Sống Sót

Chương 47: Dịu dàng



Edit: Đầm♥Cơ

Mạnh Khung nhìn thấy điểm của tôi rồi, không nói một lời, anh không biết làm sao để an ủi tôi, chỉ có thể nhìn tôi kéo tóc, ngồi ở trên bậc thang, trầm mặc hồi lâu.

Đầu óc của tôi rất loạn, mới đầu khi biết thành tích của mình tôi không ngừng oán trách, một hồi oán trách tôi không nên nhảy lớp, một hồi oán trách tôi không nên bỏ khóa. Sau khi kết thúc oán trách, tôi bắt đầu hận, ai cũng hận, hận nhất chính là mình. Hận mình không đăng ký thêm nguyện vọng, hận mình tự cao tự đại không biết lượng sức, hận mình chỉ thiếu bốn điểm, chỉ cần làm đúng thêm một câu trắc nghiệm nữa là có thể được bốn điểm. Tôi ôm đầu gối, đột nhiên rất muốn ngồi mãi như vậy. Mặt của tôi nóng hừng hực, rất sợ đối mặt với Mạnh Khung, rất sợ sẽ nghe thấy người khác cười nhạo.

Đây là lần đầu tiên tôi thất bại như vậy, kiếp trước thành tích thi tốt nghiệp trung học của tôi cao đến dọa người, không hồi hộp gì liền đi thẳng lên đại học. Vẫn cho rằng mình sẽ không cảm nhận được cảm giác thi rớt tốt nghiệp trung học, thật không ngờ kiếp này được thể nghiệm một lần.

(Đầm: Hình như ở TQ lúc ấy thi không đậu đại học = rớt tốt nghiệp, muốn thi lại đại học phải học lại lớp 12 lần nữa ~.~)

Tôi tự giễu cười cười, rốt cuộc có chút hiểu được cảm giác của thí sinh muốn tự sát sau khi thi rớt rồi.

Mạnh Khung trầm mặc ngồi ở bên cạnh tôi, không ngừng lấy tay vuốt lưng tôi. Thật lâu sau tôi mới phát hiện lưng của mình đang run rẩy.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, vốn muốn nặn ra một nụ cười, nhưng làm sao cũng cười không nổi. Mạnh Khung rất ưu buồn nhìn tôi, sau đó anh liền đứng lên, bồi hồi cạnh cửa sổ, anh nóng nảy đi vài vòng, kéo một hộp thuốc lá dưới cùng trong ngăn kéo, đưa lưng về phía tôi đốt, nhẹ nhàng ngậm giữa đôi môi, chán chường đứng ở phía trước cửa sổ.

Lâu rồi anh không hút thuốc, anh hút thuốc như vậy khiến tôi nhớ lại bóng dáng anh kiếp trước, lúc tôi thi trượt cấp ba.

Đầu óc của tôi trống rỗng, giống như có thứ gì đó đâm một đao vào ngực tôi, tất cả nhiệt độ cũng theo đó chạy đi rồi. Bên tai tôi giống như nghe thấy tiếng người khác cười nhạo, sống lại một lần có ích gì? Vẫn nghèo như vậy, mày trời sinh chính là mệnh quỷ nghèo, học lại học lại học lại, đã là sinh viên đại học rồi còn không thi đậu đại học, ai bảo mày ngày ngày không lên lớp. . . . . .

Mùi thuốc lá trên tay Mạnh Khung chọc giận tôi…tôi trầm mặc đi tới trước mặt anh, một tay bóp điếu thuốc một cái .

Tôi nói với anh:

“Chú làm gì đấy? Tôi không thi đậu, là tôi vô dụng, chú ở đây ủ dột cái gì? —— chú chê cười tôi đi, tôi đi, không cần chú quan tâm tôi.”

Tôi hoàn toàn không biết mình đang nói gì, chỉ cảm thấy giọng nói nghẹn được khó chịu, nói chuyện sắp phá âm rồi, sau đó tôi phát hiện tôi dùng âm lượng lớn như gầm lên nói chuyện với Mạnh Khung. Tôi vô ý thức phát giận với Mạnh Khung.

