Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 146: C146: Chương 146



Có năm lễ, tủ lạnh nhà Tống Hi nháy mắt liền phong phú lên. Tủ lạnh không chứa hết, còn phải bỏ trong tủ treo quần áo của Mục Duẫn Tranh.

Mục Duẫn Tranh xào một chậu mực bưng qua bên nhà ấm cùng mọi người cùng nhau ăn.

Tống Hi còn mở một vò rượu.

Lý Tam Pháo tửu lượng kém, chỉ một lượng rượu đủ phóng ngã hắn. Quả nhiên uống xong ba ngụm, bắt đầu nói mê sảng:

- Quan quân, anh tài giỏi như vậy, tôi đều muốn đem con gái gả cho anh!

Tống Hi:

- Con gái của anh mới tám tuổi.

Quan quân sang năm là hai mươi bảy hay hai mươi tám? Khoan khoan, năm nay hắn hai mươi mấy?

Mục Duẫn Tranh yên lặng rót đầy chén rượu cho Lý Tam Pháo, cụng chén:

- Cạn!

Trước uống làm kính, uống một hơi cạn sạch.


Lý Tam Pháo cũng đi theo uống cạn, sau đó rầm một tiếng nằm ngửa, nháy mắt liền bứt lên tiếng ngáy vang rung trời.

Tống Hi đem người kéo tới trên sô pha bên cạnh bếp lò, cởi giày, đắp mền, trở về tiếp tục ăn cơm.

Cơm nước xong, Mục Duẫn Tranh cõng Lý Tam Pháo đưa về nhà.

Tống Hi bưng theo một chén mực xào cùng đưa đi.

Mới vừa tới cửa, Lý Tiểu Pháo liền chạy ra, ngẩng đầu nhỏ nhìn cha của hắn.

Cha mẹ cùng vợ với con gái của Lý Tam Pháo đều đi ra.

Tống Hi xấu hổ cười cười, nói:

- Chú thím, chị dâu, Pháo ca cùng quan quân nhà tôi cụng một chén, cứ như vậy rồi.

Cha của Lý Tam Pháo vươn tay đánh đứa con, vừa đánh vừa mắng:

- Không tiền đồ, không có tửu lượng còn thích cậy mạnh, đi nhà ai ngã nhà ai, không trường được chút kỹ năng!

Tống Hi vội vàng đem bát mực trong tay nhét vào trong lòng lão nhân, nhỏ giọng nói:

- Pháo ca có ý lưu.

Lão nhân giống như làm ăn trộm nhìn hai bên một chút, nhéo một khối nhét vào miệng cháu trai, bưng bát chạy vào nhà, rất nhanh liền giấu đi.

Lão nhân vừa giấu xong, hai cháu ngoại gái ở nhà Lý Cần cách vách liền chạy tới, ánh mắt nhìn mọi nơi, không tìm được vật mình muốn tìm, liền quay đầu nhìn Tống Hi, cười ngọt ngào chào hỏi:

- Chào tiểu cậu, tiểu cậu ăn chưa, giữa trưa ăn gì vậy?

Tống Hi cứng người, hắn rốt cục biết tại sao gia đình Lý Tam Pháo ở ngay trong nhà mình cũng phải lén lút như thế.

Thật vất vả thoát khỏi hai nha đầu luôn quấn quýt theo hỏi hắn ăn gì, Tống Hi yên lặng lau mồ hôi lạnh. Cho dù hiện tại mùa màng không tốt nên nhi đồng cũng không được ăn thứ tốt gì, nhưng đem nhi đồng nhỏ như vậy dạy thành cái dạng này thì thật là quá mức. Tuổi còn nhỏ nhiều lắm làm người ngại một chút, lớn thì sao, làm sao đi ra ngoài gặp người a!

Mục Duẫn Tranh đi phía sau, nhìn chằm chằm hai xoáy tóc trên đầu Tống Hi.


Tống Hi:

- !

Mục trưởng quan anh làm sao vậy, ánh mắt chuyên chú như thế, nghĩ mở cái động trên đầu hắn hay sao?

