Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 173: C173: Chương 173



Bạch Cẩn Chi nhu nhu cánh tay, sắc mặt đen tối không rõ. Xử lý hai cận vệ ăn cây táo rào cây sung xong, có lẽ là bị chặt đứt thuốc, trạng huống trên người cũng rõ ràng, hiện tại ngay cả anh của hắn cũng ôm không nổi.

Lúc này Tống Hi đi ra phòng thuốc, nhìn người trong sân, bắt đầu an bài.

Xem Đinh trợ lý:

- Anh nấu cơm.

Đinh trợ lý ngoan ngoãn đi vào phòng bếp, chợt nhìn thoáng qua sân sau. Không uổng công đại thiếu gia tâm niệm lâu như vậy, bác sĩ quả thật là cao nhân, trong nhà lại giống như là chốn yên vui, cái gì cũng không thiếu, cái gì đều là tốt nhất.

Lại nhìn qua hướng cha mẹ Đường Cao:

- Chú với dì giúp tôi nấu thuốc, có vài phần.

Cha mẹ Đường Cao đều cười gật đầu. Thường nấu thuốc cho con trai, sớm đã có kinh nghiệm, độ lửa cũng nắm giữ rất khá.

Cuối cùng nhìn qua Mục Duẫn Tranh:

- Hôm nay có thu khoai lang hay không?

Mục Duẫn Tranh gật gật đầu:

- Tôi đi thuê người, mấy ngày nay luôn có người hỏi, cũng có lão nhân nhi đồng chờ thu thập khoai lang.


Tống Hi nói:

- Lúc đào khoai lang cũng không cần đào quá cẩn thận.

Trong đất lưu một ít cũng xem như cấp thêm khoai lang cho người già cùng trẻ con. Người già cùng trẻ con khó tìm việc làm, mỗi ngày ra cửa phần lớn là đào rau dại hoặc nhặt mót, nếu thu thập được vài củ khoai lang đã xem như một ngày đại thu hoạch.

Chu dì nói:

- Đồ ăn giữa trưa cho người làm công ngày giao cho tôi đi!

Tống Hi nói:

- Chu dì nhìn xem là tốt rồi, để trợ lý nhà bọn họ làm, người nọ là chuyên nghiệp.

Trợ lý nhị hếch ngực, chờ chủ nhà phân phối công việc. Làm tốt lắm, Tống bác sĩ sẽ có khen thưởng, tỷ như là rượu thuốc cực kỳ hiệu quả mà lão gia tử nhà hắn luôn không biết nên giấu kín chỗ nào mới là tốt nhất. Còn có thể lấy lòng đại thiếu gia, lấy lòng đại thiếu gia cũng là lấy lòng nhị thiếu gia. Lấy lòng nhị thiếu gia, nói không chừng còn có thể chen chúc rụng Đinh hồ ly lên làm trợ lý thứ nhất.

Tống Hi cười cười, nói:

- Anh cũng thật tài giỏi, lại biết rõ nơi này hơn bọn họ, đi nhà từng làm kiến trúc trước kia, hỏi một chút đội thi công, tôi muốn đem sân sau khuếch trương rộng hơn vài thước, bên trái xây một loạt chuồng heo đáy bằng, bên phải xây chuồng dê cùng chuồng bò.

Đường Cao lập tức có thể làm việc, còn có thể kiêm chức chăn dê chăn bò hộ viện vào núi khiêng thịt, Tống Hi nghĩ như thế nào cũng là mình kiếm được rồi.

Bạch Cẩn Chi còn mang theo vài người, trên người cũng bị thương nhưng không quá nghiêm trọng. Lúc đó Đường Cao vừa lúc đi qua, thân thủ lại giỏi, cứu người càng đúng lúc, bằng không đoàn người của Bạch Cẩn Chi còn không biết sẽ như thế nào.

Đường thúc ở bên ngoài coi chừng ba bếp lò nấu thuốc.

Đường dì ở trong phòng cho đứa con uống thuốc, động tác phi thường nhanh nhẹn. Bóp cằm, cổ tay vừa lật, một chén thuốc liền tưới đi vào.

Tống Hi:

- !

Đường dì đúng là chân hào kiệt, rõ ràng nhìn qua ôn nhu như nước.

