Song Sinh

Chương 16



Chăn tà tà khoác bên hông, tóc xõa dài mất trật tự khoác sau lưng đầy mồ hôi của tôi.

"Uyển Uyển, hôm nay anh đến trường học báo danh, em muốn đi với anh không?" Tóc xõa trên lưng bị vén qua một bên, để lộ ra vùng lưng dầy đặc dấu hôn của tôi. Tôi lắc đầu, lại phất tay một cái, tôi còn muốn ngủ, để cho tôi ngủ tiếp một lát.

"Vậy em ngoan ngoãn ngủ, trong tủ lạnh có mỳ sợi và sữa tươi, khi dậy nhớ hâm lại ăn, buổi trưa anh sẽ về ăn cơm với em."

"Ừm." Tôi gật đầu một cái tiếp tục chôn mặt trong gối nằm ngủ tiếp. Chờ tới khi tôi ngủ đủ tỉnh lại thì đồng hồ báo thức ở đầu giường đã chỉ 11 giờ 15 phút rồi. Tôi lấy áo ngủ trên giá mắc quần áo tùy ý khoác lên cơ thể trần trụi của mình, thắt dây lại. Tôi đã không thể nhớ được hoặc có lẽ là không muốn nhớ đây là lần thứ mấy tôi cả người trần trụi rời giường.

Đi tới phòng ăn mở tủ lạnh ra nhìn sữa tươi bên trong một chút, sau đó lấy nước trái cây hôm qua mới mua ra rót một ly rồi bưng đến đặt trên bàn trà trong phòng khách. Đồng hồ treo tường trong phòng khách đã chỉ hướng mười một giờ rưỡi rồi. Bây giờ không thể gọi là ăn sáng nữa mà có lẽ là ăn trưa rồi. Thôi, bây giờ mà ăn sáng thì một hồi lại ăn trưa không vô. Tôi cầm một quả táo đặt ở mâm đựng trái cây lên xem như bữa ăn sáng mà điền đầy bụng hơi đói trước. Vừa mới gặm quả táo được mấy miếng thì nghe được tiếng chìa khóa mở cửa.

"Anh về rồi à?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh đang đứng ở cửa đổi giày.

"Ừ" Anh cầm đồ trong tay đặt lên đầu tủ, sau đó vẻ mặt không hài lòng nhìn chằm chằm ly nước trái cây còn dư lại một nửa trên bàn trà và quả táo trong tay tôi.

"Em chỉ mới vừa rời giường thôi, em nghĩ bây giờ mà ăn bữa sáng thì khẳng định là ăn cơm trưa không nổi, em thấy thời gian cũng không còn sớm lắm nên liền dứt khoát chờ anh trở về rồi ăn."

"Em thì chỉ giỏi lý do này lý do nọ, anh thà rằng em ăn bữa sáng đầy đủ còn tốt hơn, em xem gần đây em đã gầy thành cái dạng gì rồi." Anh ôm tôi vào lòng cau mày khẽ vuốt cơ thể gầy đến có hơi mỏng manh của tôi.

"Người ta muốn giảm cân còn không giảm được đây này, anh à, bữa trưa anh muốn ăn cái gì?" Tôi xoay người từ trong ngực anh chui ra, mở tủ lạnh tìm xem có cái gì có thể làm bữa trưa hay không.

"Làm đại vài món đi, buổi chiều em có đi đâu không?" Tôi lắc đầu một cái, còn chưa đến ngày khai giảng, ở đây tôi lại không bạn không người quen, vậy thì có thể đi được chứ.

"Chiều nay anh sẽ đi mua cho em vài bộ quần áo, mấy ngày trước mẹ có gửi quần áo đến đây nhưng có rất nhiều bộ em mặc vào đều rộng, thế nào chỉ mới có mấy ngày em liền gầy đi nhiều như vậy."

"Gầy cũng tốt mà, có thể mặc quần áo mới." Tôi lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra rồi xuống phòng bếp bắt đầu làm bữa trưa. Từ nhỏ đến lớn, chuyện duy nhất mà mẹ làm cho tôi cảm thấy là bà từng quan tâm đến tôi chính là dạy tôi làm thức ăn, trong nhà con trai luôn tránh xa nhà bếp, nhưng bắt đầu từ mười tuổi chỉ cần lúc mẹ nấu cơm thì sẽ bảo tôi đứng ở một bên xem.

Trong lúc đang nấu bữa trưa, tôi nghiêng đầu sang thì nhìn thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu mang từ trường về. Tôi từng ảo tưởng nếu chúng tôi không phải anh em thì vài năm sau có lẽ chúng tôi sẽ kết hôn, mấy năm tiếp theo chúng tôi sẽ có một đứa nhỏ đáng yêu.

Nhưng nếu như chúng tôi không phải anh em, thì với một người bình thường không có gì nổi bật như tôi đây làm sao có thể xứng đôi với một người xuất sắc về mọi thứ như anh. Tôi tuỳ ý xào hai phần ăn và một tô canh đặt lên bàn cơm "Anh à, ăn cơm thôi!"

Anh buông tài liệu trong tay xuống đi tới trước bàn cơm bưng chén lên.

"Trường anh lúc nào thì khai giảng?" Trường tôi còn ba bốn ngày nữa là khai giảng, nhớ tới trường học kia tôi liền không muốn đi chút nào.

"Cùng một ngày với em, thứ hai tuần sau."

"Trường của anh như thế nào?" Trường đại học A là trường cực kỳ có danh tiếng trên cả nước, cùng với trường của tôi khẳng định là không cùng một đẳng cấp.

