Sống Sót

Chương 7: Tay sống



Edit: Đầm♥Cơ

Bệnh tình mẹ Mạnh bắt đầu trầm trọng, buổi tối cũng phải có người trông, Mạnh Khung không muốn tôi cứ chạy đến bệnh viện, luôn để tôi ở nhà đợi, anh bớt thời gian trở lại nấu cơm cho tôi. Từ bệnh viện về đến nhà phải ngồi xe 30 phút, Mạnh Khung cả ngày mệt mỏi rất nhanh sẽ gầy xuống.

Vạn hạnh chính là, nghỉ đông đi qua tôi cũng cần đi học. Tôi nói Mạnh Khung cho tôi tiền, buổi trưa tự mình đi ra ngoài mua cơm, như vậy có thể để Mạnh Khung nhẹ nhõm không ít.

Khi đi học, tôi liền ngồi suy nghĩ chuyện, có lúc nghĩ kinh nghiệm kiếp trước, có lúc nghĩ Mạnh Khung, nghĩ đến nhiều nhất là lúc này tôi nên làm như thế nào, tôi có thể làm thế nào.

Chương trình tiểu học đối với tôi mà nói là vô dụng, ngồi ở chỗ này, tôi giống như dã thú bị nhốt, tôi muốn chạy đi ra ngoài nhưng không có lý do gì, không có cớ. Một khi tôi không ở trong trường học, Mạnh Khung sẽ là người đầu tiên biết.

Học sinh tiểu học tan học sớm, Mạnh Khung vẫn chưa về, tôi cũng không muốn về nhà, liền đi dọc theo đường cái trước cửa nhà Mạnh Khung, đi thẳng về phía trước.

Tôi đột nhiên không biết nên làm sao nữa. Giống như người mới vừa đến một hoàn cảnh xa lạ không thích ứng được, tôi không biết nên dung nhập vào xã hội này như thế nào, nếu như tôi có thân thể lúc mười tám tuổi, như vậy tôi sẽ đi tìm việc, tiếp tục đi học, giúp Mạnh Khung nâng đỡ cái nhà này.

Mà tôi bây giờ chỉ mười tuổi, đứng còn không tới giá sách, muốn đi mượn hai quyển sách cũng với không tới giá sách. Tìm việc làm? Nói đùa.

Tôi đột nhiên cảm thấy tôi rất vô dụng, dù cho tôi sống thêm một lần nữa, tôi vẫn không thể giúp Mạnh Khung, tôi không thể thay đổi cái gì.

Tôi cứ đi bâng quơ như vậy, vừa ngẩng đầu thấy trời cũng sắp tối, tôi vội vàng đi về.

Mặc dù đã sắp đến mùa xuân nhưng thời tiết lại càng ngày càng lạnh, tôi đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, duỗi tay lần mò, là bông tuyết, tuyết sắp rơi.

Bước chân của tôi không ngừng, thật nhanh đi vào trong nhà, sắp đến nhà tôi thấy được ánh đèn từ cánh cửa đang mở tỏa ra ngoài, Mạnh Khung đang đẩy xe đạp từ trong nhà đi ra, không biết muốn đi nơi nào.

Trong nháy mắt ngồi lên xe, Mạnh Khung ngẩng đầu lên vừa khéo nhìn thấy tôi.

“Đại ca!” Giọng của anh có chút gấp gấp nóng nảy, có chút lo lắng, hơn nữa là thở phào nhẹ nhõm, “Bây giờ là mấy giờ rồi? Cháu đi đâu?”

Tôi đi mau mấy bước tới bên cạnh anh, nói: “Cháu đi ra ngoài một chút.”

“Làm chú lo chết.” Nghe lời này, Mạnh Khung lắc đầu một cái, lại đột nhiên nhớ tới có thể tôi sợ ở nhà một mình, liền áy náy sờ sờ sau lưng tôi, cùng tôi về nhà.

Đêm hôm đó sau khi tôi tắm xong nằm ở trên giường, Mạnh Khung nghiêng thân nằm xuống nhìn tôi, tôi biết anh có lời muốn nói với tôi, vì vậy liền mở mắt nhìn anh.

“Chuyện bán nhà chú đã nói với dì, ” Mạnh Khung dừng một chút, “—— bà ấy đồng ý.”

