lại gương mặt kiêu ngạo kia, vờ rằng mình rất thân thiện, liên tục cười nói.

Nhưng chữ chị kia, thực sự nhức nhối vô cùng.

"Bạn? Bạn thế nào?"
Lục Thiên Tình lại tiếp tục hỏi, nhìn nụ cười cứng ngắc đầy khuôn khổ kia, thật khiến người ta nhìn phải chướng mắt.

"Là bạn! Lâu năm không gặp.

"
Vi Vân Hạc điềm nhiên trả lời, cơ mặt cô ta lúc này như có gắn cả dây rối trong đó vậy.

Lúc này Thạch Tâm Hân mới kéo nhẹ tay cô, giải thích rằng.

[Cô ấy là bạn cũ của anh, dạo gần đây nhà cô ấy có chút chuyện xảy ra, không còn chỗ để đi nữa nên mới đến nhà chúng ta lánh tạm một thời gian.

Khi mọi thứ ổn định, cô ấy sẽ đi ngay.


] Lục Thiên Tình sau đó lại nhìn Vi Vân Hạc với ánh mắt thăm dò, cô có nên tin không chứ? Thạch Tâm Hân ra hiệu mình đói bụng, sau đó kéo cô vào nhà.

Trước khi vào trong còn không quên nhìn về phía Vi Vân Hạc với cái nhìn lướt qua lạnh toát đầy đe dọa, biểu cảm khô khốc hoàn toàn ngược lại khi đối diện với vợ của mình.

Trước khi về lại Thạch gia, khi còn trên xe, Thạch Tâm Hân đã dặn dò Minh Cửu vài chuyện.

Đến khi Vi Vân Hạc tỉnh lại, thì Minh Cửu cứ theo đó mà nói thay anh.

Đầu tiên là mua cho cô ta một vài bộ trang phục mới nhìn cho ra dáng dấp con người, trau chuốt một chút.

Tiếp theo là căn dặn cô ta cứ lấy thân phận là bạn cũ lâu năm của Thạch Tâm Hân, vì hoàn cảnh gia đình mà xin nhờ trú tạm.

Mọi thứ rắc rối như vậy, Thạch Tâm Hân lo nghĩ cũng đều vì muốn trấn an vợ của mình.

Đợi đến khi anh có được chút thông tin gì đó từ cô ta, sẽ tìm một nơi khác để cho cô ta chuyển ra ngoài.

Anh hiểu cô sẽ không vui vẻ, nhưng đây là nguồn tin cuối cùng có thể có chút lợi ích, anh trước mắt phải giữ lại để điều tra.

Trong bữa cơm, Vi Vân Hạc liên tục khen món ăn rất ngon, khiến Lục Thiên Tình nhìn rất khó chịu.

Đây cũng đâu phải là nấu cho cô ta đâu chứ.

Lại còn ăn uống suồng sã như vậy, thật chẳng có lịch sự chút nào.

"Cô bao nhiêu tuổi?"
Lục Thiên Tình vừa gắp một miếng thức ăn cho Thạch Tâm Hân, vừa dửng dưng hỏi.

"Em hai mươi mốt ạ"
Vi Vân Hạc lại cười tươi, mơ hồ như cái chết của người mẹ xấu số kia đã chẳng còn chút vướng bận gì trong tâm trí cô ta nữa.

Thạch Tâm Hân nhìn cô ta với dáng vẻ như vậy cũng kinh ngạc không thành lời.

Mới vài hôm trước còn gào khóc thảm thiết như vậy, bây giờ lại đang rất hưởng thụ mà quên đi mình vừa mới mất mẹ như thế nào.

Ánh mắt cô ta từ khi bước chân vào ngôi nhà này liên tục ngó dọc ngó ngang, láo liên như thể muốn nhìn cho thật rõ từng loại ngõ ngách trong đó.

Nhưng không trách cô ta được, vì cô ta cũng là lần đầu tiên được bước chân đến thành phố, tâm trí đã bị cảnh sắc náo nhiệt của chốn thị thành làm cho lu mờ, lại còn được tiếp đãi nồng nhiệt như vậy.

Chẳng trách!
"Cô hai mươi mốt, tôi đã hai mươi tư.

Cô kém tuổi hơn tôi, thì cái gì cũng phải nên biết kính trên nhường dưới một chút.

"
Lục Thiên Tình nhãn mạnh, sau đó dùng đũa giữ chặt con tôm lớn cuối cùng trên đĩa mà Vi Vân Hạc định gắp, giành lấy bỏ vào bát cho Thạch Tâm Hân.


Loại hành động này, chính là một sự dẫn mặt tuyệt đối.

Nhắc nhở Vi Vân Hạc nên biết thức thời xem đây có phải nhà mình hay không.