"Cũng không tệ lắm, không gian rất rộng." Chắc chắn là rộng hơn trường tôi nhiều, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết.

"Uyển Uyển, em không ăn sao?" Anh nhìn tôi cầm chén bỏ vào bồn nước.

"Ừm, em no rồi." Bây giờ khẩu vị của tôi kém hơn trước kia rất nhiều, cũng không còn thích ăn như lúc trước. Tôi cầm thức ăn còn dư ở trên bàn đặt vào tủ lạnh, đem chén đũa đã dùng qua thả vào trong bồn nước rửa sạch sẽ. Anh từ phía sau vòng tay quanh eo tôi, gác cằm ở trên vai tôi "Uyển Uyển, em là vì chuyện kia mà trong lòng không thoải mái sao?"

Tôi lấy khăn lau khô nước trên tay, xoay người lại ôm eo anh, nhấc mủi chân lên hôn nhẹ môi anh một cái. "Không có, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là gần đây thời tiết quá nóng nên không muốn ăn, thuận tiện còn có thể giảm cân, anh không cảm thấy gần đây em xinh đẹp hơn rất nhiều sao?" Tôi thay đổi cũng làm cho bản thân tôi rất kinh ngạc, đều nói phụ nữ đã qua tình dục sẽ trở nên rất xinh đẹp, bây giờ tôi giống như bươm buớm phá kén mà ra, hướng người đời bày ra vẻ xinh đẹp và quyến rũ mà tôi chưa từng để lộ.

"Uyển Uyển của anh là đẹp nhất!" Anh ôm tôi thật chặt. Tôi dán mặt ở trước ngực anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh. Trời cao nếu như ngài thật muốn xử phạt tình yêu trái với luân lý này của chúng con, vậy thì xin ngài chỉ trừng phạt một mình con thôi, con nguyện ý gánh chịu tất cả, nhưng xin ngài hãy bỏ qua cho anh trai con.

"Anh à, em đi thay quần áo, không phải lát nữa muốn đi ra ngoài sao?" Tôi nhẹ nhàng tránh vòng tay đang ôm chặt lấy tôi ra, xoay người đi vào phòng ngủ.

"Anh, đi thôi." Tôi mặc chiếc đầm ôm màu xanh dương, ngắn đến đầu gối, không có tay, cổ vuông, mang theo giỏ xách đi ra khỏi phòng.

"Gần đây em thật là gầy đi nhiều quá. Quá gầy không tốt cho cơ thể." Anh nhìn chằm chằm chiếc váy có vẻ rộng hơi cơ thể tôi, cau mày.

"Được rồi, chờ trời lạnh thêm một chút em sẽ cố gắng dùng sức ăn, ăn đến khi mình béo trở lại được chưa." Tôi kéo tay anh đi ra ngoài. Mặc dù là được nghỉ hè nhưng bởi vì không phải ngày nghỉ ngơi nên người trong trung tâm thương mại cũng không tính là quá nhiều. Nói là muốn mua quần áo nhưng vì bây giờ đang là thời gian chuyển mùa nên thật đúng là không thích hợp để chọn lựa lắm, trang phục mùa thu đang được đưa ra thị trường, quần áo mùa hè thì bắt đầu giảm giá, mặc dù đã qua mùa thu nhưng nhiệt độ bên ngoài lại vẫn là nên mặc quần áo mùa hè. Tôi khoác tay anh đi dạo vòng vòng không mục đích trong trung tâm thương mại, vẫn không cảm thấy quần áo nào là rất thu hút.

"Uyển Uyển thích cái này chứ?" Anh cầm một cái áo khoác mỏng màu tím nhạt tay áo cỡ trung lên.

"Màu sắc không tệ, nhưng có thể là quá nóng hay không. Hơn nữa còn là áo khoác" Tôi nhận lấy áo khoác yếm thử lên người một chút, kiểu dáng cũng không tệ lắm. Cô bán hàng ân cần đi tới giới thiệu với tôi đây là style mùa thu mới nhất vừa được ra mắt "Quý khách, cô là người vùng khác tới đúng không."

Tôi gật đầu một cái, vùng khác tới thì sao? Chẳng lẽ không thể mua quần áo à.

"Mặc dù mấy ngày nay khá nóng, nhưng chờ thêm mấy ngày nữa thì trời sẽ bắt đầu chuyển lạnh! Cái áo khoác này vừa vặn có thể để đến khi đó mặc."

Thật sao? Tôi vuốt áo khoác trong tay, chất lượng màu sắc kiểu dáng đều thật không tệ. Chỉ là bảng giá treo trên vạt áo làm tôi sợ hết hồn. Không nạm vàng không khảm bạc mà cái áo khoác này đã gần 900 ngàn. Nhìn tôi do dự cô bán hàng lại tiến lên trước nói với tôi "Gần đây khu thương mại của chúng tôi có một hoạt động, mua 1.680 đồng sẽ được tặng phiếu mua hàng miễn phí trị giá 400 ngàn, rất có lời đấy."

"Uyển Uyển có thích không?" Anh cầm một chiếc áo sơ mi khác đi tới bên cạnh tôi.

"Đẹp thì có đẹp, nhưng mà thật là đắt." Gần đây chúng tôi phải thuê phòng, lại mua đồ dùng thiết bị lắp đặp phòng ở, nộp học phí còn có tiền ăn hằng ngày chắc chắn cũng không ít, tôi không biết rốt cuộc mẹ cho anh bao nhiêu tiền, hoàn cảnh trong nhà mặc dù không tệ nhưng mẹ sẽ không thể chi mấy chục vạn cho anh tiêu vặt như vậy.

