Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 160: C160: Chương 160



Tống Hi ăn một miếng thịt dê khen một câu:

- Ăn ngon, làm ngon hơn Lý Kỳ thím. Ngày mai muốn ăn xào, xào với hành.

Mục Duẫn Tranh gắp thịt cho Tống Hi, nói:

- Buổi sáng xào cho cậu.

Tống Hi nói:

- Ngồi gần một chút.

Mục Duẫn Tranh liền gom qua gần hơn.

Tống Hi hôn lên mặt Mục Duẫn Tranh một cái.

Nhãn cầu của Trầm Việt đều sắp trừng đi ra. Hắn rốt cục biết vì sao hôm nay hắn liên tục bị đánh – phá vỡ chuyện tốt của người ta sẽ bị sét đánh! Mới bị nam thần cùng đội trưởng đánh một trận, quá nhẹ quá nhân từ! Chẳng thể trách đội trưởng mặt đen như vậy, rõ ràng là dục cầu bất mãn!

Mục Duẫn Tranh bị hôn, ngơ ngác không kịp phản ứng.

Tống Hi lại hôn thêm vài cái.

Máu mũi Trầm Việt chảy xuống.

Tống Hi quay đầu nhìn Trầm Việt, nói:

- Lại nhìn, chọc mù hai mắt cậu.


Giữa kẽ tay ngân quang lóng lánh.

Trầm Việt lau mũi, không dám lên tiếng, nhặt được bốn bánh mì đắp lên bát củ cải, ôm lấy bát bỏ chạy, chạy vào trong phòng phía bắc đóng cửa lại trái tim còn bùm bùm nhảy loạn. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, chứng kiến hiện trường, bị mắt đỏ làm sao bây giờ!

Qua không biết bao lâu, Tống Hi bưng một chén canh thịt dê đi tới nói:

- Canh thịt dê, khu hàn.

Trầm Việt uống từng hớp thật cẩn thận, mấy khối xương cốt trong bát cũng cắn sạch.

Nửa đêm, Trầm Việt mặc quần áo xuống giường, chạy ra sân đánh một trận quân thể quyền, làm hai trăm hít đất hai trăm nhảy cóc. Sau lại mở cửa sân, chạy việt dã cũng không biết chạy được mấy cây số.

Sáng sớm, Tống Hi ăn thịt dê xào hành tây thơm ngào ngạt, nghe tiếng ngáy rung trời trong phòng phía bắc, yên lặng cười.

Đường Cao:

- !

Không khí thật kỳ quái, hầu tử lại không dậy nổi giường, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì mà hắn không biết sao?

Cơm nước xong, Mục Duẫn Tranh khiêng vào mấy cái thùng, mở ra từng thùng nói với Tống Hi:

- Tôi ở riêng.

Tống Hi toàn bộ xem qua, lấy ra mấy quyển sách nói:

- Còn lại đều thu lại đi, đem phòng của anh trên lầu hai thu thập đi ra làm nhà kho.

Vừa vặn đặt gia sản mà anh mang về tới.

Mục Duẫn Tranh trầm mặc thu thập số gia sản ít ỏi của mình. Một hộp trang sức bằng ngọc, hai chứng minh bất động sản, đều là mẹ lưu cho hắn. Hơn nữa cộng thêm chiếc xe việt dã bên ngoài, chính là toàn bộ tài sản của hắn. So sánh với bác sĩ, quả thật nghèo nàn không cách nào nhìn thẳng.

Tống Hi đảo sách, đẩy khuôn mặt Đường Cao vừa gom tới muốn nhìn xem:

- Sau này đừng đi nữa.

Đường Cao:

- !

Ý tứ gì?

Mục Duẫn Tranh nhéo áo Đường Cao, đem người nhấc qua một bên, ném lên giường sưởi, nói:

- Được.

Đường Cao:


- !

Đây cũng là ý tứ gì?