Tôi thật kinh ngạc, nhìn mẹ Mạnh thương Mạnh Khung như vậy, tôi còn tưởng rằng bà chết cũng muốn giữ lại nhà cho Mạnh Khung.

Mạnh Khung nhìn thấu nghi ngờ trong mắt tôi, vì vậy anh nói tiếp:

“Chú không nói bán nhà lấy tiền trị bệnh cho bà. Chú nói là chú muốn về nhà lầu. Trước kia một mình chú tới nơi này mẹ chú thương chú mà khóc nhiều lần, chờ ba của chú chết rồi bà cũng muốn chú trở về.”

“Bà biết chú và Mạnh Thiên không hợp, cũng không ép, nhà lầu dù sao cũng là nhà của Mạnh Thế Hoa, cũng chỉ có thể để lại cho Mạnh Thiên.”

Mạnh Khung an tĩnh một lát, đột nhiên dùng đầu cọ xát cánh tay của tôi, động tác kia khiến tôi nhìn ra giờ Mạnh Khung rất bàng hoàng.

Anh nói:

“Nhưng bây giờ Mạnh Thiên không muốn căn nhà kia, gã nói gã cần tiền, gã muốn bán căn nhà đó, nhưng nhà mà bán không nhất định được nhiều tiền như gã muốn. Lúc đầu chú còn tưởng gã muốn chữa bệnh cho mẹ, gã nói không phải, gã muốn kiếm đi kinh doanh.”

Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, đi kinh doanh? Người này bây giờ ăn rơ với hắc đạo. Nhưng mà cũng tốt, cũng tiết kiệm tiền thuê phòng trọ.

Mạnh Khung nói tiếp: “Mặc dù nhà này nhỏ hơn nhà lầu. . . . . . Nhưng bán đi lại đáng tiền hơn nhà lầu. Mạnh Thiên cũng nghĩ như vậy, gã nói với chú gã muốn chú bán căn nhà này, lấy ra mười vạn chữa bệnh cho mẹ, còn dư lại cho gã, nhà lầu sẽ là của chú.”

Lòng tôi giật mình, tốt như vậy sao? Cố gắng tỉnh táo lại, nói với Mạnh Khung: “Cứ như vậy đi.”

Mạnh Khung lắc đầu một cái: “Nhưng mà chú không muốn đi. . . . . . chú không thích căn nhà kia. Chú chỉ muốn ở nơi này với cháu.”

“. . . . . .”

“Hơn nữa Mạnh Thiên muốn tiền rất kỳ lạ, chú không muốn cho gã.”

Tôi đột nhiên chán ghét tính tình trầm mặc của tôi, nếu tôi có thể biểu đạt ra, tôi sẽ nói cho anh biết, nhanh bán căn nhà cũ này đi, không có giải tỏa đâu, qua mấy năm nữa còn ai muốn mua loại nhà cũ kỹ này? Về phần Mạnh Thiên, dùng tiền này quả thật có vấn đề, nhưng mau đưa tiền cho gã đi rồi anh cứ mặc kệ gã.

Nhưng mà lúc đó tôi lại không thể nói quá nhiều, tôi không muốn bại lộ tất cả tin tức tôi trọng sinh lại, nếu không tôi sẽ bị xem là bệnh thần kinh.

Tôi nói với anh:

“Không phải chú đuổi hắn ra ngoài sao?”

Nghe lời này, Mạnh Khung đột nhiên không do dự nữa, Mạnh Khung không giống Mạnh Thiên, lòng trung thành của anh mạnh cực kỳ, anh nhận căn nhà này mới là ‘ nhà ’ của anh, ban đầu bị đưa đến nơi này chính là bị ‘ vứt bỏ ’, như vậy Mạnh Khung sẽ nghĩ tất cả biện pháp giữ trở lại nhà của mình. Mạnh Thiên ư? Gã không có lòng trung thành này, gã chỉ coi trọng tiền, cho nên Mạnh Thiên thích căn nhà cũ có ưu thế sẽ được giải tỏa có thể bán ra rất nhiều tiền lúc này.

Tôi đột nhiên hiểu kiếp trước tại sao Mạnh Khung vẫn ở trong căn nhà cũ.

