Sống Sót

Chương 30: Kịch liệt



Edit: Đầm♥Cơ

Mạnh Khung cũng không biết nên nói gì. Anh ngồi trên băng ghế gọt trái táo cho thím Triệu, gọt xong rồi thím Triệu nói không muốn ăn, Mạnh Khung liền xoay người đưa quả táo cho tôi.

Mười một giờ chú Triệu tới một chuyến, đưa cơm cho thím Triệu, không mang theo Triệu Nhĩ Đóa, từ lúc thím Triệu nằm viện, một lần Triệu Nhĩ Đóa cũng không tới thăm, trong lòng thím nhất định nhớ con của mình, lúc ăn cơm thím Triệu vẫn nhìn về phía cửa, lại ăn ở hai lòng mà nói:

“Trẻ nhỏ không nên cứ chạy tới bệnh viện. Sẽ bị dọa hỏng .”

Chú Triệu xanh mặt, giọng có chút lớn:

“Xem bà chiều con thành ra thế nào.”

“Tôi nuông chiều nó chỗ nào?” thím Triệu tức giận.

Lời nói này rất đúng. Thím Triệu xuống tay với con mình chưa bao giờ mềm lòng, nhiều lần đánh đến Mạnh Khung nhìn không được, cũng vì vậy nên Triệu Nhĩ Đóa vẫn luôn không thân với thím Triệu, cãi nhau om xòm, mẹ con càng giống như kẻ thù.

Buổi chiều Mạnh Khung còn có chuyện, thấy chú Triệu tới cũng không ở lại lâu, tạm biệt xong liền vội vã rời đi, thoạt nhìn vô cùng vội vàng.

Vừa mở cửa nhà ra tôi liền không thấy giầy của Triệu Nhĩ Đóa. Mạnh Khung kêu hai tiếng cũng không ai trả lời.

Mạnh Khung nhìn tôi một cái, nói: “Nó không phải lại ra quán internet rồi đi?”

Trong lòng tôi cũng ‘ lộp bộp ’ một tiếng, nghĩ thầm chung quanh đây một quán internet cũng không có. Nếu cậu ta thật sự đi chơi internet thì cũng không biết đi nơi nào tìm cậu ta.

“Aiz. . . . . .” Mạnh Khung thở dài, cũng không nói nhiều, làm cơm cho tôi xong còn chưa kịp ăn đã nói, “Chú có chút chuyện muốn đi ra ngoài, đại ca tốt nhất nên ở nhà.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Đi làm gì?”

“Có chuyện.” Mạnh Khung rất qua loa nói một câu, khom lưng mang xong giày liền đi.

Tôi sững sờ, xem lịch một chút, hôm nay là thứ bảy, anh cũng không đi làm việc a.

Một mình tôi cơm nước xong xuôi, thu dọn chén đũa xong, nhìn trong nhà trống trải một chút, suy nghĩ liền mặc áo ấm vào đi chợ chế biến phẩm.

Đã đầu mùa xuân rồi gió vẫn lạnh, chân của tôi cũng đông lạnh tê rần, một bước đi đã cảm thấy nhói.

Trong chợ gia công không nhiều người lắm, rất nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa, tôi vốn không ôm hy vọng gì, nhưng đến gần nhìn tôi lại thấy trong quán nhỏ quen thuộc, Trương Mông đang ngồi ở trên ghế, hai cái chân thả trên bàn, rất lười mà dựa vào.

Thấy tôi tới, y mở miệng chào hỏi:

“Sớm như vậy a, không ở nhà chơi thêm mấy ngày?”

“Không.” Tôi đi vào trong tiệm, lấy cái mũ xuống, vuốt vuốt lỗ tai lạnh lẽo ngồi xuống muốn bắt đầu công việc.

Trương Mông nhìn tôi hừ hai tiếng, dùng sức đạp cái bàn, đạp phải ghế cặp chân cũng rời mặt đất. Y ngước đầu nói:

“Thật là kỳ quái, có người thì có nhà nhưng không muốn về nhà ăn tết; có người thì muốn về nhà mừng năm mới nhưng không có nhà. Trần Khải Minh, người nhà của nhóc ép nhóc tới mức nào mới đưa nhóc đến trong hang sói chỗ tôi vậy?”

Tôi vốn không muốn để ý đến y, nhưng vừa nghe y nói chuyện trong nhà, có chút cảm thấy ly kỳ liền đáp một câu: “Không phải là người nhà ép tôi, là nghèo.”

