Nhìn quanh một lượt thấy không có ai, Lục Bối Di mới ngồi xuống, bắt đầu lục soát trên người cái xác, cô ta nhất định phải tìm ra chiếc điện thoại đã ghi âm kia.
Nhưng lục mãi lục mãi vẫn không tìm thấy gì đã khiến Lục Bối Di hoài nghi, cuối cùng cô ta chắc chắn rằng mình đã bị lừa bịp.
"Con khốn này mày dám giở thủ đoạn với tao ư?"
Lục Bối Di tức giận, đá vào cái xác một cái, sau đó cầm lấy bức ảnh, xé nát ra, vất vào thùng rác, lại lấy điện thoại ra, gọi cho lũ đồng bọn đến xử lý.
Chỉ năm phút sau, một nhóm năm gã đàn ông lúc trước đã xuất hiện, vừa trông thấy tình hình đó thì bị dọa cho kinh hồn bạt vía.
"Lục Bối Di! Cô!
Cô giết người rồi sao? Đây là tội chết, là tội chết đấy"
Một gã không giấu nổi sự lo sợ mà lắp bắp nói, nhìn về phía Lục Bối Di với ánh mắt hoàn toàn khiếp đảm.
Trước đây các gã chỉ chuyên cướp bóc, nhưng chưa từng giết người, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ dính dáng đến một vụ giết người đẫm máu như thế.
"Đừng có nói nhiều.
Mau xử lý ổn thỏa đi.
Dùng một mồi lửa là đủ.
Chớ có vất xuống sông, bại lộ sẽ chết cả đám"
Lục Bối Di vừa rút ra một điếu thuốc, vừa điềm tĩnh nhả ra làn khói màu trắng vào trong không trung, nhàn nhã ra lệnh.
Như thể việc giết người đối với cô ta chẳng có chút đe dọa nào.
"Người là cô giết.
Chúng tôi sẽ không liên can đến đâu.
Chúng tôi không muốn vào tù!"
"Ồ? Vậy thì tôi sẽ nói thẳng, các anh có ba lựa chọn.
Một là xử lý cái xác, không ai có việc gì.
Hai là đợi khi tôi vào tủ, tôi sẽ khai ra từng người các anh.
Ba là các anh giết chết tôi để diệt khẩu.
Nhưng hai sự lựa chọn cuối cùng, chính là các anh tự mình tìm đường chết!"
Lục Bối Di vẫn không có chút gì là run sợ, thản nhiên nói, lại còn thách thức đám đàn ông chuột nhắt trước mặt.
Cô ta quá rõ, bọn họ nhát cáy đến mức nào.
Quả nhiên đám người đó vừa nghe xong, liên nhìn nhau đầy do dự, tới cuối cùng vẫn nhúng tay vào tội ác.
Một nhóm ở lại dọn dẹp hiện trường, nhóm còn lại khuân cái xác đẫm máu đến một nơi hoang vắng không người, sau đó mua một ít xăng, một mồi lửa to trong phút chốc đã nuốt chửng cái xác tội nghiệp.
Lục Bối Di đứng trước ngọn lửa lớn đang cháy dữ dội, mỉm cười đầy thú vị.
"Lục Thiên Tình, có phải nên đến lúc trả lại đồ tốt cho tôi rồi không?"
Lục Bối Di lẩm bẩm nói, sau đó lại nhìn vào đồng hồ, hướng người rời đi.
"Đi thôi, trong vòng hai tháng tới, chúng ta phải dốc sức kiếm chác triệt để.
Sau đó tôi chỉ lấy ba, cho các anh lấy bảy"
Đám người nọ nghe xong, cứ ngỡ mình nghe nhầm.
"Không nghe nhầm đâu, vì sắp tới, tôi sẽ ngửa tay gác kiếm, đi tìm chồng tốt!
Haha! "
Dưới ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, thân ảnh của Lục Bối Di cứ như một mụ phù thủy độc ác vừa mới được giải thoát khỏi vòng chú, u ám đến đáng sợ.
Nhóm người vội vã rời đi, từng đốm lửa nhỏ tách ra, từ cái xác khô héo mà bay lên không trung, le lói quỷ dị như những đốm hoa đêm, có kịch độc nhưng vẫn tuyệt đẹp.
Hôm nay là ngày trọng đại của Lam gia, nói là trọng đại bởi vì hôm nay chính là lễ cưới của Lam Thanh Hy, con trai lớn của Lam Hãng.
Từ sớm tờ mờ, cả Lam gia trên dưới đều trong trạng thái hết sức náo nhiệt.
Người người ra vào, tiếng nói tiếng cười, tiếng leng keng của hàng loạt thứ đồ vật liên tục chồng lên nhau mà tạo ra thứ âm thanh réo rắt.
Phía trên sân khấu lớn, trang hoàng kiều diễm, bánh kem năm tầng, từng lớp ly thủy tinh màu trắng loáng bóng được đặt chồng lên nhau theo kết cấu bậc thang thứ tự, dòng chữ "Bách niên giai lão"
được in lớn một màu đỏ, dán ở giữa chính diện, bên cạnh hai cái tên đầy quyền lực của cặp vợ chồng mới cưới.
Nhìn tổng thể, đích thực nhận ra là lễ cưới thế kỷ của người nhà giàu.
Hôn lễ lần này quy tụ vô số những nhân vật lớn, dĩ nhiên nhóm người Thạch Tâm Hân, Phó Dung, Đường Bắc Ái cũng không ngoại lệ.
"Anh, lần này anh thay em đi cùng cô ấy nhé.
Mọi thứ chưa ổn, em vẫn chưa thể xuất hiện được.
"
Thạch Tâm Hân cầm tấm thiệp mời màu xanh nhã nhặn sang trọng.