"Thích thì mua đi, còn có cái áo sơ mi này cũng không tồi." Anh cầm áo sơ mi trên tay đưa cho tôi. Vải màu trắng cùng với hoa văn được thêu chìm bằng chỉ màu bạc.

"Nhưng mà. . . . . ."

"Đừng quan tâm, chỉ là mấy bộ quần áo mà thôi." Anh vuốt vuốt tóc tôi, cầm áo khoác và áo sơ mi vừa chọn được, lại thuận tiện chọn một cái quần cùng style. Tôi xách theo túi đựng quần áo ngồi ở băng ghế dành cho khách hàng nghỉ ngơi trong quầy chuyên doanh (*), đưa mắt nhìn anh đi tính tiền. Một áo khoác, một cái quần cộng thêm chiếc áo sơ mi tổng cộng gần 2 triệu đồng, thật sự là rất đắt, sau này tôi sẽ cố gắng ăn cho mình mập một chút rồi mặc quần áo cũ mẹ gửi đến thôi.

(*) : quầy chuyên bán một mặt hàng, tức là một cửa hàng nhỏ trong trung tâm thương mại, giống Diamon Plaza, Vincom, cứ theo đó mà hình dung.

Tôi ngồi trên băng ghế nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây, cô bán hàng của quầy chuyên doanh đứng ở một chỗ không xa đằng sau tôi đang nhỏ giọng trò chuyện, chắc cho là tôi không nghe thấy, nhưng đáng tiếc tôi lại nghe được rõ ràng không sót một chữ.

"Cậu nói xem hai người bọn họ là quan hệ như thế nào?"

"Còn có quan hệ gì nữa, quan hệ người yêu chứ sao."

"Mình lại cảm thấy giống anh em hơn, cách xử sự của hai người đó rất giống. Hơn nữa cậu con trai kia chọn quần áo dù là màu sắc, kiểu dáng hay kích cỡ gì cũng đều rất thích hợp, bạn trai bình thường rất khó làm được."

"Nói không chừng người ta là vợ chồng ấy chứ, cậu nghĩ xem có được bao nhiêu người anh trai đối với em gái tốt như vậy, bỏ ra mấy triệu đồng mua quần áo mà ngay cả chân mày cũng không thèm nhíu một cái."

Xa xa thấy anh từ quầy thu tiền đi tới, tôi đứng lên.

"Để em chờ lâu rồi, chúng ta đi thôi. . . . . . ." Một tay anh ôm tôi một tay nhấc túi đi về phía cửa thang máy. Buổi tối tôi ngồi trước bàn trang điểm vuốt vuốt chai nước hoa và sữa dưỡng thể, đó là anh dùng phiếu mua hàng miễn phí hôm nay được tặng để mua.

Nước hoa là do anh chọn, hương thơm nhàn nhạt lại có một chút mùi trái cây ngọt ngào. Còn sữa dưỡng thể là bởi vì nghe nói mùa thu đông ở thành phố A rất khô hanh cho nên thuận tiện mua luôn. Tôi xịt một chút lên áo ngủ rồi mặc vào, sau đó nằm ở trên giường dựa vào bên người anh.

"Chúng ta vẫn nên tiết kiệm một chút đi, gần đây tốn thật nhiều tiền." Tôi cau mày thoáng tính toán một chút số tiền khổng lồ gần đây đã xài.

"Yên tâm đi, chút tiền này anh không thiếu." Anh buông quyển sách trên tay ra, nằm xuống ôm tôi vào trong ngực.

"Nhưng mà. . . . . ." Mẹ lại không biết chúng ta ở bên ngoài thuê phòng, mặc dù tôi chưa từng hỏi một tháng mẹ cho chúng tôi bao nhiêu tiền sinh hoạt, nhưng chắc chắn sẽ không cho quá nhiều.

"Uyển Uyển còn nhớ không? Từ lúc chúng ta vào cấp 2 đến giờ, mỗi cuối năm, sinh nhật hoặc là trong nhà có bữa tiệc hay lễ long trọng gì đó thì sẽ đều có mấy chú đến nhà chơi."

"Ừm!" Tôi gật đầu một cái tỏ ý còn nhớ, mỗi lần bọn họ về đều không ở lại được một lúc liền đi, có lúc ngay cả cơm cũng không ăn đã đi.

"Mỗi cuối năm và sinh nhật của chúng ta bọn họ cũng sẽ cho chúng ta mỗi người một bao lì xì đó có nhớ không?"

Tôi gật đầu một cái, nhớ, nhưng mỗi lần nhận được bao tiền lì xì tôi đều chưa có mở ra liền bị mẹ cầm đi.

"Mấy năm nay mỗi lần tới lễ mừng năm mới và sinh nhật nhận được bao tiền lì xì anh đều để dành, hơn nữa anh thi lên đại học trong buổi tiệc cảm ơn thầy cô bọn họ cũng cho bao tiền lì xì, hơn nữa ông nội, mẹ, cô cô và dì này nọ cũng cho thêm không ít tiền."

"A là vậy sao. . . . . ." Tôi nhắm mắt lại dán mặt vào trước ngực anh, nếu anh đã nói như vậy thì mình hẳn là nên an tâm rồi. . . . . .

Ngày tựu trường rốt cuộc đã tới, mùa thu cũng vừa vặn bước sang, thật đúng là bị cô bán hàng của quầy chuyên doanh nói trúng, thời tiết vốn là oi bức đến mức đáng sợ nay lại lập tức trở nên lạnh lẽo, tôi mặc áo khoác mới mua, mang theo tập sách hôm nay phải học, bút vở, toàn bộ ném vào trong balo.