“Ai nha nhóc thật đáng thương, có muốn ca ca tăng chút tiền công cho nhóc không?”

“Được.”

“‘Được’ cái đầu.” Trương Mông lười biếng quay đầu, nói, “Lòng tham không đáy, rắn nuốt voi ——”

Tôi cũng vậy không muốn nói thêm với y nữa, động tác nơi tay thật nhanh, chờ hột cườm cùng cài hoa trong túi ni lông không còn, nhìn thời gian thì đã hai giờ.

Tôi chạy vào trong kho hàng đi lấy hàng tồn kho, kết quả phát hiện bên trong rỗng tuếch.

“Chỗ chú bị cướp hết rồi sao?” Tôi nói với Trương Mông.

“Hả?” Lạnh như vậy, Trương Mông thế mà cũng có thể ngủ, anh nói, “Không còn sao? Vừa hết mùa xuân còn không kịp nhập hàng. Vậy nhóc đừng làm nữa, ngày ngày dính mấy thứ đồ chơi nhỏ xíu đó, mắt cũng hư.”

Tôi xác thực cảm thấy hơi nhức đầu, nghĩ tới không cần làm, vừa đeo balo Trương Mông liền đứng lên, nói với tôi:

“Tôi cho nhóc về sao?”

“. . . . . .”

“Ở chỗ này đợi.” Trương Mông nói, “Nhìn quán cho tôi một chút, không cho phép vào nhà, ở bên ngoài ngồi.”

Vừa hết tiết, trong chợ rất ít người, hơn hai giờ mới bán được một cái kẹp. Tôi bị đông cứng ngón chân tê dại, xem đồng hồ một chút, đã hơn năm giờ, không sai biệt lắm phải về.

Tôi nhìn Trương Mông một chút, anh đang viết cái gì đó trong tiệm, gặp tôi đi tới, liền hỏi: “Muốn đi?”

“Ừ.”

Trương Mông cũng không giữ lại, đưa cho tôi 50 tệ, nói: “Coi như chú mừng tuổi cho nhóc. Không cần dập đầu.”

“Mới vừa rồi không phải còn xưng là ca ca sao.”

“Mau cút.”

Tôi lấy tiền trở về, đi nhanh đến cửa nhà, tùy tiện nhìn đã thấy Triệu Nhĩ Đóa cúi đầu, giống như con chuột đi bộ.

Quần áo trên người cậu rất dầy, cộng thêm cậu khom người làm người ta cảm thấy cậu giống như một quả cầu.

Tôi đứng lại không động, chờ cậu đi vào, đột nhiên nói:

“Cậu đi đâu vậy hả ?”

Triệu Nhĩ Đóa bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cậu có chút hoảng sợ, nhìn thấy là tôi cậu mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Cậu hù chết tôi mất!?”

Tôi ngăn ở cửa không cho cậu đi vào, một nháy mắt khi cậu buông lỏng, tôi bắt lấy tay cậu liền nhìn thấy bàn tay phải chút đỏ lên. Tôi nói:

“Cậu lại đi chơi game?”

“Cậu quản được sao.”

“Mẹ cậu vẫn còn ở bệnh viện đấy, cậu cứ như vậy. . . . . .”

Triệu Nhĩ Đóa không nhịn được nói: “Phiền chết rồi, cậu tính làm gì thì làm.”

Tôi trầm mặc thả tay cậu ta ra, bình tĩnh hỏi: “Cậu lấy tiền ở nơi nào?”

“. . . . . .” Nghe xong lời này, Triệu Nhĩ Đóa nghiêng đầu không lên tiếng.

Cuối cùng tôi nhìn cậu một cái, sau đó nói: “Cậu cút đi, về sau đừng đến nhà tôi nữa.”

Triệu Nhĩ Đóa giống như bị giẫm phải chân, đột nhiên nhảy lên, nói: “Cậu có bị bệnh không? Tôi không có liền tiền nhà cậu! Trần Khải Minh, cậu suy nghĩ kỹ một chút đó là nhà của cậu sao? Cậu còn không bằng tôi thì sao lại khiến tôi cút hả?”

Tôi mở cửa ra, nói: “Cậu nói tại sao à? Bằng vào giờ mẹ cậu còn nằm ở trong bệnh viện niệm tên tuổi cậu; bằng hôm nay cậu dám vào cái cửa này, tôi lấy đao đâm cậu.”

Tôi nhìn Triệu Nhĩ Đóa, nói:

“Có gan cậu liền đi vào. Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt.”

