Đáng lẽ ra lúc này tôi hẳn đang trên đường về nhà, vậy tại sao tôi lại phải
đứng ở trong rừng cây phía sau phòng học, ngẩn người nhìn Trịnh Kiệt đi
tới đi lui hồi lâu ở trước mặt tôi không biết là muốn làm gì.
"Lý Ngọc Uyển. . . . . ." Cậu ta đột nhiên đứng trước mặt tôi, trịnh trọng nhìn tôi.
"Ừm!" Tôi bị dọa sợ, thu lại tâm tư không biết đã bay tới nơi nào, tập trung lực chú ý nhìn người đứng ở trước mặt tôi.
"Nghe nói. . . . . . Nghe nói ở căn tin cậu nói với Lý Ngự Chương rằng
cậu thích anh ta, còn có. . . . . . Anh ta còn hôn cậu." Lời nói có chút do dự ấp a ấp úng.
"Ừ, vậy thì sao." Tôi gật đầu một cái, ngày đó có ít nhất hơn một nửa số người trong căn tin nghe được tôi tỏ tình, hơn nữa những người gần đó
cũng đều nhìn thấy tôi hôn anh và anh hôn lại tôi.
"Mình. . . . . . Mình. . . . . ." Trên
mặt cậu ta phiếm chút ửng hồng khả nghi. Tôi lui về phía sau hai bước,
trong lòng không ngừng bắt đầu nói thầm, không phải cậu ta muốn tỏ tình
với mình chứ. Trước không nói đến bây giờ tôi đã có anh hai, coi như
không có anh ấy thì cậu ta cũng không phải là loại tôi thích, tôi thích người lịch sự và phải có dáng vẻ giống anh hai, không phải loại nam
sinh năng động như ánh mặt trời, mặc dù anh hai vận động cũng rất tốt,
nhưng không giống như loại nam sinh bắp thịt tương đối nhiều này.
“ Mình …..mình……” Cậu ta lại tiến lên trước hai bước vươn tay về phía
tôi hình như là muốn bắt lấy tôi. Tôi tiếp tục muốn lui về phía sau,
lưng dựa lên vách tường không có đường lui.
“ Lý Ngọc Uyển, mình thích……..” Bỗng tiếng chuông điện thoại chói tai
vang lên ngắt lời cậu ta. Tôi hơi may mắn mặc kệ điện thoại là ai gọi
tới đều hết sức biết ơn người đó.Tôi điện thoại di động từ trong túi áo
lấy ra nhấn nút nghe.
“ Uyển Uyển, tan lớp chưa? Anh chờ em bên ngòai phòng học.”
Điện thoai là anh gọi tới, tôi nhớ hình như hôm qua tôi có đồng ý là hôm nay sau khi tan lớp sẽ về nhà cùng anh.
“ Em tan lớp rồi, em đang ở trong rừng cây phía sau phòng học.”
“ Sao lại chạy đến đó…, anh đi tới chỗ em.” Điện thoại ngắt, tôi thở một hơi.
“ Lý Ngọc Uyển, mình ……” Trịnh Kiệt vẫn chưa từ bỏ ý định, duỗi tay dài nắm lấy cánh tay tôi.
“ Trịnh Kiệt, mình……” Tôi không cần nghĩ cũng biết lời phía sau là nói
cái gì, vừa định mở miệng từ chối cậu ta thì xa xa đã nhìn thấy anh
xuyên qua hành lang phòng học đi tới hướng bên này. Tôi còn chưa kịp
phản ứng xem xảy ra chuyện gì thì tay Trịnh Kiệt đã bị gỡ bỏ khỏi cánh
tay tôi, tôi được rơi vào vòm ngực quen thuộc.
“ Cút ngay……” Giọng anh rất thấp, rõ ràng mang theo tức giận, mặt tôi
chôn ở trước ngực anh nên không thấy được vẻ mặt của anh. Tôi cũng không thấy được bây giờ trên mặt Trịnh Kiệt là biểu cảm gì, chỉ nghe được
tiếng bước chân rối loạn rời đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh đang cau mày tức giận. Giơ ngón tay lên, đầu ngón tay nhẹ vuốt lông mày nhíu chặt của anh, anh luôn thích cau mày, mặt
cũng nhăn đến già rồi, lúc tôi nói cho bọn Chu Châu rằng tôi và anh là
song sinh thì họ vẫn cứ cho rằng tôi nhỏ hơn anh hai ba tuổi cơ đấy.
Tay bị cầm, ý vị nặng nề mang theo chiếm hữu hôn vào trên môi tôi, tôi
kẽ mở đôi môi để cho mùi vị quen thuộc tràn đầy giữa môi lưỡi. Lần này
hôn hoàn toàn khác với trước kia, mang theo đầy vị đoạt lấy, có chút đau nhức, tôi nếm phải mùi máu tươi nhàn nhạt. Tay anh xuyên qua vạt áo
khoác vào bên trong áo len mỏng cách áo lót dùng sức vuốt ve nơi đẫy đà
trước ngực tôi. Hơi thở của tôi có chút không yên, đẩy anh đang ôm chặt
tôi ra, nhắc nhở anh đây là trường học, trước không nói quan hệ của
chúng tôi, dù là bạn bè trai gái bình thường cũng không dám ôm hôn ở nơi người tới người lui.
Về đến nhà tôi còn chưa kịp buông túi trong tay xuống đã bị ném lên
giường trong phòng ngủ, váy ngắn bị kéo lên cao quần lót bị gạt phăng,
thứ nóng rực của anh vội vã chôn chặt sâu vào trong nơi mềm mại của tôi. Tôi hơi không thoải mái, nhẹ nhàng uốn éo người muốn thích ứng thứ nóng rực trong cơ thể, anh đè ở trên người tôi cánh tay ôm chặt tôi không
nhúc nhích. Môi dán vào bên tai tôi nhẹ nhàng nói lời nhỏ nhẹ không
ngừng quanh quẩn ở bên tai tôi.
“ Uyển Uyển, em là của anh, cả đời đều là của anh, anh sẽ không buông tay, ai cũng không thể cướp em từ bên người anh.”
Tôi biết rõ anh đang lo lắng, cũng giống như tôi lo lắng. Tình yêu cấm
kỵ của chúng tôi không thể công bố ở đời, đối với bên ngòai chúng tôi
chỉ là anh em, nam chưa cưới nữ chưa gả, mỗi người đều có quyền lợi theo đuổi và được theo đuổi, mà không có người nào biết chúng tôi yêu nhau
sâu đậm, chỉ muốn ở bên nhau, đã không thể chấp nhận được sự tồn tại của những người khác. Tôi vươn tay khẽ vuốt vai anh, khích lệ anh xâm chiếm thật sâu mỗi một tấc trong cơ thể tôi, lúc tia lửa kích tình nở rộ thì
tôi đè lại cơ thể anh nói cho anh biết: “Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau
sau nữa em cũng sẽ đều ở bên cạnh anh. Vĩnh viễn cũng sẽ không có người
khác.”
Một đêm này chúng tôi nằm ở trên giường ôm lấy nhau thật chặt, ai cũng
không nguyện ý buông tay ra. Tôi dịu ngoan bao dung anh đoạt lấy dưới
từng cái lo lắng, anh cũng không dừng , ôm chặt lấy tôi nói cho tôi biết anh vĩnh viễn đều sẽ không rời tôi. Cho đến tận khi trời đã tờ mờ sáng, chúng tôi mới ôm nhau nhắm mắt rơi vào trạng thái ngủ say.