Sống Sót

Chương 27: Gặp lại



Edit: Đầm♥Cơ

Tôi lại làm một lần, cảm thấy không có lỗi gì nhưng đáp án có điểm lạ mà thôi. Tôi nhìn chằm chằm bản nháp, suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu ngẩn người.

Đúng lúc này có một đôi tay đột nhiên đưa tới trước mặt của tôi, chỉ vào mấy phương trình tôi giải, từ tốn nói câu:

“—— chỗ này chép sai rồi, là 18 không phải 16.”

Tôi chợt cuộn bản nháp thành một đoàn, dấu ra phía sau, quay đầu vọt đứng lên nhìn người kia.

Tôi quá mức đề phòng, phát ra âm thanh rất lớn, người nọ hơi kinh ngạc một chút, ngón tay còn duy trì tư thế chỉ, sau đó nói:

“Xin lỗi, hù cậu sao?”

“. . . . . .” Tôi nhìn người sau lưng, phát hiện người này chính là người thứ hai đi ra phòng thi, quay đầu nhìn trên giường một chút, người nọ đã đem hành lý thả vào dưới giường.

Cậu ta là bạn cùng phòng của tôi.

Tôi trầm mặc, qua loa gật gật đầu, lại ngồi vào chỗ ngồi.

Trong phòng chỉ có một cái bàn nhưng có hai cái ghế ngồi, cái bàn rất lớn, hai người có thể cùng nhau dùng.

Người nọ nghi ngờ nhìn tôi một cái, ngồi vào bên cạnh nói với tôi: “Tớ tên là Phục Thận, Phục Hi phục, quân tử thận độc thận.”

Tôi xoay bút trầm mặc một chút, nói: “Trần Khải Minh.”

Tự giới thiệu mình xong Phục Thận không nói gì nữa, cậu ta quái dị nhìn tôi một cái, cầm một cây bút lên, lại lấy một quyển sách từ trong túi xách ra, nhìn ví dụ phía trên bắt đầu làm.

Tôi nghe cậu ta tính toán, nhàm chán nhìn ngoài cửa sổ. Trời u u ám ám, xem ra tuyết sắp rơi.

Không biết thời tiết chỗ Mạnh Khung như thế nào.

Đứa bé này biết tôi chép sai đề, vậy cậu ta nhất định làm được bài thứ tư đề, bài thứ tư làm còn lâu hơn ba bài trước, nếu như cậu ta làm xong, hơn nữa còn nộp bài thi trước, vậy trong thời gian đó cậu ta còn làm nhanh và chuẩn hơn tôi.

Tôi cũng không thèm để ý, càng không ngừng xoay bút suy nghĩ bay đến trong nhà. Tôi tại nghĩ Mạnh Khung đang làm gì? Lau xe sao? Hay là ngồi nói chuyện phiếm với công nhân khác? ở tuổi của Mạnh Khung đã là thời điểm tốt để thành gia lập nghiệp rồi, sẽ có người giới thiệu cho anh. . . . . . Cô gái nào sao?

Tôi rũ mắt xuống, ném những ý tưởng lộn xộn lung tung ra sau ót.

Tôi để ý cái gì chứ ?

Sau một tuần lễ, chúng tôi tiến hành tổng cộng bốn lần thi, hai lần trước là đề lớn, những lần sau là đề lựa chọn và đề điền chỗ trống, bình thường lần đầu là đơn giản về sau bắt đầu khó dần.

Nhưng dù đơn giản thế nào mỗi lần thi xong cũng sẽ có người oán trách, trong phòng học rất líu ríu ồn ào, tôi sẽ lựa chọn trở lại phòng ngủ.

Đứa trẻ gọi là Phục Thận rất an tĩnh, bình thường chỉ ngồi ở trên bàn giải đề toán, ngồi xuống là có thể ngồi bảy, tám tiếng, tính nhẫn nại này đối với một người lớn là rất khó có được. Tôi cảm thấy cậu ta thật không dễ dàng.