Đi tới địa phương không ai, Mục Duẫn Tranh thử thăm dò vươn tay, lôi kéo ngón út của Tống Hi. Không dám giữ chặt, nhẹ nhàng khẽ đụng liền buông ra.

Tống Hi:

- !

Hiểu được rồi, Mục trưởng quan đây là muốn đùa giỡn lưu manh lại không lá gan.

Hai người trầm mặc đi tới nhà Lý Toàn Căn, xem có gì có khả năng giúp đỡ được hay không. Ngày mười chín tháng Chạp Lý Bảo Cương mới kết hôn, hiện tại đang ở nhà đang vội vàng chuẩn bị làm hôn lễ.

Mười bảy tháng Chạp, Tống Hi lái xe chạy vào trấn một chuyến, giúp Toàn Căn thúc mua vài thứ, lại kháp thời gian đến nhà ga đón Lưu Kim Bảo.

Lưu Kim Bảo gầy hơn một ít, hiển nhiên là luyến tiếc ăn nhiều cơm.

Tống Hi không nói gì. Nhi đồng nhà nghèo sớm đương gia, Kim Bảo còn nhỏ đã hiểu biết, không phải hắn cho tiền thì đành lòng tiêu xài.

Trở về nhà đi tặng đồ cho Toàn Căn thúc, Tống Hi yên lặng tìm chỗ ngồi xuống.

Người đang mặc bộ quần áo cũ không hợp thân tay cầm đao giết heo, chính là quan quân nhà hắn!


Giết heo, cạo lông, moi nội tạng, Mục trưởng quan đã quen tay hay việc.

Đám người làm xong, Tống Hi đi qua cầm đao, dựa theo Toàn Căn thúc chỉ huy đem hai con heo cắt thành từng khối.

Đôi mắt Lý Bảo Điền lóe sáng:

- Sau này trong thôn chúng ta giết heo đều không cần tìm người khác.

Lý Bảo Cương trầm mặc ứng thêm một câu:

- Đổi một nhà em xem quan quân có đi hay không.

Lý Bảo Điền nhất thời mắc nghẹn. Quan quân cha của tiểu Đa lúc mới tới trong nhà gia đình hắn đều giật nảy mình, làm suýt nữa buông luôn con heo mới trói được một nửa. Nhưng khí lực của quan quân lớn, một đao một con xong đời. Vẫn là anh trai phản ứng nhanh, trước tiên mượn chậu đi đón máu heo.

Toàn Căn thúc sớm tìm người bên Triệu gia kênh rạch đến nấu nướng. Tống Hi nhìn nhìn thực đơn mâm cỗ, sáu mặn, sáu rau trộn, mười hai đồ ăn nóng, chiếu theo niên đại bây giờ đã là bàn tiệc rất không sai. Năm trước trong thôn cũng có gia đình cưới vợ, nhà gái yêu cầu tám mặn, tám rau dưa, mười sáu đồ ăn nóng. Tuy nhà đó vẫn làm, nhưng số lượng rất ít, mang thức ăn một mâm một mâm, nhưng cuối cùng ngồi vào bàn còn chưa ăn được no thì chén dĩa đều sạch sẽ.

Nhà Lý Bảo Cương tuy đa dạng không nhiều lắm, số lượng lại không ít. Hơn nữa Lý Toàn Căn sớm nói, nhà bọn họ không chơi hư, thịt quản đủ. Đương nhiên có thể quản đủ, tiểu Tống trước sau bắt mấy con heo rừng, lớn nhỏ đều có. Đây là việc vui cả đời của đứa con cả, chỉ cần có thể làm được, phải làm cho tốt nhất.

Mười tám tháng Chạp đón dâu, ăn tiểu tiệc rượu. Toàn Căn thím đều chắc lưỡi. Tiểu tiệc rượu không phải mâm cỗ chính thức, chỉ có thân thích họ hàng gần cùng thân thích trong thôn ngồi vào bàn, theo lệ thường trước kia đều chỉ có một gia đình đi ra một người trưởng thành tới dự tiệc. Tuy thật sự chỉ có một người trưởng thành tới, lại dẫn theo toàn bộ nhi đồng trong nhà mình đi cùng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.