Mạnh Khung giật mình nhìn tôi, anh chậm rãi lắc đầu một cái, sau đó nhìn thấy tay cầm điếu thuốc của tôi hình như bị phỏng rồi. Anh kéo tay tôi lại, lấy điếu thuốc kia ném ra ngoài cửa sổ.

Anh nói rất nhẹ nhàng:

“Đại ca, chú không cười cháu. Làm sao chú lại cười cháu được? —— chú chỉ nghĩ làm sao để có tiền cho cháu học lại, bọn họ nói học lại một năm phải tốn ba vạn, chú không biết nên vay tiền ai. . . . . .”

Mạnh Khung nói chuyện rất nhẹ, giống như sợ tôi bị dọa, tôi nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu, đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên.

Tôi vội vàng ngồi chồm hổm xuống, che mặt của mình, tôi có chút sợ Mạnh Khung thấy bộ dạng tôi mềm yếu. Tôi đã từng nói với anh chờ tôi tốt nghiệp đại học tôi sẽ nuôi anh, tôi sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, tôi sẽ để anh cơm no áo vô ưu, tôi sẽ thương anh.

Nhưng tất cả điều này là giả định, xây dựng trên cơ sở ‘ nếu tôi có thể thi đậu đại học và thuận lợi tốt nghiệp ’.

Tôi không thể hóa giải áp lực của anh, tôi thậm chí còn trở thành gánh nặng cho anh, điều này khiến tôi rất khổ sở, cho nên tôi khóc.

Mạnh Khung đưa tay xuống dưới nách tôi kéo tôi lên, tôi quẩy người một cái muốn ngồi xuống, nhưng Mạnh Khung dùng sức rất lớn, lần này anh không có ý định dung túng tôi. Anh ôm tôi vào trong ngực, để cằm của tôi chống lên bờ vai anh, đồng thời anh cũng chống lại tôi.

Giọng của anh có chút khàn khàn, Mạnh Khung nói:

“Có học đại học hay không thì đã sao? Cháu muốn học, chú sẽ góp tiền cho cháu, cháu không muốn học, thì đi làm —— chú đều nghe lời cháu. Cháu đừng khóc, chú rất khó chịu, chú con mẹ nó rất khó chịu. . . . . .”

Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, cổ họng cảm thấy đắng chát, nước miếng làm sao vậy cũng không nuốt trôi. Môi của tôi run rẩy, mở to miệng thật lâu cũng không nói ra một câu, càng về sau toàn thân đều run rẩy, chỉ có thể dựa vào bả vai Mạnh Khung . Sau đó tôi phát hiện trên vai tôi cũng ướt, Mạnh Khung ngẩng đầu lên, ôm thật chặt eo của tôi.

Tôi quyết định học lại. Người giống như tôi một không có hậu trường hai không có tiền bạc, cái bằng tốt nghiệp đại học chính quy vô cùng quan trọng, rất nhiều công ty tuyển người đầu tiên là muốn xem trình độ học vấn, tôi không thể bị quét xuống ở bước đầu tiên.

Trừ nguyên nhân này, lý do lớn nhất dĩ nhiên là tôi không cam lòng. Kiếp trước là học sinh đứng top đầu, sau khi sống lại lại không bằng, tôi không thèm để ý vấn đề mặt mũi, tôi chỉ không cam lòng.

Tôi không muốn dùng tiền của Mạnh Khung. Đêm hôm đó, lúc Mạnh Khung đi ra ngoài mua cơm, tôi đến chợ chế biến phẩm, ý định của tôi là tìm Trương Mông vay tiền.

Sau khi thi tốt nghiệp trung học xong tôi đã từng đi tìm Trương Mông, Trương Mông không thay đổi chút nào, vẫn mặc quần áo quen thuộc, lười biếng chào hỏi tôi, nghe nói tôi thi tốt nghiệp trung học xong nói tôi nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày nữa rồi đến giúp đỡ.

Tôi hỏi y sao không kiếm thêm một người làm, y nói phiền toái, phải dạy lại một lần còn chưa chắc đã nhìn thuận mắt .

Thật ra thì tôi rất đề phòng Trương Mông, chuyện của y tôi không biết gì cả, nào có chuyện bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống, y đối xử tốt với tôi như vậy, còn có tính hướng của y, không thể không khiến tôi đề phòng.

