Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 95: Anh Là Một Gã Khốn Dối Trá!





Tình cảnh trước mắt khiến Lục Thiên Tình đờ đẫn, ngay lúc này, dường như mọi năng lực của trì giác cô đều cảm thấy không thông.

Phía bên ngoài, Thạch Tâm Hân vẫn ôm chặt lấy Thạch Tiểu Phong một hồi lâu, sau đó mới chầm chậm buông ra, quan sát người thật kỹ, đến anh còn không tin vào người đang đứng ở trước mắt của mình.

"Tiểu Phong.

.

"
Thạch Tâm Hân chỉ gọi mãi cái tên đó, ngây cả người ra, nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu nữa.

Chuyện giữa anh và Thạch Tiểu Phong, thực sự là đã có quá nhiều! "A Tôn, anh biết không? Quãng thời gian xa anh, em nhớ anh như sắp chết đi được ấy Thạch Tiểu Phong khoác lấy cánh tay của Thạch Tâm Hân một cách vô cùng tự nhiên, nũng nịu.

Nhìn đôi mắt màu xanh như ngọc bích của Thạch Tiểu Phong, Thạch Tâm Hân lại cảm thấy bối rối cực kì, nó gợi nhớ anh nhớ lại những chuyện trong quá khứ, cứ như một kẻ tội đồ cướp lấy đường sống của người khác một cách công khai.

Câu chuyện về đôi mắt của Thạch Tiểu Phong, e rằng đến hết kiếp này Thạch Tâm Hân cũng không thể nào quên đi được.

Đó đâu chỉ là mắc nợ, mà còn là gánh trên vai một mối ân nghĩa nặng như biển trời.

"A Tôn!
Sao lại nhìn em như vậy?"
Thạch Tiểu Phong thấy Thạch Tâm Hân cứ nhìn mình chằm chằm, cũng có chút ngượng.

"Tiểu Phong! Em!
Em đừng gọi anh bằng cái tên ấy nữa, nhé.

Chuyện đó, cô ấy vẫn chưa biết.

"

Thạch Tâm Hân dịu dàng nói, sau đó thấy trời có vẻ nắng, cùng Thạch Tiểu Phong trở vào nhà.

Lục Thiên Tình đứng ở bên trong, đã nghe rõ tất cả.

Thạch Tâm Hân nhìn thấy cô thì điếng người, cũng liền hiểu cô đã nghe thấy tất cả, liền giới thiệu với Thạch Tiểu Phong.

"Tiểu Phong, anh giới thiệu một chút, đây là Di Di, là chị!
"Em khát nước rồi! Anh rót nước cho em đi chứ, đi đường xa mệt lắm đấy!"
Thạch Tiểu Phong cắt ngang lời Thạch Tâm Hân, chính xác là chẳng muốn biết gì về cô cả.

Cô đảo mắt quét qua Lục Thiên Tình một vòng, công khai lộ ra sắc thái dửng dưng, tuyệt không giao tiếp với cô một câu nào cả.

Thạch Tiểu Phong cứ thế ôm lấy cánh tay của Thạch Tâm Hân, cả hai lặng lẽ lướt qua cô như một người xa lạ không quen biết.

"Phong, em ngồi đây đợi anh chút nhé.

"
Thạch Tâm Hân dịu dàng nói, lại gỡ cánh tay Thạch Tiểu Phong ra, đi tới bên cạnh Lục Thiên Tình, nhìn thấy ánh mắt đây căng thẳng đó của cô, anh càng thêm rối rắm.

"Từ bao giờ vậy?"
Cô không tức giận, cũng chẳng có chút buồn bã gì, chỉ hỏi một câu mang rất nhiều ý nghĩa.

Thạch Tâm Hân bỗng chốc cũng im lặng, đối diện với người vợ ngay trước mắt, đột nhiên lại xơ cứng hết mọi loại ngôn từ.

"Anh!
Anh xin lỗi!
Anh không cố ý giấu em!"
Thạch Tâm Hân khe khẽ nói, lại níu lấy cánh tay nhỏ bé của cô.


"Nếu cô ấy không về, có phải cả đời này anh cũng định câm nín mãi, biến em thành một con ngốc suốt ngày huơ tay múa chân?"
Lục Thiên Tình lơ đãng nói, trực tiếp gạt phăng tay ra.

Cô không để tâm nhiều việc anh nhiệt tình với Thạch Tiểu Phong, nhưng cái cô để tâm chính là anh, anh không câm, nhưng lại đối xử với cô suốt hai năm qua như một người chẳng hề xứng đáng để anh nói chuyện.

"Đã là người dưng, thì Hân cư xử thế nào mà chẳng được?"
Thạch Tiểu Phong lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng, cười nhẹ một cái, nhìn cô bằng ánh mắt màu xanh, có kiêu ngạo và cả thách thức.

"Em!
Em lên phòng trước đi nhé, chốc nữa anh sẽ giải thích rõ ràng với em sau.

"
Thạch Tâm Hân không muốn làm khó xử ai, liền nói với Lục Thiên Tình.

Cô nhận ra rõ ràng anh là nghiêng về Thạch Tiểu Phong, cũng thôi không muốn nói gì nữa, mang theo tâm trạng đen thui như có giông bão giăng kín, rời khỏi nhà.

Ngay lúc này, cô không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa, vì cô rõ, cô em chồng ngông cuồng đó hoàn toàn không yêu thích cô.