"Uyển Uyển, uống sữa xong mới được đi." Anh mặc đồ ngủ nửa tựa bên giàn hoa giữa phòng ăn và phòng khách, trong tay còn cầm một ly sữa tươi.

"Vâng" Tôi nâng cái ly uống vài hớp cạn sạch sữa tươi, sau đó nhấc chân khẽ hôn lên môi anh một cái.

"Nhớ về sớm."

"Vâng" Tôi phất tay rồi đi ra khỏi nhà.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, trong thời khoá biểu sáng nay tiết đầu là học ở phòng số 205 lầu ba, tôi có chút xa lạ lại có chút quen thuộc tìm đường lên được phòng học 205. Đẩy cửa ra trong phòng học chẳng có ai cả, chẳng lẽ tôi nhớ nhầm phòng học hay là nhớ sai thời gian. Tôi lấy thời khoá biểu ra, không sai mà, trên đó viết bài học bắt đầu vào 9h sáng hôm nay tại phòng số 205 lầu ba.

Tôi giơ đồng hồ lên xem, bây giờ đã 8 giờ 45 rồi, theo lý thuyết thì nên sớm có người đến. Chuông bắt đầu tiết học đã vang nhưng trong phòng vẫn không có người nào, ngay cả giáo viên cũng không, tôi có chút không yên muốn đi tìm người hỏi thử, ngay lúc đứng lên thì liền nghe được tiếng đẩy cửa.

Một nam sinh có chút quen mặt từ ngoài cửa đi tới, hình như là cùng lớp tôi, nhưng tên thì không nhớ được. Kiểu tóc cắt kỳ quái còn nhuộm nhiều màu sắc khác nhau. Trên lỗ tai một bên thì mang ba bốn khuyên tai, bên còn lại thì không mang gì, trên cổ đeo thêm một sợi dây chuyền màu bạc to bằng ngón út, phía dưới còn treo một cái mặt nạ thoạt nhìn rất quỷ dị. Quần áo trên người thì rộng thùng thình, nhìn không khác gì trùm vải bố lên người, cũng không nhìn ra là màu sắc gì, xám không ra xám xanh không ra xanh, phía dưới cũng mặc một cái quần jean thật rộng, hơn nữa thoạt nhìn thật giống như đã lâu không giặt.

Nhìn thấy tôi đang quan sát hắn, hắn lại gần hướng tôi nhe răng nở nụ cười, tôi sợ hết hồn vội vàng cúi đầu. Hắn tiến vào không lâu, trong phòng học mới bắt đầu có vài bạn học khác lục tục đi vào. Tôi mở sách hôm nay phải học ra, muốn xem trước một chút nội dung hôm nay phải học thì cảm giác chỗ ngồi bên cạnh hình như có người ngồi xuống. Tôi ngẩng đầu lên, ngồi bên cạnh là một nữ sinh lạ mặt, tóc cắt ngắn có hơi giống con trai và quần áo trên người thì có hơi trung tính, nếu không phải là nhìn thoáng thấy dung mạo thanh tú thì có lẽ tôi cũng sẽ cho cô ấy là nam sinh.

"Mình có thể ngồi ở chỗ này chứ?" Giọng nói nhẹ nhàng lại chút sợ hãi vang lên ở phía sau tôi.

"Có thể!" Tôi gật đầu một cái, là Vương Chiêu Đệ, là nữ sinh ngày đó dẫn tôi cùng nhau đến phòng ngủ kia. Trễ nửa tiếng, giáo viên mới sách kẹp nách, mặt mỏi mệt từ ngoài cửa lết đi vào.

"Mở sách trang số bảy, hôm nay bài đầu tiên chúng ta sẽ học là. . . . . ."

Tôi cầm bút tùy ý gạch những nội dung nghe nói là trọng điểm ở trong sách. Nghe thầy giảng bài còn không bằng tự mình đọc sách, căn bản là đọc như máy móc, ngay cả dấu ngắt câu cũng không thay đổi. Tôi xoay người lại quan sát nữ sinh đang ngồi bên phải kia, lần trước điểm danh không có thấy cô ấy.

Hình như cô ấy cảm thấy được tôi đang nhìn nên xoay mặt qua hướng tôi cười cười. Đúng lúc chuông tan học vang lên, giáo viên ngay cả một giây nán lại cũng không có liền ôm sách đi ra cửa chính phòng học.

"Xin chào, mình tên là Từ Tiểu Nhã." Cô ấy duỗi tay về phía tôi.

"Xin chào, mình tên là Lý Ngọc Uyển." Tôi cũng vươn tay nắm lấy tay cô ấy.

"Ngày điểm danh mình không thấy có mặt cậu."

"À, mình và chị mình đi ra ngoài du lịch, lại không có đặt vé khứ hồi nên chậm hai ngày mới trở về." Cô ấy giải thích tại sao ngày đó không tới.

"Cậu còn có chị à? Vậy hai người đi chơi ở đâu?" Thì ra là cô ấy còn có chị gái, thật tốt, tôi thì chỉ có anh trai không có chị gái.

"Về quê ở nhà bà ngoại, bà ngoại rất nhớ mình và chị mình nên nhất định bắt bọn mình phải trở về ở lại vài ngày, nhưng ai mà biết ngày tựu trường lại không mua được vé xe lửa cho nên trở về không kịp, mình và chị mình là sinh đôi, giống nhau như đúc, bữa nào mình giới thiệu cho cậu biết."

