Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 186: C186: Chương 186



Đêm đó Trầm Việt cùng Đường Cao giữ nhà, Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh đi viếng mồ mả cho cha nuôi.

Lần này Mục Duẫn Tranh đúng lý hợp tình quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, đúng lý hợp tình cầm đồ cúng trong tay Tống Hi bày ra, sau đó đúng lý hợp tình thắp ba nén nhang, vãi ba chén rượu.

Tống Hi:

- !

Luôn có loại cảm giác mang theo người vợ xấu đi gặp cha mẹ chồng sau đó người vợ tự động đương gia làm chủ.

Không ít người đi thăm mộ. Mùa màng dù kém, cũng cần viếng mồ mả cho thân nhân đã qua đời lại đốt chút tiền vàng mã.

Tống Hi cũng không vội vã rời đi, ngồi xuống trước mộ.

Mục Duẫn Tranh kéo Tống Hi:

- Trên mặt đất lạnh.

Hai người cùng nhau ngồi ở nơi này.

Tống Hi cầm chung rượu, cụng chén với chung rượu đặt trước mộ, một ngụm uống cạn.


Mục Duẫn Tranh trầm mặc cầm chung rượu thứ ba cũng cung chén, uống cạn.

Hai người trầm mặc đem hơn phân nửa bình rượu còn lại uống hơn phân nửa, trên người đều ấm lên.

Lúc này xung quanh không còn người nào.

Tống Hi đứng dậy nói:

- Đi thôi!

Hiện tại người đi thăm mộ không còn nhiều lắm, cho dù có người đi lấy đồ cúng cũng không tới mức tranh đoạt đánh nhau trước mộ của cha nuôi. Lúc trước mấy người lúc ẩn lúc hiện xung quanh mộ, mộ của gia đình bọn họ cũng không ở khu vực này.

Đi ra một đoạn đường, Mục Duẫn Tranh nghiêng tai nghe ngóng, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Tống Hi nói:

- Đã bị người cầm đi, xô đẩy hai cái, không lên tiếng.

Làm khó mấy người kia vì kiếm một ngụm đồ ăn cho già trẻ trong nhà phải co rúc quanh mộ lâu như vậy, chỉ sợ hiện tại toàn thân đều rét lạnh.

Mục Duẫn Tranh rốt cục hiểu được vì sao Tống bác sĩ đi thăm mộ xong còn phải lưu lại lâu như vậy.

Tống Hi thở dài:

- Tôi không cần vài thứ kia, nhưng tôi tuyệt không cho phép có người ở trước mộ của cha nuôi bởi vì tranh đoạt đồ cúng mà đánh nhau. Thế đạo này, đem người bức thành bộ dáng gì nữa!

Mục Duẫn Tranh trầm mặc một tay nhấc rổ, một tay nắm chặt tay Tống Hi.

Cách thôn hai ba trăm thước, Tống Hi lôi kéo Mục Duẫn Tranh:

- Chúng ta đi vòng qua nhìn xem.

Năm mới, trong thôn lại có trộm cướp tiến vào.

Nghe được thanh âm thỉnh thoảng rơi vào lỗ tai, sắc mặt Tống Hi dần dần khó xem.


Đợi cách càng gần, mặt than của Mục Duẫn Tranh càng thêm đen.

- Tống gia ở phía tây thôn có lương thực, nhà bọn họ có mười mẫu nhà ấm thủy tinh, mới thu hoạch mấy mẫu bắp, lương thực nhiều đâu! Con tôi làm việc cho bọn hắn một tuần, nhà bọn họ chỉ quản một tuần cơm, mỗi ngày đều ăn thịt! Nhà bọn họ cái gì cũng có, bình thường còn trôi qua tốt hơn chúng tôi ăn tết, mượn lương thực thì đi nhà bọn họ mượn đi!

Thanh âm một lão nhân hơi có chút quen thuộc vang lên.

