Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 210: C210: Chương 210



A Cổ Lạp giãn mày, chà xát hai tay, nói:

- Tính khí của Na Nhật Tùng quật, không thích phiền toái người. Lạnh như thế cũng không biết cung ấm có đủ hay không, cái ăn đủ hay không.

Tống Hi cũng thở dài một hơi. Tính tình Na Nhật Tùng quả thật quật, không thích nợ nhân tình, nói không chừng sẽ bỏ qua ý tốt của Trần Tiểu Bàn đi theo bạn học cùng nhau chịu khổ cả mùa đông này.

A Cổ Lạp lo lắng xoay quanh.

Tống Hi nói:

- Nếu Trần Tiểu Bàn phái người ra mặt, cho dù Na Nhật Tùng phạm tính tình cứng đầu, hẳn chỉ là nếm chút khổ sở gặp chút tội. Bị thương thân, nuôi một chút sẽ nuôi trở về.

A Cổ Lạp đặt mông ngồi xuống, hai tay bụm mặt, qua thật lâu nói:

- Phải, nuôi một chút sẽ hồi phục, bảo trụ mạng là tốt rồi, là tốt rồi.

Tiễn người về nhà, mọi người trầm mặc.

Mãi tới đội ngũ ra cửa thăm chiến hữu trở về.

Hai người một con chó đều đầy đủ, còn mang về tới một tin tức không tốt lắm.


Tuyết tai bao trùm mười mấy tỉnh, nhiệt độ thấp chưa từng có từ trước tới nay, giao thông toàn bộ tê liệt, thông tin gần như hỏng mất. Cùng với, con số tử vong làm người không cách nào thừa nhận.

Nhiệt độ không khí một mực – 30 độ, người trong thôn đốt than ngày càng tiết kiệm. Thường thường người một nhà ngủ chung trong một phòng, một cái giường bốn đệm giường có thể chen chúc sáu bảy người. Nhân khẩu nhiều ngủ không hết, lại đem bọn nhỏ choai choai đưa ra ngoài, vài người ngủ chung một phòng, trong nhà mỗi đứa bé bỏ ra chút than.

Đêm 23, Tống Hi giết hai con dê, bỏ thêm dược liệu nấu canh dê khu hàn. Ở trong nhà ấm, mặc kệ người già trẻ con, mỗi người một chén canh, bên trong có hai khối thịt dê.

Có một lão nhân uống xong canh, ăn hết thịt, hai tay cầm cục xương luyến tiếc buông, nói:

- Bao nhiêu năm không hưởng qua vị thịt, tôi cuối cùng tính năm mươi lăm.

Lão nhân ngồi bên cạnh cười hắc hắc:

- Năm mươi lăm tiểu Tống cấp thịt ăn, hắc hắc hắc!

Lão nhân thứ ba nói:

- Tôi năm mươi sáu, Cảnh Văn năm mươi bốn, còn nói mình kháp năm mươi lăm, phân thịt không có phần hắn, ở nhà ấm cũng không có phần hắn.

Lại một vị lão đầu nói:

- Lão Tống năm mươi lăm không.

Không ai nói chuyện, chỉ nghe thanh âm cắn xương cốt.

Qua thật lâu có người mở miệng:

- Lão Tống là người tốt, nuôi lớn tiểu Tống cũng là người tốt. Khó được người tốt như vậy, vì sao lại có người luôn mang theo tâm nhãn làm chuyện xấu xa với người ta đâu! Mỗi năm thuốc không cần tiền cùng thịt, đều cho chó ăn hay sao!

- Không biết làm người, nếu tôi sinh, nhất định đánh gãy chân hắn!

Một thanh âm tức giận nói.

Tống Hi lắc đầu, cười cười. Lòng người vốn là khó dò, ai biết ai sẽ lúc nào bị biến thành bộ dáng khác đâu!