"Sinh đôi sao, mình còn chưa từng thấy qua đấy." Tôi gần như chưa từng thấy qua song sinh giống nhau như đúc, tôi và anh hai mặc dù là long phượng thai nhưng dáng dấp lại một chút cũng không giống. Ngày đó cô nhân viên của quầy chuyên doanh nói hành động của chúng tôi rất giống anh em, sau khi về nhà tôi kéo anh đến trước gương soi hơn một tiếng đồng hồ vẫn không phát hiện tôi và anh có một tia khí chất gì giống nhau, chỗ duy nhất có thể xem là giống chính là tôi và anh đều có một đôi mắt hai mí to rất có hồn, nhưng mà đuôi mắt anh lại thoáng hếch lên một chút, còn tôi lại tròn trịa giống quả hạnh nhân.

Khoá buổi sáng rốt cuộc cũng kết thúc, buổi chiều không có khóa, tôi đang bỏ tập sách vào trong balo thì giáo sư Lý chủ nhiệm lớp vội vã chạy vào, thấy chúng tôi vẫn còn chưa rời khỏi liền thở phào nhẹ nhõm.

"Bảy giờ tối ở phòng học này, chúng ta sẽ họp lớp!" Thầy viết thông báo ở trên bảng đen sau đó liền vội vã chạy ra khỏi phòng học.

"Lý Ngọc Uyển, lát nữa cậu có bận việc gì không?" Từ Tiểu Nhã ngồi bên cạnh vỗ vỗ cánh tay tôi.

"Không bận gì cả." Tôi lắc đầu một cái, anh hai cả buổi sáng và buổi chiều hình như đều có khóa, bây giờ tôi đi về thì cũng chỉ ở nhà có một mình.

"Có muốn đi ăn chút gì đó với mình hay không, cậu tới thành phố A không lâu nên chắc là chưa từng ăn vặt ở thành phố A phải không, nên để mình- người địa phương này dẫn cậu đi trải nghiệm một chút về đặc sắc của thành phố A." Từ Tiểu Nhã giống như một bé trai hào khí can vân vỗ vỗ ngực.

"Được" Tôi gật đầu một cái. Cứ coi như không phải vì ăn gì đó thì ít nhiều quen được một người bạn cũng tốt.

"Cậu có muốn đi cùng không?" Từ Tiểu Nhã hỏi Vương Chiêu Đệ ngồi sau lưng tôi.

"Mình. . . . . ." Vương Chiêu Đệ có chút bối rối nắm vạt áo.

"Đi thôi đi thôi, cùng nhau đi nào!" Từ Tiểu Nhã một tay kéo tôi một tay kéo Vương Chiêu Đệ ra khỏi trường. Từ Tiểu Nhã không hổ là người thành phố A, mang theo tôi và Vương Chiêu Đệ trái chui phải lách đến một gốc phố nhỏ tầm thường.

"Đây chính là phố quà vặt nổi danh của thành phố A!" Từ Tiểu Nhã chỉ vào con đường bày đầy các loại quán nhỏ, lớn tiếng tuyên bố với chúng tôi. Lúc ở nhà tôi rất ít khi ăn quà vặt ở các loại quầy hàng bên ngoài này, mẹ cảm thấy không sạch sẽ, anh hai cũng cảm thấy ăn thứ này không tốt cho thân thể, giờ tới thành phố A, trừ bữa ăn chính ra thì ăn được nhiều nhất là trái cây hoặc đồ ăn vặt mua ở siêu thị chứ chưa từng được tới đây ăn loại quà vặt này.

"Tới ăn thử một chút đậu hũ nướng nổi danh của thành phố A nào." Lý Tiểu Nhã quen việc dễ làm kéo chúng tôi ngồi xuống băng ghế của một quán nhỏ bán đậu hũ nướng trên phố. Đậu hũ cắt thành miếng nhỏ rồi nướng, đặt ở trên lửa than nướng đến hơi nhũn ra, sau đó quét một ít tương ớt tạo vị cay rồi bỏ vào trong miệng, ăn thật là ngon. Từ Tiểu Nhã kéo tôi và Vương Chiêu Đệ ăn từ đầu phố đến cuối phố, đã rất lâu tôi không có ăn no như vậy rồi, nếu cứ theo như tiến độ này, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ mập trở lại.

"Đi, mình dẫn các cậu đi uống nước miễn phí!" Ăn no Từ Tiểu Nhã lại một tay kéo tôi một tay kéo Vương Chiêu Đệ đi về phía khác. Chui qua vài con hẻm chúng tôi rốt cuộc cũng đứng ở cửa một tiệm nước giải khát, vẫn là một tiệm nước giải khát tôi nhìn vô cùng quen mắt.

"Đây là tiệm nước giải khát chị họ mình mở, đi, chúng ta vào uống nước miễn phí." Tôi còn đang suy nghĩ có nên đi vào hay không thì liền bị Từ Tiểu Nhã lôi vào cửa tiệm.

"Chị họ à, em lại tới đây, còn dẫn theo bạn học nữa." Vừa bước vào cửa Từ Tiểu Nhã liền lớn tiếng hướng một cô gái hơn 20 tuổi ngồi chỗ quầy rượu kêu lên.

"Còn chưa có đi vào liền nghe được tiếng của em rồi, các em muốn uống cái gì thì gọi đi." Cô gái đứng ở quầy rượu kia ngẩng đầu liếc nhìn Từ Tiểu Nhã tùy ý phất tay.

"Mình muốn chanh Hồng Trà, các cậu muốn cái gì."