Nói xong, tôi đóng cửa lại, để Triệu Nhĩ Đóa đang sững sờ ở phía ngoài.

Mạnh Khung vẫn chưa trở về. Một lần cuối cùng nhìn đồng hồ đã là bảy giờ tối. Tôi tựa vào ghế sa lon, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, chờ Mạnh Khung lay tôi tỉnh đã là tám giờ rưỡi.

“Về trễ.” trong mắt của Mạnh Khung đều là áy náy, “Chú đi thăm chị Triệu một chút, không cẩn thận quên thời gian.”

Tôi vốn muốn hỏi ‘ không phải buổi sáng mới thăm sao? ’, nhưng còn chưa há mồm tôi liền cảm thấy cổ họng sưng đau, tôi cau mày nuốt một ngụm nước bọt, đau đến dường như nước miếng cũng nuối không trôi.

Vì vậy tôi đè cổ họng lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Mạnh Khung, muốn nghe anh giải thích.

Nhưng nhìn tôi không có hỏi, Mạnh Khung lại thở phào nhẹ nhõm. Anh vẫn nghiêng đầu tránh tầm mắt của tôi, cũng không thấy tôi sờ cổ họng ám chỉ.

Anh xoay người đi tới phòng bếp, nói: “Đói bụng không? Chú làm cơm cho cháu. Lại nói, Triệu Nhĩ Đóa đi đâu?”

Cổ họng của tôi rất đau cho nên không nói chuyện. Bởi vì bình thường tôi cũng rất trầm mặc cho nên Mạnh Khung không hề nói gì, anh đang nấu cơm trong phòng bếp, tôi liền đi tới cửa nhìn quần áo của Mạnh Khung một chút, đi đến gần ngửi một cái, không ngửi thấy cái gì.

Lúc đầu tôi cho là Mạnh Khung đi hẹn hò. Thứ bảy vốn như thế, không đi làm việc, dĩ nhiên là đi ra ngoài hẹn hò. Tôi biết bây giờ Mạnh Khung không bỏ được tôi, nhưng anh thế mà lại không nấu cơm cho tôi, kéo đến tám giờ mới về nhà, nói không chừng là gặp được người trong lòng.

Tôi nói không ra tâm tình bây giờ của mình là gì, tóm lại rất phức tạp.

Sau lại nghĩ, không đúng, kiếp trước cũng không thấy Mạnh Khung thích cô gái nào, hẹn hò gì thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Ánh đèn có chút chói mắt, tôi híp mắt ăn cơm xong, đến lúc ngủ cũng không nghĩ ra buổi tối rốt cuộc ăn những thứ gì.

Ngày tựu trường ngày càng tiến tới gần, bệnh của thím Triệu cũng càng ngày càng nặng.

Cánh tay của thím bắt đầu tiêu sưng, nhưng người lại mập ra, chân của thím trở nên vô lực, vừa mới đứng lên liền run run, đồng thời thể lực kịch liệt giảm xuống, có lúc nói chuyện cũng sẽ thở không ra hơi, cần nghỉ ngơi thời gian thật dài mới có thể tiếp tục nói.

Đáng sợ nhất là, thím xuất hiện bệnh biến chứng nghiêm trọng, vừa mới đầu đáy mắt thím Triệu xuất máu, không quá lâu mắt nhìn cái gì cũng mơ hồ.

Mỗi lần chú Triệu giao tiền lọc máu bác sĩ đều nói số lần lọc thật sự quá ít, phải làm nhiều mấy lần nếu không sẽ không chịu nổi. Chú Triệu cúi đầu, giống như học sinh tiểu học đang bị dạy dỗ.

Chú cũng muốn lọc nhiều mấy lần, nhưng lấy tiền ở đâu ra?

Mạnh Khung không dám nhận tiền của chị Triệu, anh luôn len lén để lại tiền trong bệnh viện, mặc dù chị Triệu chọi cứng một tháng thẩm tách một lần, nhưng bây giờ là lúc muốn dùng tiền, thật nhiều tiền luôn là tốt .

Cả người Mạnh Khung cũng gầy xuống. Mặc dù nhà xe năm giờ tan việc, nhưng mỗi ngày anh đều về nhà hơn sáu giờ. Ngày nghỉ càng không về nhà.

Kéo dài mấy ngày như vậy, tôi cảm thấy không được bình thường.

Một ngày trước tựu trường, Mạnh Khung giúp tôi dọn dẹp balo, tôi ngồi ở phía sau anh, nhìn anh cầm sách, phát hiện anh bỏ một quyển tạp chí xe vào trong túi tôi. Tôi đưa tay cản lại, cầm tạp chí lên bỏ trên giá sách, giá sách có chút cao, tôi vịn lưng Mạnh Khung muốn nhón chân lên.