Lúc Phục Thận làm bài rất an tĩnh, lúc bắt đầu suy tư cậu ta sẽ cắn ngón tay cái của mình, sau đó không biết tại sao, trong miệng của cậu ta bị loét rất nhiều chỗ, đầu lưỡi đều bị, ăn cơm cũng khó khăn, tôi liền không thấy cậu ta cắn ngón tay nữa.

Ngày đó hai chúng tôi cũng nộp bài thi trước, sau khi đi ra Phục Thận đột nhiên nói đầu mình choáng, còn có chút muốn ói, tôi thấy buổi sáng cậu ta không ăn gì, nghĩ cậu ta chắc bị tuột huyết áp, đang muốn đeo balo đỡ cậu ta đến phòng cứu thương đột nhiên một hộp nhỏ trong balo rơi xuống.

Tôi lấy nhìn, là hộp chocolate Hứa Chi Hiên đưa cho tôi.

Tôi đưa tay móc ra một xấp dầy, đưa cho Phục Thận, nói:

“Ăn đi.”

Cậu ta cũng không từ chối, đem chocolate hòa với nước nóng mà uống. Miệng của cậu ta bị loét càng ngày càng nghiêm trọng, mở to miệng cả khoang miệng đều trắng, thê thảm không nỡ nhìn, dù ngậm chocolate cũng không được, chỉ có hòa tan rồi uống.

Phục Thận ngồi ở trên bàn, soàn soạt soàn soạt viết hai phút, đột nhiên mở miệng nói chuyện với tôi:

“Trần Khải Minh, cậu có nhớ người nhà hay không?”

“. . . . . .” Tôi trầm mặc một chút, trong đầu thoáng hiện lên bóng dáng của Mạnh Khung, dừng một chút, không biết làm sao mở miệng.

Phục Thận xoay người, nói: “Lại không nói lời nào? Được rồi. . . . . .”

“—— Nhớ.” Tôi nói một chữ, sau đó lại nói từng chữ một, rất nghiêm túc nói, “Vô cùng nhớ.”

Có lẽ là nét mặt của tôi quá nghiêm túc, Phục Thận sửng sốt một lát, không lên tiếng.

Cậu ta đứng dậy ngồi xuống giường, sau đó hơi ngửa đầu nằm ở phía trên, lấy tay đấm đấm bả vai của tôi, híp mắt nói: “Ai, cậu rất kỳ quái.”

Tôi không nói lời nào.

Phục Thận vùi đầu vào trong gối, chỉ để lại một con mắt, cậu ta nói: “Cậu biết ngày đầu tiên tôi nhìn thấy cậu có cảm giác gì sao? Tôi chỉ tốt bụng giúp cậu chỉ chỗ sai, cậu thế mà lại nhìn chằm chằm tôi. Khi đó cậu nhìn tôi chằm chằm, trong đôi mắt đều là. . . . . . Ừ, lệ khí.”

Tôi trả lời cậu ta nói: “Cậu làm tôi giật mình.”

Phục Thận lắc đầu một cái, nói: “Không đúng, cậu không có sợ hãi, chỉ có lãnh ý.” Phục Thận cười cười, cố làm vẻ thoải mái mà nói: “Chính là sát khí trong tiểu thuyết đó. Ở chỗ chúng tôi, người như vậy gọi là kẻ băng giá.”

Nghe cậu ta nói xong, tôi cũng có chút mê mang.

“Nhưng người như cậu, kỳ quái ở chỗ dù cậu không thích nói chuyện, tiếp xúc với cậu mấy ngày khiến người khác chỉ có thể đánh giá cậu là ‘ lạnh nhạt ’, mà không phải ‘ Lãnh Huyết ’.”

Phục Thận chống thân thể lên, lấy ra chocolate còn dư lại, lại hòa một viên.

Cậu ta dùng tay sờ sờ miệng của mình, sau đó nói: “Cậu rất thích người giám hộ của cậu?”

