Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 94: C94: Chương 94



Tống Hi nhìn Lý Bảo Điền, chút cảm giác có lỗi liền không cánh mà bay – Mục trưởng quan làm người thật sự là rất ảnh hưởng không khí, đuổi anh về nhà anh đừng khóc a!

Bị đuổi về nhà nấu cơm Mục trưởng quan không khóc, hắn chỉ là lựa chọn con gà mái mập nhất cùng một khối thịt ba chỉ cùng nhau nấu, còn lấy ra bình dầu heo chuẩn bị xào rau, cắt một khối thịt béo chuẩn bị làm dưa chua thịt luộc – với thể chất ăn một lần liền béo của Tống bác sĩ, cũng không tin không nuôi ra được song cằm mềm núc ních!

Giữa trưa, Tống Hi về nhà chứng kiến một bàn cơm không hề thua kém bữa tiệc lớn, cực kỳ vừa lòng.

Mục Duẫn Tranh đem cổ gà có nhiều mỡ nhất bỏ vào trong chén của Tống Hi, còn đem phần thịt luộc ba chỉ nhiều mỡ nhất cho hắn, gắp thêm miếng dưa chuột trộn đưa tới.

Tống Hi ăn được cực kỳ vui vẻ, cuối cùng vuốt bụng cảm khái:

- Mục trưởng quan, sau này vợ tôi có được một nửa tay nghề của anh thì tốt rồi!

Ánh mắt Mục Duẫn Tranh rùng mình, không hé răng.

Tống Hi lại nói giỡn:

- Hay là Mục trưởng quan đi làm thẩm mỹ trắng đẹp cùng cắt mắt một mí gả cho tôi đi, tôi không chê anh làm phẫu thuật thẩm mỹ.

Mục Duẫn Tranh ngẩn ra một lúc lâu, sâu kín mở miệng:


- Ủy khuất anh.

Ủy khuất anh không chê tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ làm trắng da cùng cắt mí mắt không được thiên nhiên. Nhưng mà trời sinh mắt hai mí cũng có thể cắt thành một mí sao? Những cô nương cắt mắt hai mí đều phải khóc.

Buổi chiều Tống Hi không cần ra cửa, lệch qua đầu giường lột đậu phộng cho tiểu Đa ăn.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Cơm trưa làm ở bếp lò bên cạnh, giường sưởi nóng hổi vô cùng, buổi sáng thức sớm như vậy, có muốn lúc này không có khách ngủ trưa một chút hay không?

Ăn hết đi nằm ngủ mới dễ nuôi mập!

Vừa nghe nhắc nhở, Tống Hi có chút mệt nhọc.

Mục Duẫn Tranh nhanh chóng lên giường sưởi vỗ vỗ gối đầu lại kéo mền.

Tống Hi rất nhanh liền ngủ mất.

Mục Duẫn Tranh hơi nhếch môi. Ngủ đi ngủ đi, mau mau ngủ đi! Sau đó hắn hướng tiểu Đa luôn muốn chui ổ chăn của bác sĩ ngoắc ngón tay, đem con chó mập kia bạo lực đuổi ra xa cách phòng hơn ba thước.

Trong viện, Tống Tiểu Đa không tiếng động rít gào giằng co với từng cha của nó.

Mục Duẫn Tranh đem đứa con đè trên mặt đất hung hăng thu thập một trận.

Tống Tiểu Đa vô cùng ủy khuất, rưng rưng chạy ra sân sau nhảy lên nóc chuồng dê. Từng cha không thương tiểu Đa, hiện tại cha mặc kệ tiểu Đa, tiểu Đa rất không có tương lai!

Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh không chút thay đổi nhìn theo đứa con rưng rưng chạy vội, bình tĩnh tỏ vẻ, thân là quản gia, sớm nên dùng dây xích sắt khóa lại nhốt ở sân sau – động một chút lại chui ổ chăn của người khác sao lại thế này, đều chiều ra thói quen!

Lúc Tống Hi thức dậy, Mục Duẫn Tranh đang ở trong phòng khách chiêu đãi khách đến chúc tết, thuốc lá, nước trà, kẹo, hạt dưa, mang nhi đồng tới còn có chút hoa quả khô ăn vặt, chiêu đãi được thập phần chu đáo.

Tống Hi sớm biết có người tới nhà, nhưng ngủ được ấm áp nên không muốn nhúc nhích, hơn nữa người tới đều là vãn bối cùng thế hệ, cũng không cần đặc biệt chú ý lễ tiết, vì vậy để cho Mục trưởng quan tự mình chiêu đãi.


Nhìn thấy Tống Hi đi ra, Mục Duẫn Tranh chỉ nhìn lướt qua, lại tiếp tục dùng thanh âm cứng nhắc kể cho người khác nghe chuyện mình từng mạo hiểm với bầy sói trong rừng rậm.

Tống Hi đi theo nghe xong một trận, trầm mặc. Cùng một chuyện xưa hắn nghe Trầm Việt nói qua, lại nghe Mục trưởng quan kể lại, chênh lệch thật giống như nghe Đan Điền Phương kể chuyện cùng Lý Bảo Điền niệm bài học văn xuôi không khác một chút nào.

Một đám thanh thiếu niên nghe được tập trung tinh thần, mấy nhi đồng choai choai đều quên chúc tết Tống Hi, toàn bộ nhìn chằm chằm Mục Duẫn Tranh, trong đôi mắt cực kỳ sùng bái.

Đưa đi nhóm người, Mục Duẫn Tranh nhìn Tống Hi, trên mặt không chút thay đổi, trong lòng vô cùng kích động. Xem, hắn đã tự động lĩnh hội làm sao nói chuyện phiếm không làm tẻ ngắt, hoàn toàn có thể mang hắn cùng đi ra ngoài!

Tống Hi:

- !

Không biết vì cái gì cảm giác Mục trưởng quan có chỗ nào không đúng.

Mục trưởng quan tinh thần phấn chấn, chiêu đãi thôn dân đến chúc tết tới quá trưa, khuôn mặt than quan tài cũng nhận được lời đánh giá ổn trọng tin cậy vô cùng cao phân.

Tống Hi sâu kín nói:

- Không qua mười lăm, sẽ có người đến làm mai mối cho anh.

Mục Duẫn Tranh cả kinh lại vui vẻ. Ngữ khí của Tống bác sĩ nghe có chút chua, chẳng lẽ đang để ý? Đã nói mà, điều kiện của hắn cũng không thập phần thấp kém, gần đây còn dốc sức biểu hiện, trong lòng Tống bác sĩ làm sao có thể không xúc động!


Buổi tối, Tống Hi dạy cho Mục Duẫn Tranh vài thủ thế cầm đao cơ bản, tự mình nắm tay dạy.

Mục Duẫn Tranh kích động muốn nhảy tưng lên.

Tống bác sĩ chủ động sờ tay hắn, còn ôm hông của hắn!

Tống Hi nhìn hắn, nhíu mày:

- Đang êm đẹp, sao đột nhiên chảy máu mũi đây?

Mục Duẫn Tranh không dám lên tiếng, dùng tay áo che lỗ mũi.

Tống Hi bắt mạch cho hắn, nói:

- Không có gì trở ngại, chỉ là có chút thượng hỏa, sau này anh ngủ cách xa đầu giường đi, nửa đêm cũng không cần thức dậy nhiều lần thêm than, để cho tôi bốc cho anh thang thuốc uống.

Tiếp xúc biểu tình của Tống Hi, Mục Duẫn Tranh cũng không dám mở miệng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.