Đường Cao vẻ mặt đau khổ:

- Đội trưởng dạy.

Lúc đó hắn ngại thuốc đắng không thích uống, đội trưởng chỉ dẫn, mẹ học, học biết liền không bỏ được. Mỗi lần đều dùng chuốc, chuốc xong còn cao hứng cả ngày.

Tống Hi chỉ chỉ vò rượu thuốc trong tay:


- Rửa miệng vết thương, đổi thuốc.

Đường Cao nhìn bình rượu thuốc thập phần khả nghi kia, thập phần kháng cự.

Tống Hi nói:

- Lão Hổ dùng qua, hiệu quả rất tốt, nhưng có chút hơi đau.

Sau đó Đường Cao bị đau hôn mê.

Tống Hi thổi phồng một câu:

- Đường Cao thật không sai, lại nhịn được không kêu đi ra.

Đường dì:

- !

Đứa con, con chịu khổ.

Sau đó trong sân tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, ngã một mảnh.

Bạch Cẩn Chi ôm anh trai sắc mặt trắng bệch đau ngất, gắt gao trừng mắt Tống Hi, hận không thể cắn người một ngụm giải hận trong lòng.

Tống Hi nhéo lên mặt Bạch Chân một cái, nói:

- Anh đem hắn nuôi được không sai.

Bạch Cẩn Chi hừ một tiếng. Anh trai của mình đương nhiên chính mình nuôi, Bạch gia gia đại nghiệp đại, đói ai cũng không đói anh của hắn.


Tống Hi nói:

- Nhân lúc anh của anh ngất, có mấy lời cũng có thể nói. Thuốc kia thương tổn thân thể rất lớn, anh còn dùng thời gian quá dài, nếu muốn hoàn toàn khỏe lại có chút khó khăn, tối thiểu phải dưỡng mười năm tám năm. Kế tiếp tôi cần châm cứu tắm thuốc, châm cứu bài độc, thuốc tắm nuôi thân. Nhưng dược liệu của tôi không đủ, hiện tại niên đại này thật nhiều dược liệu cũng không dễ tìm. Tôi liệt ra cho anh một danh sách, anh cho người tìm hay tự trồng đều được, tin tưởng không làm khó được anh.

Bạch Cẩn Chi đem anh trai ôm chặt hơn nữa. Nếu không nhờ anh trai khóc lóc om sòm lăn lộn đòi tìm nam thần của hắn, chỉ sợ mình chết như thế nào cũng không biết.

Tống Hi thương hại bổ sung một câu:

- Trước khi thân thể dưỡng tốt, đừng nghĩ sinh con. Lần này tôi không bao sinh con, nghiệp vụ bao sinh con tạm thời hủy bỏ.

Bạch Cẩn Chi ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của anh trai, nháy mắt làm ra quyết định.

Giữa trưa Bạch Chân bưng bát cơm đút cho em trai đang ngâm mình trong thùng tắm.

Ánh mắt Bạch Cẩn Chi lại không ngừng nhìn trên lưng anh trai của hắn.

Bạch Chân sờ sờ miệng vết thương, nói:

- Không có việc gì, có nam thần chữa trị, cũng không đau!

Trong lòng Bạch Cẩn Chi càng thêm khó chịu, khó chấp nhận. Anh trai của hắn được nuông chiều, sợ đau nhất, lần này lại có thể làm như không có việc gì nhịn đau một đường không hé răng, rõ ràng là vì sợ hắn dừng lại nửa đường tìm bệnh viện mà chậm trễ lộ trình. Chờ trở về nhà, người kia, cho dù ông ngoại ra mặt cầu hắn cũng sẽ không bỏ qua. Ai dám thương tổn anh trai, một người cũng không thể lưu.

Nhà của dân chăn nuôi cũng đã sắp xây xong, nằm bên cạnh Khâu thím xây lên sáu gian phòng ốc. Nhà có ba con trai, con lớn nhất hộ khẩu trong trường học, trong thôn không cho nền nhà, nhà bọn họ chỉ có thể phân ba trai tráng chín gian phòng. Nhưng không đủ tiền, trước hết xây sáu phòng ở lại, còn lại ba nền nhà vừa vặn dùng nuôi súc vật trong nhà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.