Cũng dễ nói, Lục Thiên Tình gắn bó với Thạch gia lâu như vậy, nên cũng từ lâu mà xem Tiểu Chúc là Uyển Nhi thứ hai, cả hai đều thực tâm tin tưởng mà đối đãi nhau, cô trong một lần đi dạo cùng, cũng đã có nói rằng mình còn một người em gái song sinh nữa.
Tiểu Chúc tuy có bất ngờ, nhưng vẫn không hé ra nửa chữ với bất cứ ai khác.
Mối quan hệ chủ tớ càng vì thế mà trở nên gắn bó không cách gì tách rời được.
Sáng hôm sau, Lục Thiên Tình từ sớm đã thức giấc, cô xem giờ một chút, sau đó vội vã đi chuẩn bị hành lý, hơn một giờ sau thì cùng với Tiểu Chúc, tạm biệt Thạch Tâm Hân mà rời khỏi nhà.
Thạch Tâm Hân đứng ngoài cánh cổng lớn, liên tục ôm lấy cô, hôn lên trán cô, còn căn dặn phải về sớm.
Cô cười tươi, ôm theo dư vị hạnh phúc, sau đó nhớ kĩ mà lên đường.
Xe vừa khuất bóng, anh đã lấy điện thoại ra, gọi cho Minh Cửu.
"Cửu, gác lại công việc đang làm, lắng lặng theo chân vợ tôi về trấn.
Nơi ấy đang loạn, chỉ có hai cô gái tôi không an tâm.
Cậu giữ an toàn cho họ từ xa là được, cho đến khi họ về đến nhài"
Nói xong, anh cũng tắt máy, có an tâm hơn một chút mới trở vào trong.
Nhưng rõ ràng chính bản thân Thạch Tâm Hân cũng nhìn ra, vợ mình thực sự có chút gì đó kì lạ.
Ngôi trên xe, Lục Thiên Tình thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa kính, cảnh vật bên ngoài lướt qua mắt cô một màn vùn vụt, tâm tư dĩ nhiên là có chút dao động, nhịp tim cũng tăng thêm đôi chút.
Cô đang nghĩ, không biết khi gặp lại, người nhà của cô sẽ có phản ứng thế nào, phản ứng của cô khi gặp lại hai mẹ con Lương Hương Hảo sẽ càng cay nghiệt thêm bao nhiêu.
Nếu cô đã đưa Tiểu Chúc theo, thì cô đã lường trước mọi chuyện sẽ bại lộ.
Nhưng chỉ có đưa Tiểu Chúc theo thì Thạch Tâm Hân mới an tâm để cô đi được, càng huống hồ, cô tin vào Tiểu Chúc.
"Thiếu phu nhân, em nghe cô nói cô có một người em gái song sinh, em thật nôn nao muốn thấy cô ấy quá.
"
Tiểu Chúc ngồi cạnh cô trên xe, gương mặt hồ hởi lộ vẻ linh hoạt, liến thoắng nói.
"Em gái sao? Nó!
Tuy là chị em, nhưng nó hoàn toàn không giống chị.
"
Lục Thiên Tình khẽ nghiêng đầu, tựa vào cánh cửa xe, khe khẽ nói, nhắc đến Lục Bối Di, cô lại cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Chung một cha thì đã sao, cô ta căn bản y hệt mẹ của mình, độc ác tàn nhẫn khiến người khác phải ghê sợ.
"Tiểu Chúc, chị tin tưởng em nên mới đưa em đi cùng.
Nói cho chị biết, dù có thế nào, chúng ta vẫn là chị em tốt, phải không?"
Tiểu Chúc gật đầu, khẳng định chắc nịch.
"Cô nói gì vậy chứ.
Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì cô mãi mãi là thiếu phu nhân tốt nhất của em.
"
Lục Thiên Tình nghe thấy câu nói kia mà thoáng cười, cũng thật hy vọng Tiểu Chúc không gạt cô.
Xe chạy hơn năm giờ đồng hồ nữa thì đến trấn, Lục Thiên Tình nhìn thử, thấy đã hơn bốn giờ chiều.
Cô uể oải cùng Tiểu Chúc đi xuống xe, sau đó gom lại đống hành lý, cuốc bộ đi vào trấn vì bên trong đường đang sửa chữa, không thể đi xe lớn vào.
Suốt cả quãng đường, cô đều mang khẩu trang che kín mặt.
Vừa đi cô vừa khẽ đảo mắt quan sát, quả thực kinh ngạc không ít lần.
Vẫn khung cảnh như cũ, vẫn con người như cũ, nhưng sự hoang tàn, ảm đạm đến tiêu điều không cần tìm kiếm cũng thấy hiện rõ ra.
Cô đi trên đường nhưng chẳng ai để ý hay nhìn ngó đến cô, khiến Lục Thiên Tình phải tự hỏi, phải chăng hàng xóm theo thời gian cũng đã quên mất nhà họ Lục có một cô con gái được gả đi rồi? "Cô, chỗ này tịch liêu thật đấy"
Tiểu Chúc vừa xách hành lý, vừa nhìn một lượt lại nói.
Danh từ "cô"
kia là tên gọi mà Lục Thiên Tình ép Tiểu Chúc phải thay đổi để tránh khiến người khác phải chú ý đến.
