Hai nàng liền quay lại bởi tiếng gọi đó nhưng thực sự lựa chọn của trái tim không thể nghe theo lí trí chỉ để lại vào tay hai người nam nhân kia hai món bảo bối kia với hai từ "bảo trọng!"
Sinh Cửu Ngọc và Yến Tiêu Dao cũng biến mất ngay sau đó.Trời đất trở lại bình thường trong xanh thoáng đãng. Mạc Hoàng Thăng từ đó đau khổ quá mà qua đời vì bệnh tật để lại cái tiêu cho Mạc Hoàng Kim với tên của nàng trên chiếc tiêu "Yến Tiêu Dao" truyền ngôi luôn cho Mạc Hoàng Kim. Chiếc gương ngọc được gọi là Sinh Cửu Ngọc, vậy dân gian mới có tương truyền câu ca dao:
"Thái thượng hoàng Hoàng Mạc Thăng yêu cô gái họ Yến cầm trong tay thanh Tiêu Dao. Hoàng thượng Mạc Hoàng Kim yêu cô gái họ Sinh cầm trong tay Cửu Ngọc"
**
"Đại vương gia bảo vào xem lão già kia đã chết chưa mau? "
Giọng nói binh sĩ ở ngoài khiến cho Hoàng thượng im nín ra hiệu cho Song Sinh Sinh trốn đi. Hoàng thượng sờ tay lên bên ké đầu giường rút ra một chiếu chỉ và Ngọc ấn đưa cho nàng.
"Cầm lấy và hãy giao cho Mạc Nhược Băng, con mau đi đi để ta ở lại đây" - Hoàng thượng hấp hối nói với nàng.
"Người cùng đi đi! Nếu người muốn truyền ngôi cho chàng ấy người phải tự nói với chàng ấy chứ?" - Song Sinh Linh run rẩy cầm lấy đồ.
"Không còn thời gian nữa ta cũng không sống được bao lâu hãy để ta đi tìm bà của con? Được chứ Song nhi? " - Hoàng thượng không nói nhiều nữa đẩy nàng xuống mật thất dưới long sàn.
Lăn lội ôm đồ trong mật thất không biết lối ra về hướng nào. Ý niệm trong đầu nàng vẫn còn đang xoay chuyển, một dáng người theo gió lướt đến từ phía đằng xa,đỡ lấy thân nàng.Tiếng quát khẽ vừa cứng như sắt đá vừa mang theo chút giận dỗi vang lên:
“Song Sinh Linh! Nàng dám trốn! Xem ra ta không nên chỉ khoá chân khí của nàng, mà còn nên đánh gãy chân nàng!”
"Mặt lạnh!!!" - Song Sinh Linh vừa mừng rỡ vừa hối hấp ôm chặt hắn.
"Sao hử? Chưa gì đã nhớ ta ư" - Mạc Nhược Băng vẽ lên nụ cười điêu luyện nhìn nàng.
"Hoàng thượng... Cha chàng bị Mạc Hồng Lăng ám hại" - Song Sinh Linh sực nhớ tới liền đưa ngọc ấn và thánh chỉ cho Mạc Nhược Băng.
"Phụ hoàng tính truyền ngôi cho ta?" - Mạc Nhược Băng chau mày.
"Mặt lạnh! Chàng có muốn ngôi vị này không?" - Nàng thực sự muốn hỏi thật hắn. Hoàng thượng truyền ngôi cho hắn vì cũng không muốn tái diễn chuyện năm xưa.
"Nàng nghĩ sao" - Mạc Nhược Băng lại vẽ lên nụ cười ẩn ý khiến nàng khó hiểu.
"Ta không muốn sát hại chúng sinh. Ta muốn một cuộc sống an nhàn bình dị và có chàng" - Đúng vậy ước nghuyện của nàng chỉ có thế.
"Ở đâu có nàng, ở đấy có ta" - Mạc Nhược Băng ôm chặt lấy Song Sinh Linh khiến nàng bất ngờ đến vỡ oà.
Tình yêu quay vòng trong trời đất này. Trái tim vì ai mà bề bộn. Năm tháng phải làm thế nào mới yên ổn. Nghe tiếng gió thổi xào xạc. Làm lòng ai thấy ưu sầu. Nỗi nhớ tràn về trong phút chốc.
Mới làm ta quên đi đêm dài bao nhiêu. Ta giấu giọt nước mắt nóng hổi trong trái tim. Chỉ nguyện vì nàng si cuồng tam kiếp.
Ngắm hoa đầy trời, nghe tiếng đàn vang lên. Cùng nàng tiêu dao khắp đất trời. Nếu như tình yêu quá mạnh mẽ. Ta sẽ cùng nàng mơ một giấc mơ. Để xóa đi những giọt nước mắt nàng rơi.
Ta sẽ cùng nàng cùng chung bước. Nắm chặt tay nhau, xin đừng sợ hãi. Không cần biết ngày mai sẽ thế nào. Cũng chẳng sợ cùng trời cuối đất. Không phải sợ lưu lạc. Giữ chặt tay nguyện không buông.