"Mình muốn trà sữa trân châu nguyên vị." Tôi ngẩng đầu liếc nhìn thực đơn phục vụ, thật khéo là cô gái ngày đó.

"Mình cũng giống vậy." Vương Chiêu Đệ liếc mắt nhìn hóa đơn.

"Xác định! Không thay đổi nữa?" Người phục vụ kia viết xong hóa đơn rồi nhìn tôi chằm chằm hỏi.

"Được rồi, chị họ nhanh lên một chút, em sắp chết khát rồi." Từ Tiểu Nhã cầm thực đơn chọn món không ngừng quạt về phía mặt mình. Nửa tựa vào trên ghế ngồi trò chuyện hôm nay nên ăn vặt cái gì, bạn cùng lớp ra sao, giáo viên trường học thế nào, mặc dù đa phần đều là Từ Tiểu Nhã nói một mình..., còn tôi và Vương Chiêu Đệ chỉ ngồi nghe, nhưng mà cũng thật có ý tứ, đây là lần đầu tiên tôi biết Từ Tiểu Nhã có bề ngoài như bé gái nhưng tính tình lại giống con trai, thẳng thắn, sảng khoái, không để ý đến hình tượng như vậy.

Chuông điện thoại di động vang lên, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, là anh hai gọi. Anh nói trên trường có chút chuyện nên buổi tối sẽ về hơi trễ, tôi cũng thuận tiện nói cho anh biết tối nay tôi cũng phải họp lớp ở trường nên sẽ về trễ như anh, anh bảo tôi khi nào tan lớp thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới đón tôi về, quá muộn nên anh không yên lòng để tôi đi một mình. Xem thời gian trên điện thoại di động một chút, đã gần sáu giờ rưỡi rồi, từ nơi này trở về trường cũng vừa đến thời gian họp lớp tối.

"Ai, còn phải trở về trường nữa! Họp lớp làm quái gì chứ!" Từ Tiểu Nhã ngồi trên ghế không muốn động.

"Đi thôi, tới trễ là không được, đây là ngày họp lớp đầu tiên của buổi tựu trường đấy." Tôi dùng sức vỗ vỗ Từ Tiểu Nhã đã nằm úp sấp trên bàn.

"Tới trễ không được, mau trở về thôi." Vương Chiêu Đệ cũng ở một bên thúc giục.

"Được rồi, đi thôi đi thôi!" Chúng tôi nói cám ơn với chị họ Từ Tiểu Nhã, sau đó một nhóm ba người chậm rì rì trở về trường, lúc đi tới phòng học thì đã gần 7 giờ 15 rồi, chúng tôi đẩy cửa phòng học ra, giáo sư Lý- chủ nhiệm lớp đã có mặt rồi, nhưng đáng tiếc chính là trong phòng học tổng cộng cả ba người chúng tôi thì chỉ mới có 8 học sinh ngồi trong lớp. Đến bảy giờ rưỡi, giáo sư Lý đến phòng ngủ của học sinh tìm những người còn lại vẫn chưa tới, nhưng lúc thầy trở về lại nói người không có trong phòng ngủ, tất cả đều đã đi ra ngoài. Giáo sư Lý nhìn tám người chúng tôi ngồi dưới lớp, có chút lúng túng nói họp lớp sẽ đổi sang ngày khác rồi liền ra khỏi phòng học.

"Sớm biết đã không trở lại. Lý Ngọc Uyển, bây giờ còn sớm cậu có muốn cùng mình đi tìm chị mình hay không." Từ Tiểu Nhã kéo ống tay áo tôi.

"Đã muộn lắm rồi." Tôi xem thời gian một chút, đã gần tám giờ rồi.

"Hôm nay trường chị mình có đón học sinh mới đó, chúng ta đến xem một chút đi." Tôi còn chưa kịp phản ứng liền bị kéo ra cổng trường bắt taxi.

"Đến đại học A " Từ Tiểu Nhã nói địa điểm cho tài xế.

"Lý Ngọc Uyển, cậu có bạn trai hay không, nếu không thì hôm nay để cho chị mình giới thiệu cho cậu một anh, nghe nói lần này trường của chị ấy có mấy người trai đẹp rất không tệ đó."

"Chị cậu học đại học A à."

"Ừ, chị mình học giỏi hơn mình cho nên thi vào được đại học A, còn điểm thi của mình thì tương đối kém." Nhìn sắc mặt của Từ Tiểu Nhã không hề có một chút nào cảm thấy cô ấy tự giác được mình thi tương đối kém.

Chỉ chốc lát xe liền dừng ở cổng trường đại học A, tôi nhìn cổng chính hoàn toàn không cùng một cấp bậc với trường chúng tôi kia, không hổ là trường đại học nổi danh lâu đời trên toàn quốc, xem ra ngay cả cổng trường cũng hùng vĩ hơn nhiều so với các trường khác.

"Đừng chậm chạp như vậy, một hồi tan trường chắc chắn sẽ không gặp được trai đẹp đâu."

Tôi một đường bị Từ Tiểu Nhã kéo chạy đi, đại học A lớn như vậy, học viện (*) khác hệ cũng nhiều như vậy, chắc chắn sẽ không gặp được anh hai. Nhưng nếu gặp được thì cũng không sao, vừa đúng lúc có thể cùng nhau về nhà.

(*): dạy chuyện một ngành, trường của tiểu Uyển là = 1 phần nhỏ của đại học A.

Phòng ốc của đại học A quả thật là rất tốt, mỗi viện đều có một hội trường nhỏ độc lập, Từ Tiểu Nhã kéo tôi len vào trong đám người đi về phía hội trường.