Ngay sau đó là ngao một tiếng rú dài:

- Cha đừng nói nữa, cha có mặt nói con cũng không có mặt nghe, cha đã quên cha đau thắt lưng không chịu nổi là ai trị cho cha sao? Cha, con cầu cha cấp cho con cùng cháu trai của mình lưu con đường sống đi!

Khuôn mặt Tống Hi cực kỳ rối rắm. Trong thôn loại người như vậy không ít, lão nhân trong nhà hỗn đản, nhưng nhi đồng lại hiểu biết lẽ phải, nhưng làm chút gì cũng không đủ lão nhân cản trở. Tỷ như gia đình này, lão nhân cực phẩm, năm đó bệnh đau thắt lưng là cha nuôi của Tống Hi trị liệu, không đòi tiền, chưa kể tới tiền thuốc men, hàng năm mùa đông còn tới hỏi rượu thuốc. Lão thái thái thì rất tốt, hàng năm đều làm giày dệt áo len cho Tống Hi trả nhân tình. Đứa con Lý Mậu Xuân cũng rất tốt, chứng kiến nhà Tống Hi có việc cần làm đều phụ mộtu tay, làm xong bước đi, không ăn cơm.

Nhưng sau khi lão thái thái chết, Lý Mậu Xuân không quản được cha mình. Có một lão nhân hỗn đản như vậy trong nhà, người trong thôn cũng không muốn quen thân với hắn, nhân duyên chậm rãi phá hỏng. Lần này làm giúp Tống Hi là tự Lý Mậu Xuân đi qua, hai ngày trước làm xong bước đi chết cũng không chịu dùng cơm, sau lại sợ cha mình tìm tới cửa nháo sự mới đi theo đoàn người cầm chậu nhỏ qua nhà.

Lão nhân bị đứa con che miệng nói không ra lời, có người nói tiếp:

- Nói đúng, Tống gia cái gì cũng có, lương thực đều xếp thành núi, vậy còn chưa tính, nhà bọn họ còn nuôi thật nhiều heo cùng bầy dê, mỗi ngày đều ăn thịt!

Thanh âm này quen thuộc, là Lý Đại Trụ.

Sau đó Lý Đại Trụ bị đại ca của hắn Lý Đại Quý quất một bạt tai té ngã không đứng dậy được.

Lý Đại Quý bị người lôi kéo, lại phịch lên đánh Lý Đại Trụ, vừa đá vừa mắng:

- Mày là kẻ không lương tâm, mày đã quên lúc cha chết, cha nằm liệt trên giường suốt một năm, hai cha con Tống gia trông một năm không ra cửa, mày, mày, mày là súc sinh, là gia súc, tao không có anh em như mày!


Lý Đại Trụ đứng lên muốn đi đánh anh trai, bị hai anh em chú bác kéo lại.

Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh, nói:

- Tình cảnh này có phải không đúng hay không? Bên kia không phải đang đánh cướp sao?

Mục Duẫn Tranh gật đầu:

- Ân.

Kẻ gây tai họa bị người dẫn tới trên người Tống bác sĩ thì tình huống liền thay đổi, số ít vài người hận không thể lập tức dẫn người đến chém giết cướp đoạt, một ít bảo trì trầm mặc, rất nhiều người đều nói gia đình Lý Mậu Xuân cùng Lý Đại Trụ nói hươu nói vượn.

Lúc này có tiếng súng vang lên.

Thôn dân nháy mắt bị quải trở lại việc cướp bóc.

Họng súng chỉ vào Lý Mậu Xuân, bắn một phát dưới đất cảnh cáo.

Tống Hi lười xem tiết mục khảo nghiệm lòng người kiểu này, dù sao cũng không có ý định cùng người trong thôn kề vai chiến đấu giao phó sau lưng sống chết cùng nhau, không cần thiết.

Vì thế một nắm liễu diệp đao tung ra, không chút do dự xuất thủ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.