Con chó còn ăn ngon hơn cả hắn!
Buổi sáng hắn còn cùng con chó cùng một đãi ngộ đâu!
Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn Tống Hi, lại nhìn hai cây xương cốt vẫn còn rất nhiều thịt!
Tống Hi nói:
- Thịt là đồng hương đưa tới, đồ gia vị nặng, tương xung với thuốc của anh.
Mục Duẫn Tranh yên lặng bái cơm.
Con chó ăn thật ngon lành, cắn xương cốt răng rắc vang.
Tống Hi nghe thẩm người:
- Thuộc giống gì?
- Victor là hỗn huyết của chó núi Pyrénées cùng Trung Hoa điền viên khuyển.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Lúc sinh ra thì bộ dạng khá lớn, bị chó mẹ ngậm ném qua nhiều lần.
- Gâu gâu!
Bị nhắc tới lịch sử đen, con chó mặc kệ.
- Phiền nhất nuôi con chó đặt tên nước ngoài, giống như lấy tên nước ngoài thì sẽ đổi thành cao quý vậy.
Tống Hi nhất thời không có hứng thú.
Mục Duẫn Tranh không hé răng, là hắn đặt tên.
Ăn xong cơm trưa, Tống Hi thu thập chén bát, con chó ngậm chậu của mình đi về hướng phòng bếp, lại chặn cửa phòng bếp nhìn thấy người rửa sạch mới chịu tránh ra.
Tống Hi nói:
- Tiểu Đa, lấy quần áo dơ của cha con ra đây.
Con chó nghiêng đầu nhìn Tống Hi một lúc lâu, tựa hồ đối với xưng hô như vậy rất không hài lòng, rối rắm thật lâu mới đem vài món quần áo bẩn ngậm xuống dưới.
- Tiểu Đa, bột giặt.
- Tiểu Đa, xà phòng.
- Tiểu Đa, chuẩn bị nước ấm, bỏ đi, để đó cho tôi.
- Tiểu Đa..
Con chó Victor bị sai sửa xoay quanh.
Tống Hi cảm thấy gia hỏa có lông này cũng không phải thật đáng ghét, rất biết làm việc.
Trên lầu, khóe miệng Mục Duẫn Tranh co quắp, cuối cùng yên lặng thiếp ngủ.
Đợi không còn việc gì làm Victor quay trở lại lầu hai, dựa vào cạnh Mục Duẫn Tranh ủy khuất rên hừ hừ. Nếu không phải chiến hữu của cẩu gia còn phải đợi người cứu mạng, nó nhất định phải cắn người nọ mấy ngụm mới hả dạ. Bác sĩ đều là người xấu!
Buổi tối Tống Hi nấu lẩu chua cay, lại nấu một nồi cháo gan heo cho người bệnh, con chó vẫn giống như giữa trưa.
Mục Duẫn Tranh lạnh lùng trộn lên chậu cháo của mình, mùi thuốc đông y xông lên làm mất hết cảm giác thèm ăn, nhìn cái lẩu của Tống Hi, nhìn xương thịt của Victor, mặt càng thêm lạnh. Một bác sĩ, lại có thể đem thuốc thiện làm thành mùi vị này cũng không dễ dàng – thật sự là tạp chiêu bài của Tống lão tiên sinh!
Đêm đó Tống Hi lấy giường xếp đặt trong phòng bồi giường cho bệnh nhân. Sau đó lại chui vào chăn mền ngủ ngon lành.
Bác sĩ trực ban nếu đều là như vậy thì nhất định sẽ bị bệnh viện khai trừ!
Mục Duẫn Tranh đột nhiên cảm thấy được luận gác đêm có lẽ Victor càng thêm đáng tin hơn một ít. Nhưng y thuật của vị tiểu Tống tiên sinh này cũng thật khá tốt, đều không có cảm giác đau thì đã khoét bỏ hai viên đạn ra rồi, hơn nữa cho tới bây giờ hắn cũng không bị phát sốt qua!
Không bao lâu Mục Duẫn Tranh cũng mơ màng ngủ.
Không biết ngủ bao lâu bị người bạo lực đánh tỉnh, đổi thuốc.
Mục Duẫn Tranh hối hận chính mình không nên ở trong lòng đem tiểu Tống bác sĩ đánh đồng với lão Tống tiên sinh, y đức kém hơn nhiều lắm!
Chờ đổi xong thuốc thì Mục Duẫn Tranh không ngủ được nữa, rất đau!
Tống Hi tò mò trạc lên miệng vết thương:
- Anh không đau sao? Cha tôi xứng thuốc, dùng thì tốt lắm, nhưng nghe nói là rất đau a.
Lẽ ra đang cố gắng không hé răng, lại bị người trạc lên vết thương Mục Duẫn Tranh thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, sợ mất mặt rốt cục vẫn nhịn được.
Tống Hi dùng ngón trỏ vuốt nhẹ trên trán hắn một cái, hài lòng gật đầu:
- Đã nói nha, làm sao có thể không đau, xem mồ hôi lạnh lưu, cũng đừng chịu đựng, rên hai tiếng lại không dọa người.
Victor:
- Hừm hừ, hừm hừ..
Tống Hi một cước đá văng con chó:
- Hừ gì mà hừ, cậu cũng không phải heo!
Mục Duẫn Tranh:
- !
Tống Hi kéo cái đuôi chó đem con chó đang nằm úp sấp giả chết lôi trở về:
- Nói tới năng lực ngôn ngữ của tiểu Đa là mạnh nhất a, cũng đủ thông minh, nếu lão đầu tử còn tại nói không chừng còn có thể thu cậu rồi.
Làm linh sủng chẳng hạn.
Victor:
- Gâu gâu, gâu gâu!
Tống Hi đá văng con chó:
- Gâu gâu cái gì mà gâu gâu, chờ cậu học biết tiếng người rồi hãy tới nói cẩu quyền đi, cha của cậu còn đang đòi mạng dưới tay của tôi đâu!
Victor bổ nhào tới bên giường hướng Mục Duẫn Tranh gâu gâu không ngừng, đôi mắt vô cùng phức tạp.
Mục Duẫn Tranh cố hết sức sờ đầu chó, trầm mặc không nói. Gần đây tiểu Đa, không đúng, diễn cảm ngôn ngữ của Victor đều có chút nhiều, hắn tạm thời có chút không thể lý giải, dù sao trước kia chưa từng học qua gâu gâu tinh ngữ..
Sắp xếp xong người bệnh, Tống Hi chui vào trong chăn mền ngủ mất.
Mục Duẫn Tranh nhẫn qua trận đau đớn kia, mồ hôi lạnh ướt đẫm, nhìn xem tiểu thầy thuốc sớm ngủ mất, nhìn lại con chó đang mài móng vuốt, gian nan đứng dậy đi hướng cái bô nơi góc tường.
Trời sáng, Tống Hi thức dậy, nhìn người bệnh đang ngủ an ổn, phân phó con chó:
- Tiểu Đa, đi giúp cha cậu đổ bô đi.
Victor thuần khiết nhìn Tống Hi. Đổ bô khó khăn quá lớn, cẩu cẩu làm không được a!
Mục Duẫn Tranh hận không thể lập tức ngủ chết cho xong đừng bao giờ tỉnh lại nữa. Đen lịch sử! Xác định là đen lịch sử! Không, mình còn chưa ngủ tỉnh đâu, mình mới không nghe được đổ bô gì đó!
Tống Hi sâu kín mở miệng:
- Ngày hôm qua là đưa ông Táo, hôm nay hai mươi bốn, sắp ăn tết rồi.