Kiếp trước Mạnh Thiên cũng từng nói muốn bán nhà với Mạnh Khung, gã cần tiền, nhưng Mạnh Khung nhưng không nghe gã, trước kia Mạnh Khung đã từng nói với tôi, tôi ở đâu thì đó chính là nhà của anh, lúc đó Mạnh Khung đã xem căn nhà cũ là ngôi nhà thứ hai của mình rồi.

Mà bây giờ, tôi nói với Mạnh Khung chuyện bán nhà, đuổi Mạnh Thiên ra ngoài. Cho nên lý do cuối cùng trong lòng Mạnh Khung đã không còn.

Tôi thở dài, lật người, ngủ.

Mạnh Khung giúp tôi đắp kín chăn mền, lại ép chặt những khe hẹp trên tường mới đi tắm. Trong phòng tắm truyền tiếng nước cháy tí tách, tôi nhắm hai mắt lại.

Tôi rất mệt mỏi, muốn ngủ, nhưng nhắm mắt lại rồi thính lực của tôi ngược lại càng thêm nhạy cảm. Tôi đột nhiên nghe được bên trong phòng tắm có âm thanh thật nhỏ, nghe một lát tôi mới biết Mạnh Khung đang làm gì.

Âm thanh kia khiến thân thể tôi cứng ngắc, lúng túng không biết làm sao.

Tôi vẫn cho là kiếp trước Mạnh Khung thanh tâm quả dục, bởi vì anh không kết hôn, cũng chưa từng để tôi bắt gặp tình cảnh tương tự giờ phút này, lúc đó Mạnh Khung cẩn thận hơn bây giờ nhiều.

Bởi vì Mạnh Khung cho rằng tôi còn nhỏ, cho nên mới dám ở trong phòng tắm làm như vậy, chỉ cần đè nén thanh âm, tôi sẽ không biết anh đang làm gì.

Đầu của tôi hỗn loạn mà nghĩ, nghe tiếng Mạnh Khung khàn khàn thở dốc, tôi cảm thấy một giây như một năm.

Chờ âm thanh anh lên cao hơn một chút, sau đó càng thêm hổn hển, cuối cùng từ từ trở về vững vàng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng thở cuối cùng của Mạnh Khung không phải nhẹ nhõm, mà trong đó bao hàm rất nhiều nặng nề, còn có nhiều thứ tôi nghe không hiểu.

Gặp phải chuyện như vậy luôn là lúng túng, mặc dù tôi không phải cố ý nghe, vẫn cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi của Mạnh Khung.

Tiếng nước chảy rốt cục cũng ngừng, chẳng bao lâu Mạnh Khung liền để tóc ướt trở về phòng ngủ. Anh hình như sợ đánh thức tôi, rón rén từ từ bò lên giường, cẩn thận từng li từng tí nằm lên.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện thì ra vừa rồi tôi vẫn nín thở.

Chuyện bán nhà giải quyết rất nhanh, phòng ở cũ bảo dưỡng cũng tạm, có sổ đỏ, sắp giải tỏa, thật khiến nhiều người như kiến bò trong chảo nóng, muốn từ mua được nhà xung quanh đây, mặc dù giá Mạnh Khung đưa ra hơi cao, cuối cùng vẫn bán ra ngoài..

Tôi xem hiệp nghị của Mạnh Khung cùng Mạnh Thiên, bên trong hứa hẹn cùng cam kết viết rất rất rõ ràng, bao gồm nhà lầu thuộc về Mạnh Khung, Mạnh Khung tùy giai đoạn đưa cho Mạnh Thiên bốn mươi vạn, cho đến chuyện mẹ Mạnh hoàn toàn do Mạnh Khung phụng dưỡng, Mạnh Thiên không chịu bất cứ trách nhiệm nào.

Tùy theo mà đến là mẹ Mạnh giải phẫu ghép gan. Vốn tính toán hai ngày sau sẽ làm giải phẫu, nhưng mẹ Mạnh thật sự quá yếu rồi, tình huống có chút nguy hiểm, phải kéo tới tuần sau.

Nghe tin tức này Mạnh Khung còn thở phào nhẹ nhõm, anh cho rằng mẹ Mạnh giải phẫu xong sẽ không sao nữa.

Tôi lại biết, mẹ Mạnh sẽ không xuống được bàn mổ.