Đến một chỗ thế này, cứ gọi thiếu phu nhân mãi, thật chẳng phải phô trương tìm họa quá hay sao? "Những năm trước, Tô Thanh vốn không thế này.
Chị cũng không biết tại sao lại thay đổi lớn tới như vậy.
Lục Thiên Tình cũng không bao biện, chính cô còn cảm thấy quê hương đã không còn là quê hương nữa rồi.
"Tiểu Chúc, đi qua cây cầu đầy rêu xanh đó nữa, chúng ta sẽ đến nhài Về đến Lục gia em sẽ biết được nhiều chuyện, cũng đừng kinh ngạc nhé.
"
Lục Thiên Tình dặn dò trước, sau đó cùng Tiểu Chúc bước lên cây cầu nhỏ quen thuộc, chính nơi này rất nhiều năm về trước, chiều nào cô cũng gánh nước mang về nhà, thân thuộc đến nỗi mà tên của cô, đã bị gọi vui là "A Tình gánh nước".
Nhưng bây giờ, chắc có lẽ chẳng còn ai nhớ đến cái biệt danh ấy nữa.
Ở phía sau, Minh Cửu vẫn lẳng lặng đi theo họ, mãi đến khi đến trước Lục gia thì mới dừng lại quan sát.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Minh Cửu hóa đá vì kinh ngạc.
Từ trong Lục gia, một cô gái có dung mạo y hệt Lục Thiên Tình đi ra, giống như hai giọt nước, còn mỉm cười đầy kiêu hãnh mà đón cô vào nhà.
Minh Cửu đứng từ xa trông thấy, trơ mặt ra, liền tục lầm bầm.
"Gì thế này? Cô ta!
Còn cô ta nữa!
Tại sao lại có đến hai Lục Bối Di? Rốt cuộc là mình hoa mắt nhìn nhầm, hay họ vốn dĩ là một cặp chị em song sinh chứ?"
Minh Cửu đem theo sự kinh ngạc tột độ, lại lặng lẽ rời khỏi trấn sau khi xác nhận cả hai đã an toàn.
Thông tin này, dĩ nhiên làm sao có thể giấu Thạch Tâm Hân được.
Ở Lục gia, lúc này cũng thật hay ho, Lục Bối Di lại là người ra đón Lục Thiên Tình.
Đối với cái ôm đầy khiên cưỡng của cô ta, Lục Thiên Tình kiên quyết đẩy ra, mặt không cảm xúc, điều này đã khiến Tiểu Chúc nhìn ra, mối quan hệ giữa chị em họ thật sự là không hề hòa thuận chút nào.
"Ba đâu? Mẹ tôi đâu?"
Lục Thiên Tình chỉ hỏi đúng một câu như vậy sau hai năm về thăm nhà, sau đó nói Tiểu Chúc đi sắp xếp đồ, còn cô ở lại nói chuyện cùng Lục Bối Di.
Lục Bối Di chưa vội trả lời cô, chỉ nhếch mép cười đầy tính toán, lại bình thản rót trà, mời cô.
Lục Thiên Tình không cách nào uống nổi, liền muốn đi vào trong gặp mẹ của mình, thì lập tức bị Lục Bối Di ngăn lại, nhấn lấy vai cô, ép cô ngồi xuống.
"Gấp gáp như vậy để làm gì? Tâm sự với tôi một chút nào! Tôi nói nhé, bà mẹ của chị vẫn còn sống dai lắm, chưa chết đâu.
Mà chị cũng vô tình thật đấy, có chồng lâu như vậy mới về thăm nhà.
Chắc chĩnh vàng vô hạn kia đã khiến chị ngu muội mà quên mất đâu mới là nhà của minh rồi, hở?"
Lục Bối Di vừa nói, vừa dùng ánh mắt như xuyên thủng tâm can mà nhìn Lục Thiên Tình.
"Tôi về là thăm ba mẹ, không phải thăm cô! Có người em gái tốt như cô, sao tôi dám nhận chứ?"
"Haha!
Gả vào hào môn khiến chị có gan phát ngôn lớn thật đấy.
Mà tôi nhìn kỹ, chị càng lúc càng xinh đẹp hẳn ra, da dẻ trắng trẻo mịn màng thế kia, chắc dùng không ít tiền chăm sóc nhỉ? Cũng đúng rồi, mặt của tôi giúp chị sống an nhàn mà, làm sao có thể bạc đãi nó được chứ? Chị sống sung sướng như vậy, lại chẳng gửi cho tôi một đồng nào, thật khiến tôi đau lòng lắm đấy.
"
Lục Bối Di rất điềm nhiên mà trêu ghẹo cô, nhìn vào biểu cảm kia, Lục Thiên Tình càng lúc càng nóng ruột.
"Thiếu tiền à? Chẳng phải vài tháng trước, cô còn có tiền đi phá thai sao?"
Lục Thiên Tình quăng ra một câu đầy chế nhạo, mà câu nói kia, đã khiến Lục Bối Di phẫn nộ, cô ta bóp chặt lấy căm cô, mở to đôi mắt đây dữ tợn mà nhấn mạnh.
"Đừng có ngu xuẩn mà đe dọa tôi! Chị đừng quên, phúc của chị là ai, ai đã bố thí cho chị? Kiêu ngạo với tôi, cẩn thận tôi sẽ cướp đấy!".