Tôi không biết tại sao cậu ta lại dùng từ ‘ người giám hộ ’ này, nhưng tôi lại không nói gì, qua thời gian thật dài, Phục Thận dường như sắp ngủ thiếp đi tôi mới cúi đầu, nhẹ nhàng ‘ ừ ’ một tiếng.

Một tuần lễ trôi qua, tới chủ nhật lại tiến hành một lần thi trắc nghiệm dài đến ba giờ, lần này là bài thi hỗn hợp, không có giới hạn phạm vi, tổng điểm cuối cùng đánh giá, thấp hơn trung bình đều bị loại.

Lúc tôi làm cảm thấy rất thuận tay, tính toán rất ít, đều chọn một lần coi như xong. Sau khi cuộc thi kết thúc, ngày hôm sau đã có điểm, tôi không biết điểm của tôi, chỉ biết là còn dư lại mười một người trong đó có tôi.

Sau đó giáo viên Hà gọi mình tôi lên, anh nói với tôi:

“Có thể lưu lại, về sau lúc thi tốt nghiệp trung học trò mà có thể được cộng điểm.” Anh nhìn tôi nói, “Sau khi thi xong, trò muốn thì bây giờ có thể về, không có chuyện gì.”

Tôi cau mày nhìn giáo viên Hà, tôi không biết tại sao anh lại nói như vậy, tại sao muốn nói với mình tôi như vậy.

Giáo viên Hà né tránh ánh mắt của tôi, nửa ngày thở dài, nói: “Ba trò sắp điên rồi, ngày ngày gọi điện thoại cho thầy, chẳng lẽ anh ấy không cần giao tiền điện thoại sao? Nhiều lần nghĩ đưa luôn điện thoại cho trò cho rồi, nhưng trong lúc thi trò lại không thể liên lạc với bên ngoài, dù sao tôi không chọc nổi anh ấy, nếu trò không muốn ở lại đây thì trở về đi thôi.”

Tôi sửng sốt một chút, lập tức đồng ý: “Tốt.”

Tôi vốn không tính theo nghề toán học, tương lai không cử đi học cũng phải thi tốt nghiệp trung học, có thể kiếm được mấy điểm cũng tốt, có ở lại cũng không làm được gì. Huống chi tôi còn muốn trở về xem Trương Mông đã mở cửa lại chưa.

Vì vậy đêm hôm đó tôi liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về, Phục Thận và tôi cùng nhau xếp quần áo bỏ tất cả vào trong túi hành lý, trên người tôi đều toát mồ hôi.

Tôi xách theo túi đứng ở cửa, Phục Thận cười cười nói với tôi: “Hẹn gặp lại.” Lúc cậu ta nói chuyện hay thích híp mắt, tôi phát hiện mắt cậu ta là mắt xếch dài nhỏ, trong mắt cậu ta có một loại lý tính khôn khéo.

Tôi gật đầu một cái không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.

Ở trên xe, tôi muốn gọi điện thoại cho Mạnh Khung mấy lần, nhưng anh đều không nhận, bây giờ là bốn giờ chiều, tôi cho là anh ở chỗ rửa xe không nghe thấy tiếng chuông cho nên cũng không để ý. Nhưng khi hơn năm giờ tôi gọi lại, anh đã tắt máy.

Sắp đến trường học, giáo viên Hà lấy lại di động nói: “Ba trò sao không nhận điện thoại? Ngày hôm qua vẫn hỏi thầy tình huống của trò đấy.”

Tôi nghĩ, hỏi: “Bình thường chú ấy gọi điện thoại cho thầy khi nào?”

“Buổi tối, bảy tám giờ.”

Lòng của tôi chìm chìm. Mạnh Khung tan việc vào năm giờ tối, kiếp trước tôi học đại học anh luôn gọi điện thoại cho tôi đúng năm giờ, có lúc tôi còn đang đi học, khi đó không nhịn được mấy lần nói với anh nhưng anh đều không nhịn được, vừa tan tầm liền gọi điện thoại cho tôi.