Thạch Tâm Hân thấy động thái của vợ thì cười mãn nguyện, cô cuối cùng cũng đã biết thị uy để giữ chồng rồi.

Sau bữa cơm chiều, Lục Thiên Tình gọi quản gia sắp xếp phòng cho Vi Vân Hạc.

Cô rất thông minh, chọn cho cô ta căn phòng cuối cùng nằm ở tầng một, vừa hay vị trí đó, lại cách phòng của vợ chồng cô và Thạch Tâm Thất rất xa.

Cô đĩ nhiên là phải cách cô ta ra khỏi Thạch Tâm Thất luôn, vì loại phụ nữ có đôi mắt không an phận như vậy, đừng mơ sẽ vọng tưởng mà được làm chị cả của cô.

Tối đó, trời lại mưa như trút nước.

Thạch Tâm Hân ở trên phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài chỉ toàn là một màn mưa to trắng xóa, chẳng thấy bóng dáng Thạch Tâm Thất trở vê.

"Anh đừng trông nữa.

Anh cả hôm nay đã cùng ba người bạn khác đi tham gia một buổi triển lãm tranh thương mại ở thành phố Lục rồi, có lẽ sẽ không về đâu.

"
Lục Thiên Tình cứ thấy Thạch Tâm Hân nhìn ra ngoài trông ngóng thì liền nói.

Chỉ là lòng cô cũng nặng tru, bởi cô biết Thạch Tâm Thất trước nay vốn không ham vui, nay thành ra dáng vẻ đi xuyên suốt như vậy là vì điều gì.

Nhưng như vậy cũng tốt, có khi như vậy lại khiến cả hai bình tâm đi, qua một thời gian dài không chạm mặt nhau rồi sẽ bình thường trở lại.

[Ba người bạn? Chắc không phải là Cẩn Trọng, Cố Vi và Đặng Thân Bình đó chứ? Từ bao giờ anh ấy lại có nhã hứng cùng họ đi lêu lổng vung tiền như vậy?] Thạch Tâm Hân thoáng nghĩ, bởi vì tuy ba người đó cái gì cũng tốt, nhưng thực sự lại có lối sống tùy hứng vô cùng.

Thạch Tâm Thất gia nhập vào, cũng khiến anh có chút khó hiểu.


"Khuya rồi, chúng ta ngủ thôi.

"
Lục Thiên Tình vừa ngáp gió vừa mệt mỏi nói, cô nhìn lên đồng hồ đã hơn mười một giờ khuya, mưa lại lớn như vậy, không ngủ thì làm gì.

Cô vươn tay, tắt đèn ngủ đi, khiến cả căn phòng chìm vào bóng tối, sau đó nằm xuống giường, kéo chăn cao ngang ngực.

Tuy cả hai đã ngủ chung, nhưng sau sự việc hoảng sợ lần đó, cả hai vẫn chưa từng xảy ra thêm bất kì chuyện gì.

Lục Thiên Tình mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc đó từ sau lưng Thạch Tâm Hân mới năm xuống bên cạnh, trong bóng tối âm u chẳng thấy gì cả, bàn tay nam tính hư hỏng kia luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng không có lấy một tiếng động.

Giây tiếp theo đó, luồn vào trong áo cô, mò mẫm lên vùng nhạy cảm của phụ nữ.

"Hân! Anh! "
Lục Thiên Tình kinh ngạc, cô vừa định bật dậy thì đã bị bàn tay kia kéo cho ngã xuống giường, giây sau đó, hai tay anh khóa chặt tay cô lại, miệng ôm lấy miệng, đôi môi đó đã hôn sâu vào khoang miệng của cô.

Trong bóng đêm, cánh lưỡi vẫn điên cuồng luôn lách trong khoang miệng cô, thả vào đó từng nụ hôn cháy bỏng đến đê mê chết người.

Bàn tay hư hỏng kia, mò mẫm sờ soạng không bỏ một tấc da thịt nào, điên cuồng cảm nhận làn da thịt mềm mại cùng vùng đồi núi quyến rũ.

Lục Thiên Tình cảm nhận được, khóa áo lót của mình đang bị gỡ ra, chỉ một giây, hai quả đào chín liên lộ ra trần trụi chỉ dưới một lớp áo.

Bàn tay kia, lại xoa nắn, môi vẫn hôn điên cuồng, những ngón tay linh hoạt của đàn ông đã chạm vào cơ thể quý giá đó của cô, phút tiếp theo, đã siết chặt lấy đầu nụ hoa mà khiến cô rùng mình.

Nhưng Lục Thiên Tình không chống cự nữa, vì cô biết rõ ràng, loại cảm xúc này đích thực là tình yêu!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.