Tôi vẫn có ý định vay tiền y, bởi vì tôi chỉ biết mình y là kẻ có tiền.

Đi vào trong cửa hàng, Trương Mông đang ngồi ở trước bàn vọc máy vi tính, vừa nhìn tôi vào, rất nhuần nhuyễn sai bảo tôi bưng trà rót nước cho y. Y hỏi tôi tới làm gì, tôi không nói lời nào.

Tôi muốn vay tiền, nhưng mượn không phải số tiền nhỏ, hơn nữa sẽ không bao giờ trả lại. Y và tôi ngay cả quan hệ cơ chủ và người làm cơ bản nhất cũng không có, tại sao phải cho tôi mượn tiền?

Tôi cảm thấy thật xin lỗi, sẽ không nói chuyện, chỉ cúi đầu giúp y làm việc, hi vọng một lát có thể lấy dũng khí vay tiền y. Trương Mông đã quen tôi trầm mặc ít nói, đứng lên nói:

“Nhóc chơi internet một lát đi, tôi đi ngủ một giấc.”

Nói xong, y liền nằm trên ghế thái sư cũ kỹ, nhắm hai mắt lại.

Tôi giúp y chỉnh sửa trang web một chút, một năm này Internet vừa mới bắt đầu phát triển, không phát triển tấn tốc như sau này. Mua đồ trên mạng càng không người để ý hỏi, nhưng trang web của Trương Mông vẫn được xử lý ngay ngắn rõ ràng, đơn giản.

Sau đó tôi đột nhiên phát hiện điều gì, ôm bất đắc dĩ và hi vọng mơ hồ tìm điểm tuyển sinh của trường đại học tôi đăng ký.

Không hạ điểm.

Tôi hít một hơi, bình tĩnh lại.

Sau đó tùy ý liếc nhìn web, thấy trường học tôi đăng ký ‘ sẽ chiêu sinh thêm một đệ tử. ’

Tâm của tôi lại động.

Mặc dù tôi biết chênh lệch giữa bốn điểm có thể có mấy trăm thí sinh, nhưng một tia hi vọng nhỏ nhoi vẫn khiến tôi kỳ vọng.

Nếu nói ‘chiêu sinh thêm’ cũng sẽ có, nhưng hàng năm không nhất định sẽ chiêu sinh thêm.

Tôi tắt máy vi tính, không chào hỏi Trương Mông đã đi ra khỏi quán của y.

Học lại cái gì? Mày đã học đại học, còn có sức lực học lại sao?

Mày còn muốn hút máu Mạnh Khung bao nhiêu năm nữa? Chỉ có Mạnh Khung tính cách như vậy mới nuôi mày ăn uống không gánh nặng cũng không ngại phiền, nhưng mày có thể không cần mặt mũi sao? Mạnh Khung đối xử với mày tốt như vậy, mày xứng à. . . . . .

Một mình tôi đi trên con đường tối đen, dùng những lời ác độc nhất mắng mình, tôi vừa đau lòng vừa tức giận, bởi vì dù tôi có chửi mình thế nào, tôi vẫn muốn học đại học.

Đại học đối với tôi mà nói, là một giấc mộng thần thánh, là thứ khiến tôi nỗ lực tất cả, là lời thề có thể mang đến hạnh phúc cho Mạnh Khung. Tôi không thể buông tha như vậy.

Tôi đau lòng vì tương lai mình mê mang, tức giận mình ích kỷ tự lập.

Đi tới cửa nhà, tôi thấy Mạnh Khung một mình đứng ở dưới lầu, giống như đang đợi tôi.

Tôi nói: “Sao chú không vào nhà?”

Mạnh Khung nói: “Chú đang chờ cháu.”

“. . . . . .”

Tôi có chút không dám nhìn vào mắt anh, vì vậy cúi đầu, nói: “Vậy vào nhà thôi.”

Mạnh Khung kéo tay của tôi, để tôi sờ hông của anh. Tôi sờ thấy túi anh phình lên, sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh nói: “Chú mượn chú Triệu 1 vạn tệ, bởi vì chuyện thím Triệu, chẳng phải bệnh viện bồi thường không ít sao? —— còn có mấy đồng nghiệp của chú, bây giờ sắp được hai vạn tệ rồi, cháu đừng lo lắng chuyện tiền bạc, chú sẽ để cháu đi học, chú nhất định sẽ để cháu lên đại học. . . . . .”