"Chị, đây là bạn học của em- Lý Ngọc Uyển, còn đây là chị mình. Rất giống có phải không!" Từ Tiểu Nhã đẩy tôi đến trước mặt một nữ sinh. Người nữ sinh trước mặt tôi cao hơn tôi một chút, tóc quăn chạm vai, quần áo nhẹ nhàng thanh lịch, bên môi mang theo một nụ cười quyến rũ nhưng khuôn mặt thì thật là giống Từ Tiểu Nhã như đúc, nếu như Từ Tiểu Nhã cột tóc lên, lại trang điểm thêm một chút thì cũng có thể sẽ biến thành bộ dáng này thôi.

"Thật sự rất giống, gần như là giống nhau như đúc." Tôi gật đầu một cái, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy một cặp sinh đôi như vậy.

"Chị, đây là bạn học mới của em- Lý Ngọc Uyển. Không có bạn trai, hôm nay chị phải giới thiệu một nam sinh thật tốt của học viện chị cho cô ấy biết."

Tự nhiên tôi cảm giác Từ Tiểu Nhã giống y như bà mai thời cổ đại, chỉ kém là không ghim đóa hoa hồng bên tóc mai thôi.

"Trường học em cũng có loại nữ sinh văn tú (thanh tú + văn vẻ) này sao, không thành vấn đề, cứ từ từ xem xem có ai làm cậu cảm thấy hài lòng hay không, mình sẽ giới thiệu cho cậu biết." Chị của Từ Tiểu Nhã vỗ vỗ Từ Tiểu Nhã rồi thuận đường vỗ vỗ tôi. Tôi nắm Từ Tiểu Nhã kéo dài tới góc: "Cậu đang nói nhăng nói cuội gì đó? Mình khi nào nói muốn tìm bạn trai?"

"Không cần xấu hổ, đây là đại học A đó, nam sinh ở đây cũng coi như là tiền đồ rộng mở, tương lai sáng lạn, tùy tiện chọn trước một người tới nói chuyện yêu đương một chút cũng không tồi." Từ Tiểu Nhã bắt chéo chân dựa vào tường cười đến có chút lưu manh.

"Mình lười quản cậu muốn làm gì, mình muốn đi về." Tôi xoay người muốn đi.

"Ai, xem một chút đi mà, nói không chừng có người cậu thích ở đây thì sao?" Cánh tay tôi bị nắm chặt kéo trở lại.

"Mình nói không là không!"

"Xem một chút cũng đâu có mất gì, cậu nhìn xem nam sinh kia thế nào, xem ra có chút mọt sách nhưng mà dáng dấp không tệ."

Theo ngón tay Từ Tiểu Nhã chỉ, tôi thấy được một nam sinh đeo mắt kiếng gọng đen có vẻ mặt trông như tên ngốc.

"Tên này cười lên thật xấu xa, lại nói nam nhân không xấu nữ nhân không yêu." Tôi lắc đầu một cái có chút không chịu nổi.

"Cậu rốt cuộc là thích loại nam sinh gì, nói ra mình giúp cậu tìm."

"Mình thích lịch sự một chút." Tôi cũng không biết lúc ấy nghĩ như thế nào sẽ cùng theo Từ Tiểu Nhã ồn ào lên.

"Lịch sự, lịch sự, như thế bào mới gọi là lịch sự? A a, tìm được rồi, đó đó, nhìn kìa. . . . . ." Ngón tay Từ Tiểu Nhã chỉ vào một bóng dáng xa xa. Tôi nhìn theo ngón tay Từ Tiểu Nhã, áo khoác tây trang màu xám bạc, quần tây màu đậm, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt như cười như không, không biết đang cùng những người bên cạnh trò chuyện cái gì. Tôi cúi đầu dán chặt ánh mắt xuống đất, quay lưng lại không dám nhìn hướng bên kia. Cũng quá đúng lúc đi, nhiều hệ từ nhiều học viện như vậy làm sao lại gặp phải anh hai chứ. Từ Tiểu Nhã xem tôi cúi đầu trở thành xấu hổ, ba bước thành hai bước kéo chị cô ấy từ trong đám người ra.

"Chị, người đó, người đó không tệ, chị có quen biết không."

Chị của Từ Tiểu Nhã theo ngón tay của cô ấy nhìn sang."Là cậu ta! Cậu ta là học sinh mới trong đám nhân vật làm mưa làm gió của trường đó, ngay cả hội học sinh đều đang chú ý cậu ta."

"Lý Ngọc Uyển, ánh mắt cậu thật không tệ nha, nhìn một cái là nhắm ngay hàng tốt rồi." Từ Tiểu Nhã khí khái một phát vỗ vào vai tôi đau điếng.

"Chị thử xem giới thiệu một chút đi, nói không chừng có thể thành công nha, nếu không thì cũng có thể làm bạn tốt cũng được."

"Vậy thử một chút xem sao, chị cũng không bảo đảm lắm, nghe nói cậu ấy cũng không dễ gần."

Chị của Từ Tiểu Nhã làm tiên phong, còn Từ Tiểu Nhã kéo tay tôi đi theo phía sau, dọc theo đường đi còn không ngừng động viên tôi, để cho tôi có thể chủ động một chút. Thật vất vả mới chen vào được, mặc dù tôi là tuyệt không muốn chen vào đó.

"Lý Ngự Chương" Tôi nghe được chị của Từ Tiểu Nhã đang nói chuyện với anh hai.

"Chuyện gì?" Giọng anh hai nhàn nhạt nghe có chút lạnh, giọng điệu so với khi nói chuyện với tôi không giống nhau.