"Di Di"
Thạch Tâm Hân gọi với theo, lập tức bị Thạch Tiểu Phong kéo lại.

"Mặc kệ cô ta! Cô ta chỉ là kẻ thay thế, anh bận tâm làm gì chứ?"
"Cô ấy là vợ của anh, không phải người thay thế.

Hơn nữa thay thế ai? Tiểu Phong, em nói gì vậy chứ?"
Thạch Tâm Hân khó hiểu trước câu nói của Thạch Tiểu Phong, dường như anh cũng nhìn ra, em gái không thích thú gì đối với vợ của mình cho mấy.

Thạch Tiểu Phong không vội trả lời câu hỏi khó đó của Thạch Tâm Hân, chỉ thong thả uống một ngụm nước trà, cánh môi nhẹ cong lên, đôi mắt xanh đã lên sẵn hết mọi diễn biến trong tương lai cần phải có.


Bây giờ cô đã trở lại, việc đuổi người phụ nữ đó đi chỉ là chuyện sớm muộn, cô trước mắt cứ thoải mái, không cần phải gấp gáp làm gì.

"Hân, em chỉ hỏi anh một câu.

Anh có thương em không?"
Thạch Tâm Hân có chút ngớ người, nhưng vẫn xoa xoa đầu em gái, gật đầu.

"Sao lại hỏi như vậy? Anh có bao giờ không thương em đâu? Chỉ cần em vui vẻ, bảo anh làm sao cũng được hết.

"
Thạch Tâm Hân thuận miệng nói, ánh mắt nhu mì lại hướng về phía Thạch Tiểu Phong.

Chỉ là ánh mắt này, không có một chút tình cảm nam nữ nào ở trong đó cả.

Tình thương đúng là có, nhưng chỉ là tình cảm của anh trai đối với em gái mà thôi.

Nhưng Thạch Tâm Hân lại không biết, Thạch Tiểu Phong đã xem chữ thương kia thành một loại tình cảm khác rồi.

Cô nghe qua, lại càng cười tươi hơn nữa.

"Vậy là đủ rồi!"
Thạch Tiểu Phong mơ màng nói, sau đó lại đi vòng một lượt khắp nhà, xem lại từng ngõ ngách mà cô đã bỏ lỡ suốt chín năm qua.

Gặp lại nhau, cả hai nói chuyện không ngừng nghĩ, cùng nhau ôn lại chuyện cũ, Thạch Tiểu Phong mang mọi thứ mình đã trải qua nơi xứ người kể lại từng chuyện một, Thạch Tâm Hân cũng rất chú ý lắng nghe.

Thể nhưng, tâm tư của anh lại không ở đó.

Cùng lúc bên ngoài có tiếng kèn xe, Thạch Tâm Hân biết anh trai đã trở về, liền để hai anh em họ nói chuyện, còn mình chạy ra ngoài tìm cô.

Thạch Tiểu Phong đúng là quan trọng thật, nhưng vợ của anh thì lại càng không thể để mất.

Quán trà Tân Thành.


Trên tầng thượng thứ hai, Lục Thiên Tình đang bực dọc ngồi ở đó, trên bàn đã là bình trà Hoa Thủy ủ men thứ tư cô gọi.

"Trà ủ men đấy, cô định uống trà bất tỉnh đến chết sao?"
Lam Thanh Sương ngồi ghế đối diện chung một bàn với cô, giật lấy bình trà, gọi phục vụ thêm một phần nước ép táo.

"Tôi không muốn say, nhưng càng không muốn tỉnh! Tại sao!
Tại sao anh ta lại giấu giếm tôi chứ?"
Lục Thiên Tình tuy không say, nhưng hai má đã đỏ ửng, khó chịu nói.

Cô vẫn luôn canh cánh trong lòng sự việc mà Thạch Tâm Hân không câm nhưng lại không nói, nhất quyết giấu cô suốt bao nhiêu năm qua.

Cô còn nghĩ rằng anh tin tưởng mình, mối quan hệ vợ chồng của bọn họ đã đạt được quả chín, không nghĩ khi Thạch Tiểu Phong kia vừa xuất hiện, thì anh mới lộ ra bản chất của một gã đàn ông thích dối trá.

"Chắc anh ta cũng có nỗi khổ của mình, cô không nên suy Sụp, tránh để ả tiểu tam kia được dịp quấn lấy.

Lục Bối Di, nếu như lời cô nói thì cô phải nhớ Kĩ, Thạch Tâm Hân không phải anh trai ruột của cô ta, như vậy thì tôi chắc chắn với cô, lần này cô ta trở về là vì muốn đoạt chồng của cô đấy.

"
Lam Thanh Sương nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình, quả thực khi nghe Lục Thiên Tình kể lại, đến chính cô còn cảm thấy đặc biệt khó tin.

Thạch Tâm Hân ấy vậy mà, không phải huyết thống nhà họ Thạch.

"Nếu anh ấy chấp nhận, tôi cũng làm gì được đâu chứ.

Vì chính anh ấy mắc nợ Thạch Tiểu Phong đó một đôi mắt sáng, món nợ này, không thể trả bằng tiền được"
"Nếu anh ta thực sự yêu cô, thì đầu có mắc nợ một trái tim, tình cảm anh ta cũng sẽ không thay đổi.

Đây là thời cơ tốt nhất để cô thấy rõ lòng người.

"
Nghe xong, Lục Thiên Tình dường như cũng đã được giác ngộ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.