Đi ra nhà ấm, Tống Hi liếc mắt liền thấy một thoáng vải đỏ thoáng ẩn thoáng hiện, liền đi nhanh tới, hỏi:

- Trời lạnh mà cô còn ra ngoài làm gì, tháng còn nhỏ, cần phải chú ý nhiều hơn, Bảo Điền đâu?


Tạ Tình ngẩng đầu, đỏ mắt, hai tay ôm bụng, nói:

- Tiểu Tống ca, tôi, tôi không muốn giữ đứa bé này.

Tống Hi trầm mặc đưa Tạ Tình mang về nhà, nấu cho nàng một ly trà sữa.

Tạ Tình ngồi trên sô pha nhỏ bên cạnh bếp lò, hai tay cầm ly trà sữa, cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.

Tống Hi nhìn ngoài cửa một cái, nói:

- Nói một chút đi, sao lại thế này.

Tạ Tình trầm mặc hồi lâu, lau nước mắt nói:

- Tôi luôn muốn ăn cay, đều nói thèm chua sinh con trai ăn cay sinh con gái, đứa nhỏ này nhất định là con gái. Con gái, không được, không thể nuôi con gái..

Nàng không nói tiếp được nữa, thanh âm nghẹn ngào.

Tống Hi đưa khăn tay cho nàng, đợi nàng khóc xong rồi nói sau.

Tạ Tình nghẹn khóc trong chốc lát, đứt quãng nói:

- Con gái không dùng được, thật là không dùng được. Gia đình chúng tôi một nhà ba người đến cậy nhờ nhà cậu ruột, nguyên lai gia đình cậu ruột vốn luôn thân dày biến sắc mặt nhanh như vậy. Một nhà ba người xuống ruộng làm việc, cũng không thể ba người đều chọn công việc nhẹ làm, bị xem thường bị mỉa mai là ai cũng không chịu nổi. Ba của tôi cả đời cũng chưa từng xuống ruộng, hơn năm mươi sắp sáu mươi rồi, lại phải giống như chàng trai hai ba mươi tuổi cầm cuốc lớn, làm một ngày về phòng thắt lưng cũng không thể đứng thẳng, mẹ của tôi đêm nào cũng phải nhu eo cho hắn. Tôi đã hơn hai mươi, nếu là con trai cũng không cần trơ mắt nhìn cha tôi bị liên lụy. Nhưng tôi khiêng không nổi, tôi không có khí lực, tôi muốn cầm cái cuốc chim cũng cầm lên không nổi.

Tống Hi lại đổi cho nàng một khăn tay.


Tạ Tình lau nước mắt nói:

- Bảo Điền là hộ khẩu nông thôn, có thể sinh hai con. Tôi là hộ khẩu thành thị, hai bên gia đình đều chỉ một con mới được sinh con thứ hai, nhưng Bảo Điền không phải con một, tôi không biết hai chúng tôi có thể được sinh con thứ hai hay không. Nếu như không được, tôi tuyệt đối không thể sinh con gái. Hiện tại Bảo Điền còn trẻ tuổi thì còn làm nổi, hai mươi năm sau này đâu, ba mươi năm sau này đây? Con gái có ích lợi gì a, có ích lợi gì a!

Tạ Tình nói xong nói xong, khóc lên.

Ngoài cửa, mẹ của Tạ Tình cùng Toàn Căn thím đã sớm khóc ướt mặt.

Liễu Diệp đá đá chú em, đem hai người kéo đi rồi.

Lý Bảo Điền ngây người đi vào cửa, đem người vợ ôm vào ngực mình.

Tạ Tình nháy mắt òa khóc thành tiếng.

Mẹ của Tạ Tình cùng Toàn Căn thím còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng khóc, nước mắt rụng càng dữ tợn.

Tống Hi ngồi bên cạnh bếp lò, nhìn hai vợ chồng ôm nhau khóc rống, đợi khóc xong rồi, mới nói:

- Hiện tại thế đạo không tốt, hai mươi năm ba mươi năm sau này vẫn còn không tốt sao?

Tạ Tình ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng nhìn Tống Hi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.