"Lam tiểu thư, răng ở đâu vậy? Vuốt ở đâu vậy?"
Phó Dung buông lời chọc ghẹo, hướng nụ cười đầy gai nhọn về phía Lam Thanh Sương.
Lam Thanh Sương không có chút gì là do dự, liền đi lại gần Phó Dung, cúi sát người, nói khẽ vào tai anh ta, nói rất nhỏ, chỉ đủ để một mình Phó Dung nghe thấy.
"Đừng có giả ngốc.
Tôi biết cái chết của Tô Úc Khanh có liên quan lớn đến anh.
Còn nữa, anh vẫn còn nợ tôi về sự mất tích của Mẫn Ái đấy, từng chuyện này anh đều tưởng tôi không biết sao?"
Mà Phó Dung nghe xong, cũng thoáng chút ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường của mình mà cười sảng khoái.
Biết thì sao, người đã chết, gốc rễ đã lụn bại, ai có thể làm gì được anh nào? "Lam tiểu thư, cô theo dõi tôi hai mươi tư giờ hay sao mà có thể khẳng định như vậy?"
Phó Dung vẫn vô vị mà quăng ra một câu, thuận tiện lại xem như không quan tâm, đảo mắt nhìn lên trên sân khấu một cái.
Phía trên cặp vợ chồng son đã xong hết mọi nghì thức, bắt đầu đi xuống sảnh lớn chào rượu khách mời.
"Sương Sương, Sương Sương à! "
Từ xa có tiếng người đang vọng lại réo rắt, là giọng của Lam Hãng đang tìm Lam Thanh Sương, có lẽ là có việc gấp.
"Cô cẩn thận với hắn chút đấy nhé.
Có gì thì cứ gọi tôi.
Đừng ngại.
"
Lam Thanh Sương dặn dò Lục Thiên Tình, sau đó rời đi ra ngoài sảnh lớn.
Kể từ sau sự việc đụng xe ngày hôm đó, mối quan hệ giữa Lam Thanh Sương và Lục Thiên Tình đã có được chín phần xoa dịu, ít nhất là khi có tình cờ gặp lại thì cũng có thể bình thường mà nói chuyện, không đốp chát sỉ vả nhau.
Lục Thiên Tình bị những tình huống vừa rồi làm cho rối loạn, nhất thời đầu óc cứ chạy loạn xạ cả đi.
Tại sao Lam Thanh Sương lại tỏ rõ sự đề phòng đối với Phó Dung như thế? "A Dũng, vừa rồi cô ấy nói gì với anh vậy?"
Lục Thiên Tình ngồi xuống ghế, lại mơ màng hỏi.
Nhìn Phó Dung trước mặt, cô lại thấy trong con người anh có một hàng rào nào đó đầy bí ẩn và ma lực đang ngày một lớn dần.
Phó Dung chưa vội trả lời cô, mà tiến đến bàn thức ăn, lấy ra một ít bánh ngọt, đưa cho cô, sau đó mới chỉnh sửa lại lớp vạt áo một chút, cắn một miếng bánh ngọt, nói.
"Em muốn biết thật sao?"
Lục Thiên Tình không phản ứng, nhưng cô lại tự hỏi mình, rốt cuộc có đang đi quá sâu vào chuyện không liên can đến mình không? Trông thấy loại phản ứng không rõ ràng đó của cô, Phó Dung lại cười.
"Cô ấy nói, tôi là chủ mưu cái chết của gã họ Tô kia.
Còn em, em có tin không?"
Nói xong lại chăm chú nhìn Lục Thiên Tình, anh rất muốn biết nếu không phải là gương mặt này, thì Tiểu Lục của anh sẽ là có một dung mạo như thế nào chứ.
Xinh đẹp là điều không thể phủ nhận được, nhưng đáng tiếc, gương mặt này lại không thuộc về cô.
"Tôi tin anh làm gì cũng có cân nhắc của mình cả.
Tôi càng tin A Dũng năm đó, sẽ không làm ra chuyện tán tận lương tâm mà không có lý do.
"
Lục Thiên Tình vừa cắn một miếng bánh, vừa chắc nịch nói.
Nhưng nếu Phó Dung làm ra chuyện đó thật, thì bất kể có là lý do gì, cũng quá chỉ là kinh khủng! "Tiểu Lục, có những chuyện, chỉ cái chết mới trả nổi mà thôi"
Phó Dung thần bí mà nói một câu, sau đó đột nhiên có một nhóm người đến lôi kéo anh ta đi uống rượu, Phó Dung nhận ra toàn là bạn cũ, cũng không thể từ chối được.
Nhưng để cô ở lại một mình anh cũng không an tâm, vì quanh đây, háo sắc nhiều vô số, Thạch Tâm Thất và Lam Thanh Sương lại không ở bên cạnh.
Lục Thiên Tình phải nói mãi, Phó Dung mới cùng đám người kia rời đi.
Đi hết rồi, ngồi mãi cũng chán.
Thế là cô liên đứng dậy, đi đến bàn ăn, tìm một ít nước trái cây ép uống.
Uống xong, lại cảm thấy muốn đi vệ sinh, liền tìm nhà vệ sinh nữ mà lững thững đi vào.