Tôi rất nhạy cảm phát hiện lúc tôi đè lên lưng Mạnh Khung, Mạnh Khung rất bí mật run lên, sau đó không để dấu vết trốn tay của tôi.

Tôi cau mày, một phát níu lại áo len của Mạnh Khung vén lên trên, hỏi:

“Sao vậy?”

“Không sao cả.” Mạnh Khung kéo áo xuống nắm lấy tay của tôi, “Gần đây eo có chút mỏi.”

“. . . . . .”

Tôi không tin lời của anh, dò đầu muốn xem, kết quả Mạnh Khung đột nhiên xoay người, hai tay vén quần áo của mình lên để lộ sau lưng, cong lưng cho tôi xem, sau đó thật nhanh để xuống, đồng thời nói:

“Để cháu nhìn, cháu đừng không tin, chú thật sự không có việc gì, gần đây ở bệnh viện hơi mệt mà thôi.”

Tôi vừa nhìn, sau lưng Mạnh Khung sạch sẽ không có gì cả, vốn nên nhẹ nhỏm nhưng Mạnh Khung như vậy tôi lại càng nghi ngờ.

“Thật không có chuyện gì, chỉ mệt mỏi.” Mạnh Khung lặp lại, sau đó nâng người lên sửa sửa quần áo, tiếp tục giúp tôi sửa sang lại balo.

Tôi thấy lưng của anh còng xuống, thật giống như rất mệt mỏi bộ dáng.

Nhưng đêm hôm đó còn chưa kịp để tôi suy nghĩ nhiều, điện thoại của chú Triệu đã đánh tới.

“Mau đưa con tôi tới đây!” chú Triệu hô to trong điện thoại, “Nhanh lên, sắp giải phẫu rồi, mẹ nó sắp không nhìn thấy, khóc kêu muốn nhìn thấy con trai, nhanh!”

Mạnh Khung vừa nghe, mang dép chạy lên lầu. Tôi vội vã thu dọn một tý, chờ Mạnh Khung mang Triệu Nhĩ Đóa mớ ngủ tới tôi liền đi theo.

Trễ như thế đã không còn xe buýt, Mạnh Khung đánh xe taxi, vừa vào bệnh viện liền nhìn thấy thím Triệu được đẩy vào phòng giải phẩu, mắt đều đỏ, không còn nhìn thấy tròng trắng mắt nữa.

Triệu Nhĩ Đóa vốn còn đang ngáp, vừa nhìn thấy mẹ cũng ngây người, cậu thì thào nói:

“Tại sao lại như vậy. . . . . . Tôi không biết, sao vậy lại biến thành như vậy. . . . . .”

Cậu trợn to hai mắt, thấy mẹ đưa tay muốn sờ cậu, cậu lại sững sờ không dám tiến lên. Do dự chỉ một chút như vậy, thím Triệu đã bị đẩy vào trong phòng giải phẫu.

Một bác sĩ đi tới nói với chú Triệu:

“Chuẩn bị thay thận thôi.”

Chú Triệu chậm rãi đi tới bên cạnh Mạnh Khung, thậm chí có chút bình tĩnh nói: “Anh em, cho anh mượn một điếu thuốc.”

“Tôi cai rồi.” Mạnh Khung do dự một chút, nói, “Nếu không tôi đi ra ngoài mua cho anh một hộp?”

“Không, tự tôi đi.” chú Triệu xộc xệch đi ra ngoài.

Mạnh Khung phất phất tay với tôi, hạ thấp giọng nói: “Đi theo chú Triệu của cháu, đừng để xảy ra chuyện gì. Chú đi giao chút tiền trước, thím Triệu lại. . . . . .”

Mạnh Khung thở dài, không có nói gì nữa.

Tôi theo sau lưng chú Triệu, nhìn chú đi tới bên cạnh hàng rào bảo vệ. Chú đứng ở bên hàng rào, nhảy một cái là có thể đi qua.

Lúc tôi do dự có muốn tiến lên hay không, tôi đột nhiên nghe được tiếng chú Triệu khóc.

Lúc đầu chú vẫn còn ở đè nén, càng về sau, chú liền bắt đầu lớn tiếng kêu rên.

Tôi run một cái, dùng sức nắm tay lại, lần nữa buông tay ra thì lòng bàn tay đã bị bóp trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.