Kiểm kê xong gia sản mà Mục Duẫn Tranh mang về, lật xem xong sách, Tống Hi nhìn qua Đường Cao:

- Trong nhà có khỏe không?

Đường Cao trầm mặc, nói:

- Khỏe không? Quê mẹ tôi ở nông thôn, có đất, lương thực còn đủ ăn. Bây giờ tôi còn ở trong kỳ thực tập, mùa hè tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp trở về giúp cậu tôi làm ruộng.

Tống Hi cũng trầm mặc. Người thành phố một khi bị đánh về quê nhìn thấy những khuôn mặt của thôn phụ hoặc là trung hậu hoặc là cay nghiệt mà sống, trong thôn cũng đã quá nhiều. Cha mẹ Đường Cao đều là giáo sư đại học, văn nhân thanh cao cả đời, chỉ sợ trong lòng càng thêm khó chịu!

Tống Hi nói:

- Qua không được thì tới chỗ của tôi, còn đi đứng bình thường cùng với tráng lao động vĩnh viễn không sợ nhiều.

Khuôn mặt Mục Duẫn Tranh nhất thời tối sầm.

Tống Hi xoa bóp vai Đường Cao, nghiệm xong hàng, nói:

- Tiểu hỏa tử thật rắn chắc, giữ nhà hộ viện đánh tạp hẳn là đều làm được, sau này quan quân nhà tôi cùng tiểu Đa cũng không cần khổ cực như vậy.

Đường Cao suýt nữ rưng rưng nước mắt. Nam thần muốn nuôi cả nhà của hắn! Thật, quá cảm động!

Mục Duẫn Tranh cũng đi theo nhéo bả vai Đường cao.

Đường Cao thật sự rưng rưng nước mắt. Đau quá, bả vai cần vỡ rớt!

Mục Duẫn Tranh nói:

- Ra sân sau, chúng ta nói chuyện nhân sinh.


Đường Cao xoa bả vai đuổi theo.

Một lát sau, Đường Cao vẻ mặt hỏng mất chạy về, vọt vào phòng bò lên giường, cầm lấy bả vai Trầm Việt lắc mạnh:

- Hầu tử hầu tử, đội trưởng không tốt, tính tình đều thay đổi, mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì!

Trầm Việt hữu khí vô lực giãy dụa hai cái, nửa chết nửa sống nói:

- Đội trưởng của chúng ta đã gả cho nam thần làm lão bà, sau này đừng kêu đội trưởng, cần kêu chị dâu, chị dâu! Nhớ rõ ngàn vạn lần đừng kêu sai. Còn nữa, trước khi vào phòng của nam thần cùng chị dâu thì phải gõ cửa trước.

Bằng không sẽ bị đánh, không bị đánh cũng sẽ uống canh thịt dê! Ai, hắn thật khờ, thật sự, chỉ biết canh thịt dê khu hàn tráng dương, nhưng không biết canh thịt dê của bác sĩ không thể uống – hắn ngay cả bạn gái còn không có đâu!

Đường Cao cả người đều không tốt.

Lúc này Tống Hi đi tới, xuyên qua rèm cửa chứng kiến hai binh sĩ ở bên trong lúc lên lúc xuống, ánh mắt nhất thời vi diệu, thanh âm có chút lơ mơ:

- Hai người..

Trầm Việt nhìn Tống Hi, nhìn Đường Cao cưỡi trên người mình hai tay còn nắm lấy bả vai mình không kịp phản ứng, kéo mền đem mặt mình đắp lại.

Tống Hi nói tiếp:

- Hôm nay cần bón phân, hai người cùng đi.

Lúc làm việc Trầm Việt cùng Đường Cao giống như hai con bò già, làm việc vô cùng tận lực.

Tống Hi cực kỳ vừa lòng. Có thể lên núi, có thể xuống ruộng, tráng lao động như vậy hắn cũng không sợ nhiều. Hơn nữa cậu em vợ sống không tốt, Mục trưởng quan cũng sẽ lo lắng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.