Trong lúc Lục Thiên Tình đang chỉnh chu lại gương mặt có phần nhợt nhạt của mình bên trong, thì cách đó một vách ngăn, cô nghe được có hai giọng nữ đang nói chuyện.
Lúc đầu cô còn không để ý vì thấy họ bàn toàn chuyện phiếm, nhưng mãi đến khi cô nghe thấy họ đang bàn luận đến chính gia đình chồng của cô, thì đã bắt đầu vểnh tai lên mà chú ý.
Chỉ cách một vách ngăn, người bên kia hoàn toàn không biết người ngồi bên này là ai cả.
"Này, một tuần trước, chị giúp việc nhà tôi trong lúc đổ rác ngoài phố đã chính mắt trông thấy Thạch nhị thiếu đi trên một con xe, đi ngang nhà tôi đấy.
Anh ta còn đi cùng một người đàn ông nữa cơ.
Nói như vậy, là anh ta hoàn toàn không có bị phế rồi"
Một giọng nữ bên trái lên tiếng trước, Lục Thiên Tình nghe qua đã nhận ra được, cô ta là Ôn Tuyết, đã gặp qua ba lần, là con gái của Ôn Dũng, đối tác làm ăn của Thạch Vũ ba chồng cô, trước đây ông thường hay nhắc đến cô ta vì muốn mai mối cho Thạch Tâm Thất.
Nhưng anh thì, kiên quyết cự tuyệt.
"Nếu anh ta không phế, thì sao lại trốn tránh xã hội lâu như vậy nhỉ? Có phải mắc bệnh thầm kín khó nói gì không?"
Một giọng nữ khác lại tiếp tục đáp lời Ôn Tuyết.
"Còn nữa nhé, vừa nãy tôi vừa mới chạm mặt qua Lục Bối Di, con dâu Thạch lão gia đấy.
Tôi đã gặp cô ta ba lân, nhưng lần nào cũng là nhìn quê mùa chết đi được.
Có hôm nay, nhìn cô ta cũng có chút xinh đẹp, còn câu dẫn được cả Phó tổng kia mà, đúng là loại đàn bà đê tiện""
Lại là giọng của Ôn Tuyết vang lên, Lục Thiên Tình ngồi trong nhà vệ sinh, tức tối đến độ đỏ mặt tía tai, chỉ hận không thể nắm lấy cái gương mặt xinh đẹp không hiểu chuyện kia mà ấn vào bồn cầu.
"Nhưng chuyện đó không hay ho bằng chuyện tôi sắp nói đâu.
Nghe ba tôi nói rằng, Thạch Tâm Hân là con trai nuôi của Thạch lão gia đấy, hơn nữa còn nhặt về từ trong một cái chĩnh gạo cơ.
Những việc động trời thế này, là có một lần Thạch lão say quá chén đã vô ÿý mà nói ra đấy""
Ôn Tuyết lân này, thực sự đã nói ra được một thông tin hết sức hay ho.
Mà Lục Thiên Tình nghe xong, đã suýt nữa bị kinh ngạc mà làm đánh rơi thỏi son xuống sàn, cũng may là cô chộp lại kịp.
Đầu óc cô lùng bùng, hóa ra Thạch Tâm Hân mới chính là người con nuôi mà Triệu Tân trước lúc chết nhắc đến sao? Cô càng nghĩ càng không thông, vì nếu liên kết tất cả lại với nhau, thì thực sự là một mớ rối rắm không thể nào gỡ được.
Nếu nói như vậy, giữa Thạch Tâm Hân và gia đình họ Âu kia có liên can gì? Ba mẹ ruột của anh là ai? Rồi cả cái chĩnh gạo mà Ôn Tuyết nhắc đến, tại sao lại nhặt được anh từ một nơi như vậy? Hàng loạt những câu hỏi chất chồng trong tâm trí, khiến Lục Thiên Tình phải đờ người ra mà từ từ tiếp nhận.
"Là con nuôi sao? Giật gân thật đấy, bảo sao anh ta cứ ru rú mãi trong nhà, thì ra là tự ti mình không phải huyết thống nhà họ Thạch.
Cũng phải, anh trai lẫn ba nuôi anh ta xuất sắc như vậy, còn anh ta, thì như một con sâu mập mạp nhưng rỗng tuếch chẳng có tích sự gì.
Haha! "
Một tràng cười khinh bỉ sảng khoái vọng ra, Lục Thiên Tình đến mức này thì không chịu nổi nữa.
Cô chỉnh trang xong, rời khỏi nhà vệ sinh, trước khi đi còn không quên dạy dỗ lũ ô hợp kia một bài học.
Động vào chồng của cô sao, dù anh có là con nuôi, thì cũng hơn họ một vạn lần.
Cô xả nước thật đầy vào một chiếc chậu to, sau đó nhẹ nhàng đếm một hai ba mà đổ xuống vào bên trong hai nhà vệ sinh còn lại, thuận tiện lấy luôn chiếc chổi sắt khóa chặt hai ô cửa lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét kinh hãi vì bị ướt, còn Lục Thiên Tình thỏa mãn, cô đứng thẳng người, nghênh ngang rời đi, bĩu môi mà tắt luôn đèn điện trong đó.
.