Sống Sót Từ Dị Thế, Lại Lần Nữa Xuyên Không?

Chương 7: Thê thảm Lưu Sở (2)



~~ Thêm một đợt xung chất phát ra, mang theo một luồng nhiệt lớn từ chỗ đứng của Lưu Sở xông ra, Lưu Sở lúc này chỉ có thể nói thảm không thể tả, y phục rách rưới, cả cơ thể không chổ nào không bị thương, đôi mắt hắn vẫn không ngừng tức giận trừng lớn về phía La Phàm

"Lưu huynh không hỗ danh là thiên kiêu đệ nhất tại kiếm viện, dưới sự phong bạo liên tiếp của hỏa linh phù mà vẫn cầm cự được, La Phàm ta đây bái phục."

~~ La Phàm chắp tay, thể hiện thán phục trước mặt Lưu Sở.

Hắn vốn dĩ chỉ là một thiếu niên bình thường, thiên phú lại quá yếu, nhìn lại thiếu nữ bên cạnh mình vậy mà lại đạt được Nhập Linh chi cảnh rất sớm, La Phàm đâm ra tự ti, tuyệt vọng.

Chỉ có điều ông trời vẫn chưa tới mức ruồng bỏ hắn, ngay tại tháng trước, La Phàm vô tình dung nhập được một hệ thống, có tên là " Linh trận phù sư siêu cấp hệ thống", chỉ cần làm theo hệ thống chỉ bảo, thiên phú chế phù cùng linh trận sẽ dễ dàng thăng cấp, từ đó trở đi liền trở thành một tên phù sư thiên kiêu.

Cũng vì thế, La Phàm dùng 1 tháng đã có thể thăng cấp từ hoàng giai tam phẩm phù sư lên ngũ giai, lại còn có thể đạt tới chế tác phù hoàn mĩ nhất, thật sự đúng là cơ duyên trời ban a!!!

~~ "Khụ Khụ" Lưu Sở không nhịn được ho ra một ngụm huyết

Sau đó chật vật ngẩn đầu dậy, tức giận nghiến răng nghiến lợi

"La Phàm, tiểu nhân âm hiểm."

La Phàm tiếp thu ánh mắt, híp mắt cười nói:

"Xem ra Lưu huynh vẫn còn tinh thần nha, vậy chúng ta tiếp tục a, chỗ tại hạ vẫn còn mấy trương linh phù chưa dùng, có thể thử một lần."

La Phàm từ lấy ra một xấp lớn linh phù, nhìn ra cũng khoảng hơn trăm trương.

~~ Cảm thụ linh khí dày đặc đang dao động trên linh phù, sắc mặt Lưu Sở lập tức thay đổi.

Mới vừa mấy vòng oanh kích đều muốn hắn nửa cái mạng, tiếp tục đánh xuống chẳng phải là liền mặt khác nửa cái mạng cũng mất?

bản thân hắn cũng có át chủ bài, nhưng vốn đây chỉ là văn đấu, không đáng để hắn dùng

~~ " La huynh đệ, chờ một chút, ta nhận thua."

Lưu Sở không cam lòng thốt lên

"Nhận thua, Lưu huynh không đấu tiếp sao?"

La Phàm cười mỉm, trong tay đang cầm hơn trăm linh phù chưa kịp ném ra

" Ngươi không nghe nhầm đâu, Lưu Sở ta nguyện tôn ngươi mạnh nhất"

Lưu Sở lệ rơi đầy mặt, chỉ là trận đấu văn mà ngươi không tiết ném ra không biết bao nhiêu linh phù, lại còn là hoàn mĩ linh phù, cmn ai dám cùng ngươi liều mạng.

~~ Nghe thấy Lưu Sở nhận thua, ở phía dưới phút chốc ồn ào lên

"Thiên tài Lưu Sở nhận thua?"

" Không thì ngươi còn muốn cái gì, dưới uy lực khủng bố của đống linh phù kia, chưa chết đã coi như ngươi giỏi rồi."

"Chỉ có thể phòng thủ, không thể tấn công, là ngươi, ngươi có chịu được không?"

" Nếu là đấu công bằng thì lại khác."

"Lấy kiếm đạo để đấu với hệ phụ trợ mà còn tính công bằng, não ngươi bị úng hả?"

Hàng loạt ý kiến được đưa ra, nhưng không thể phủ nhận lúc này La Phàm đã thực sự nổi lên.

~~ "Nếu vậy ta cũng tính chuyện cũ chứ?" La Phàm vô tư cười nói

Lưu Sở: "..."

" Theo như ước định ban đầu, nếu Lưu huynh thua, ngươi sẽ phải trả gấp 10 lần giá cả của số linh phù ta đã sử dụng, mà ở đây tất cả là 20 trương bạo linh phù, mỗi trương 3000 tinh thạch, cộng với 30 trương bạo hỏa phù mỗi trương 4000 tinh thạch, tất cả tổng cộng 180 ngàn tinh thạch."

Tính toán một chút, La Phàm nhìn sang Lưu Sở híp mắt cười nói:

" Cho nên, Lưu huynh, mời thanh toán."

Lưu Sở: "..."

Lưu Sở bối rối

"Có thể cho ta thêm chút thời gian được không."

"Không phải là ước định là trả một lần luôn sao? Lưu huynh, ngươi định nuốt lời sao?"

La Phàm híp mắt, bộ dáng muốn ném linh phù đi

"Đúng nha, Lưu Sở, ngươi tốt nhất nên giữ lời,, nếu không ta sẽ đi rêu rao, Lưu Sở ngươi là người không nói chữ tín."

Từ dưới khán đài, một nữ tữ xinh đẹp nhảy lên, bám vào người La Phàm, lớn tiếng nói

Lưu Sở: "..."

"Phàm ca ca, huynh thật giỏi, lại có thể thắng cả Lưu Sở nha!!"

Nữ tử mang theo ánh mắt lấp lánh, cười nói

"Tất nhiên, không phải chỉ là một Lưu Sở thôi sao, tiểu Mộng không cần sùng bái ca!! "

La Phàm kiêu ngạo nói, bộ dạng vô cùng hênh hoang.

"Ừm ừm, Phàm ca ca lợi hại nhất."

Lưu Sở: "..."

"Vậy Lưu huynh có tính trả hay không đây?"

La Phảm quay lại bộ dáng ban đầu, nhìn sang Lưu Sở nói

"Kì thực hiện tại ta không có nhiều tinh thạch như vậy."

Lưu Sở bất lực, hiện tại trong tay hắn không tới 80 ngàn linh thạch, căn bản không thể trả nổi

"Không sao, ngươi có đem đồ trong người ngươi ra thế chấp nha, ta không ngại."

La Phàm cười, đôi mắt lóe sáng, thân là thiên tài kiếm đạo, trong tay Lưu Sở chắc chắn có đồ tốt.

"Chuyện này..."

Lưu Sở chần chừ, trong nhẫn không gian của hắn đúng là có vài bảo vật, cộng thêm xác của vài yêu thú hắn đã săn được, nhưng hắn không nỡ đem thế chấp

"Nếu Lưu huynh không chê, ta có thể cho ngươi mượn ít tinh thạch."

Bất giác, một giọng nói từ dưới khán đài phát ra, làm tất cả mọi người đồng loạt quay đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.