Tuần đó Mạnh Khung đều ở bệnh viện, thậm chí anh còn không có thời gian về nhà, chỉ có thể cho tôi tiền, không ngừng cho tôi tiền, để cho tôi tự mình đi ra ngoài ăn.

Có một buổi chiều tôi về đến quán đồ nướng gần nhà ăn cơm, đang đợi cơm, đột nhiên liền thấy cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc.

Tôi cúi đầu muốn làm bộ như không nhìn thấy, chỉ thấy đôi giày kia đã đứng bên tôi. Một giây kế tiếp, có một giọng nói trong dự liệu vang lên.

“Ai nha, đây không phải là nhãi con nhà em trai tao sao?” Giọng của người đàn ông này rất lớn khiến tôi cau mày, “Sao nào, Mạnh Khung đang ở đâu?”

Tôi một tay cầm túi sách, xoay người muốn đi.

“Chớ đi a!” Giọng người đàn ông mang theo nhạo báng cười nhạo, “Thế nào, không phải mày rất khủng bố~ sao? Bây giờ ra vẻ đáng thương hả ?”

Mạnh Thiên tay níu bắp tay tôi lại, liền tôi kéo lên. Hơi sức của gã lớn hơn tôi quá nhiều, tôi dường như bị gã nhất lên khỏi mặt đất.

Con trai trổ mã muộn hơn con gái, nếu như tôi cao 1m8 như kiếp trước chắc sẽ không bị người kéo dậy, bây giờ tôi gầy còn là mầm đậu, chỉ có thể âm thầm mắng.

Bên cạnh có thật nhiều người nhìn náo nhiệt, lại không ai muốn tới giúp tôi giải nạn. Tôi hạ bả vai, để túi sách từ bả vai tôi trượt xuống, một tay cầm túi sách, tôi nói với Mạnh Thiên:

“Chú buông tay cho tôi.”

Mạnh Thiên cười ha ha hai tiếng, gã dùng một cái tay rỗi khác níu túi sách của tôi lại, nói: “Tao con mẹ nó không thả đấy.”

Khi gã túm túi sách của tôi, tôi chợt buông ra túi sách ra, đồng thời duỗi tay hướng đến cái bàn cách tôi gần nhất, phía trên có một chén mì còn dư lại.

Tôi vừa lấy được cái tô kia liền thất vọng, nước mì đã hoàn toàn lạnh. Nhưng tôi lại không có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể trở tay ném một cái, cái tô không có bao nhiêu nước liền trúng ngay vào mũi Mạnh Thiên.

“. . . . . . !” Mạnh Thiên phản xạ buông lỏng tay, đồng thời tức giận miệng mắng to.

Tôi cũng không kịp nhặt túi sách nữa, xoay người bỏ chạy. Tôi có chút thống hận tôi bây giờ mềm yếu vô lực, tôi nhớ thân thể vốn có của tôi.

Quay đầu nhìn lại, Mạnh Thiên mua một chai nước suối rót lên mặt, nước mì toàn là dầu, gã tạm thời sẽ không đuổi theo.

Đêm hôm đó Mạnh Khung phát hiện túi sách của tôi bị mất, anh hỏi tôi chuyện gì xảy ra, tôi nói với Mạnh Khung:

“Mạnh Khung, cháu muốn nhảy lớp.”

Mạnh Khung hiển nhiên không ngờ tôi nói như vậy, anh vội vã hỏi: “Sao vậy? Đại ca, sao lại thế? Lớp cháu có người bắt nạt cháu sao?”

“. . . . . .” Tôi cũng không biết giải thích như thế nào, vì vậy dứt khoát cái gì cũng không nói để Mạnh Khung tự mình suy đoán.

Mạnh Khung buông đồ trong tay liền ngồi chồm hổm xuống, nhìn thẳng tôi, đầu tiên anh vén tay áo của tôi, sau đó để tôi xoay người, xem sau lưng tôi, anh nói: “Bọn họ đánh cháu chỗ sao? Bọn họ sao lại bắt nạt cháu?”

“. . . . . .” Tôi ngăn anh cái tay muốn kéo quần tôi của anh, rất tỉnh táo mà nói với anh, “Mạnh Khung, để cho cháu nhảy lớp, cháu theo được.”

Mạnh Khung bình tĩnh nhìn tôi thật lâu, mới nói:

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.