"Đây là em gái mình, bạn học của em ấy muốn làm quen với cậu." Tôi bị đẩy đến ra phía trước. Chuyện đã tới nước này bây giờ có cúi đầu cũng không thể tìm được một kẽ đất để chui xuống nữa, tôi không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên hướng anh hai lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Lông mày của anh nhíu chặt vào một chỗ, mắt hơi híp, môi thật mỏng cũng mím thành một đường thẳng. Anh đang tức giận, tôi biết rõ anh là đang tức giận.

"Này, mau nói câu gì đi chứ! Cậu có đồng ý làm bạn với cô ấy hay không, cô ấy ở lớp chúng ta có rất nhiều người theo đuổi đó."

Một cái chớp mắt này là lần đầu tiên tôi phát hiện Từ Tiểu Nhã thật nhiều lời, anh ấy đã và đang tức giận, cậu cũng đừng đổ dầu vào lửa chứ. Không biết từ lúc nào xung quanh đã có rất nhiều người vây quanh đều dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn tôi và anh chằm chằm. Tôi giật nhẹ tay áo Từ Tiểu Nhã muốn bảo cô ấy đừng nói nữa.

Có lẽ mọi người đều cảm thấy bên này khá thú vị hơn nên tất cả đều xông tới vây quanh chúng tôi. Không biết là người nào ở phía sau đẩy tôi một cái, tôi trọng tâm không vững uốn éo một cái rồi ngã sóng soài trên mặt đất. Mặc dù không phải là rất đau nhưng cái uốn éo kia lại lập tức làm cho tôi tạm thời không thể đứng dậy. Từ Tiểu Nhã vươn tay muốn đỡ tôi, bàn tay vươn ra đến nửa đường thì tôi liền bị kéo vào một lồng ngực quen thuộc.

"Đau lắm sao?" Anh giơ tay nhẹ xoa đầu gối tôi.

"Ừm!" Tôi dùng sức gật đầu một cái, hơn mười năm kinh nghiệm đã nói cho tôi biết coi như không đau chút nào thì cũng phải làm bộ như rất đau mới có thể lừa anh vượt qua kiểm tra. Tôi được anh bế lên đi ra ngoài, tôi tựa đầu ở trước ngực anh, vòng tay qua cổ anh.

"Ai, các người đang làm cái gì vậy hả?" Từ Tiểu Nhã ở phía sau kêu lên. Anh xoay người lại nhìn Từ Tiểu Nhã một cái "Cô ấy là em gái tôi, ngày mai cô giúp cô ấy xin nghỉ bệnh một ngày."

Về đến nhà anh nhẹ nhàng đặt tôi ở trên ghế sa lon, anh lấy dầu hoa hồng trong hòm thuốc ra, khẽ xoa lên đầu gối bị trầy của tôi. "Còn đau không?"

Tôi lắc đầu một cái, thật ra thì đã sớm không đau rồi, một phen kia cũng té không nghiêm trọng.

"Không phải em nói hôm nay họp lớp sao? Tại sao lại chạy đến đại học A." Anh buông dầu hoa hồng trong tay xuống, ngồi ở trên ghế sa lon thuận tay kéo tôi vào trong ngực.

"Ừm, nhưng vì không có ai tới nên đổi ngày rồi. Sau đó Từ Tiểu Nhã nói sẽ dẫn em đi gặp chị của cô ấy, em cũng không biết chị của cô ấy lại học ở đại học A." Tôi giải thích tại sao đáng lẽ mình phải họp lớp nhưng tôi lại chạy đến đại học A.

Mùa thu ở thành phố A rõ ràng sớm muộn gì cũng biến thành có chút lạnh, tôi tắm xong liền xông về phòng ngủ vén chăn lên chui vào, sau đó dán thân thể hơi lạnh vào bên người anh. Từ nhỏ thân thể của anh đã rất ấm áp, vào mùa đông ôm là thoải mái nhất, giống như một cái lò sưởi cực bự vậy. Anh để quyển sách trên tay xuống, nằm nghiêng ở bên cạnh tôi, tay nhè nhẹ mơn trớn gương mặt vừa tắm xong còn hơi dính nước của tôi.

"Trong lớp có rất nhiều người đuổi theo em sao?" Hôm nay giọng anh nghe qua cảm giác có chút nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình gì.

"Anh đừng nghe Từ Tiểu Nhã nói bậy, em ngay cả một câu cũng chưa hề nói với bọn họ." Tôi lắc đầu một cái rồi nắm lấy ngón tay anh đang dán trên mặt tôi qua nhẹ nhàng cắn.

"Vậy Triệu Tiểu Vũ thì sao?" Anh cũng tuỳ ý tôi tiếp tục cắn ngón tay thon dài của anh.

"Triệu Tiểu Vũ?" Tôi nhíu mày, hình như hôm nay tôi còn chưa có gặp hắn.

"Uyển Uyển. . . . . ." Hơi thở của anh có chút nóng rực phun ở bên tai, tôi nhắm mắt lại cảm giác nụ hôn ấm áp rơi vào trên môi. Tối nay anh có chút không giống với bình thường, hình như có phần nôn nóng hoặc có một chút gấp gáp muốn biểu đạt cảm xúc gì đó. Trong lúc tôi còn chưa có chuẩn bị xong anh đã vùi thật sâu vào bên trong cơ thể tôi, mỗi một lần xâm nhập đều là thật sâu đánh vào trái tim tôi.

"Uyển Uyển, em vĩnh viễn vĩnh viễn đều là của anh, ai cũng không có thể cướp em từ trong tay anh đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.