Tay của tôi run rẩy, cổ họng lại có chút nghẹn, tôi nói: “Mạnh Khung, cháu không muốn học lại.”

Mạnh Khung trợn to hai mắt, không hiểu nhìn tôi.

Tôi nhắm mắt, lại mở ra, rất nghiêm túc nói: “Học xong đại học có ích gì đâu? Nhiều người không học đại học vẫn kiếm được tiền như vậy, học lại cũng không phải chuyện gì tốt, lớp mười hai mệt mỏi thế nào không phải chú không biết, nói không chừng thi lại một lần nữa cháu sẽ không được điểm cao như vậy.”

Tôi nói nghiêm túc, giống như mình đã bị thuyết phục. Khi đó tôi phát hiện, gạt người thật mệt chết đi được.

Lừa gạt mình càng mệt mỏi hơn.

Mạnh Khung sờ sờ mặt của tôi, giọng nói vô cùng dịu dàng.

Anh nói:

“Đại ca, cháu nói chú đều hiểu. Có học hay không đều tùy cháu —— chỉ cần cháu muốn, cứ nói cho chú biết, cháu thật không muốn đi học sao?”

Anh nói chuyện dịu dàng như vậy. Phàm là anh có một chút không vui tôi đều có thể nhìn ra được, nhưng không có, từ lúc anh dắt tay bẩn thỉu dính nước mũi của tôi đi về nhà bắt đầu, anh chưa có một lần không nguyện ý.

Anh dịu dàng khiến tôi khổ sở.

Tôi không nói gì, chỉ đứng rất lâu, ánh trăng lạnh chiếu vào người tôi, tôi phát hiện tôi đã xuất mồ hôi lạnh cả người.

Giữa chúng tôi yên tĩnh như vậy, không ai muốn nói chuyện.

Tôi quên ngày đó tôi đi lên lầu như thế nào, cũng không biết tôi ngủ thế nào, sau này nghe Mạnh Khung nói, khi đó anh bị dọa sợ, bởi vì tôi không có biểu cảm gì, ngoài miệng nói ‘ không đi học ’, nhưng anh cảm giác được khi nói xong câu đó tôi giống như sắp phun ra một búng máu, hoặc trực tiếp ngã trên mặt đất. Lúc đó tôi quá yếu ớt, trong lòng Mạnh Khung nghĩ, dù thế nào cũng phải để tôi học đại học.

Mấy ngày sau đó, lại có người nhấn chuông cửa nhà Mạnh Khung, một người đàn ông xa lạ cầm phong thư màu đỏ, hỏi:

“Là nhà Trần Khải Minh sao?”

Mạnh Khung nghi ngờ nói: “Đúng, có chuyện gì không?”

“Đọc số báo danh thí sinh.”

“Cái gì?”

“Số báo danh thí sinh!” Người nọ không nhịn được lặp lại một lần nữa.”Xác nhận số báo danh thí sinh, không muốn nhận thư thông báo à? —— chúc mừng, đại học tốt như vậy, đứa bé thật giỏi.”

Tôi trúng tuyển, là thí sinh cuối cùng trường đại học đó tuyển sinh thêm, điểm số trước tôi vừa khéo tạo thành phân cách. Có người cùng điểm với tôi nhưng ở trung học cơ sở tôi có tham gia cuộc tranh tài Đông Lệnh Doanh của cả nước, nên có ưu thế ưu tiên trúng tuyển.

Bắt được thư thông báo trúng tuyển, tôi lại có chút bình tĩnh.

Tôi đột nhiên nghĩ đến mấy câu mình biết khi học đại học trước kia.

Cuộc sống không tốt đẹp như bạn tưởng tượng, nhưng cũng sẽ không hỏng bét như bạn đã nghĩ.

Tôi cảm thấy sự yếu ớt và kiên cường đã vượt quá sức tưởng tượng của mình.

Có lúc, tôi có thể yếu ớt chỉ cần vài câu nói đã lệ rơi đầy mặt.

Có lúc, lại phát hiện mình cắn răng đi được quãng đường rất dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.