Bây giờ sao lại dời đến bảy tám giờ? Trong mấy giờ này anh đi nơi nào?

Bởi vì không liên lạc được Mạnh Khung cho nên giáo viên Hà chỉ có thể tự mình đưa tôi về nhà. Tôi lấy cái chìa khóa ra mở cửa, phát hiện Mạnh Khung không ở nhà.

Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là sáu giờ tối.

Tôi có chút không nhịn được, thay quần áo liền chạy đến nhà rửa xe, cửa nhà rửa xe khóa thật chặt, tôi dùng sức gõ một cái, không có ai đáp lại.

Cảm giác này khiến tôi rất nóng nảy, đây là lần đầu tiên tôi không tìm được Mạnh Khung. Ở trong ấn tượng của tôi, Mạnh Khung vẫn luôn ở bên cạnh tôi, anh sẽ không rời đi tôi nửa bước.

Tôi đi hết những nơi bình thường Mạnh Khung sẽ đi qua, bao gồm chợ bán thức ăn cùng siêu thị cũng không trông thấy bóng dáng Mạnh Khung, tôi lại trở về nhà một chuyến, tôi sợ Mạnh Khung sẽ gọi điện thoại cho tôi.

Tôi cho là tôi có thể nhìn thấy Mạnh Khung, lúc mở cửa có lẽ sẽ nghe được tiếng Mạnh Khung nấu cơm, anh sẽ quay đầu lại rất kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi ngừng thở mở cửa, chợt đẩy ra liền phát hiện trong phòng tối đen như mực, âm thanh gì cũng không có.

Tôi không nói gì, nhưng tinh thần lại sa sút, nặng trĩu đè ở trong lòng của tôi.

Tôi ngồi ở trên ghế sa lon không mở đèn, lấy tay chống cằm, nhìn lung tung một điểm nào đó trong bóng tối, nghe tiếng đồng hồ tích tắc, mấy lần muốn đứng lên rút pin đồng hồ đi.

Tôi đứng lên, ở trong bóng tối gọi điện thoại nhiều lần cho Mạnh Khung, nhưng điện thoại người kia đều trong trạng thái tắt máy, tôi không liên lạc được với anh.

Tôi nằm ở trên giường, không có cởi quần áo cũng không còn đắp chăn, một lát sau lại cảm thấy khó chịu, tiếng tim đập rất lớn, giống như có người đang gõ trống trong ngực tôi, vì vậy tôi lại ngồi dậy ngồi trên ghế sa lon, giống như tượng điêu khắc không nhúc nhích.

Tôi không mệt mỏi chút nào, không muốn chợp mắt.

Rốt cuộc, tôi nghe thấy có người cầm chìa khóa, tôi đột nhiên đứng lên, hình như tôi vẫn luôn đợi âm thanh này.

Sau đó tôi nghe được giọng nói dịu dàng của Mạnh Khung, anh nói mấy chữ, có lẽ là nói với người khác, tôi cau mày không biết dùng thân phận của tôi đi chất vấn Mạnh Khung vừa rồi đi nơi nào có thích hợp hay không. Tôi chỉ có thể đứng, từ từ nhìn ánh đèn trong hành lang vẩy vào trong phòng, sau đó, Mạnh Khung mang theo hơi lạnh ngày đông xuất hiện ở trước mắt.

Trong phòng rất tối cho nên tôi xem không rõ mặt của Mạnh Khung, nhưng mà tôi lại biết Mạnh Khung nhìn thấy tôi, bởi vì anh đột nhiên cứng lại, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Tôi cứ đứng như vậy, lúc tôi suy tính có nên chủ động nói chuyện hay không, Mạnh Khung đột nhiên bước nhanh đi về phía trước, đồng thời khom người, quỳ một chân xuống đất dùng sức ôm tôi.

“. . . . . . Cháu đã trở về!” Mạnh Khung dán bên tai của tôi, dùng sức hô một tiếng. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.