Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 27



"Tôi đã ở bên cạnh anh ấy suốt đêm, chúng tôi làm cả buổi tối... Kỹ thuật của tôi có thể coi là không quá kém, Tiểu Thần nói anh ấy thật sự rất vui vẻ... Diệc Thần tôi như vậy cậu đã hài lòng chưa? Cậu nói tôi đối với anh cậu như vậy đã được chưa?"

"Anh câm miệng! Câm miệng!"

"Sao vậy, không tốt sao, Diệc Thần? Không lẽ cậu muốn tôi và Tiểu Thần tối nay sẽ tiếp tục như vậy? Hay là cậu cảm thấy kỹ thuật của tôi cần nâng cao hơn nữa?"

"Tôi van anh, đừng nói nữa..."

"Khóc sao? Diệc Thần?" Kia đúng thật là Tần Lãng, hắn dịu dàng không tả được, vươn tay vuốt mái tóc Diệc Thần, "Có phải cậu vẫn để tâm không?"

"Cậu có biết không, suốt cả buổi tối, tôi đều gọi tên cậu, là cậu, không phải anh ấy, Diệc Thần..."

Toàn thân tôi cứng lại.

Bọn họ đang nói... rốt cuộc... là chuyện gì?

Tôi không biết... thực sự không biết...

Một hồi yên lặng. Diệc Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, điên cuồng hét lên, "Tần Lãng anh có phải là người không? Con mẹ nó anh có phải là người không? Anh hai đã vậy rồi, anh còn dám đối với anh ấy như thế? Sao anh còn dám đối với anh ấy như thế? Anh ấy yêu anh như vậy, anh có nghĩ đến cảm giác của ảnh không? Anh lại có thể làm thế? Rốt cuộc anh coi ảnh là cái gì chứ?"

"Coi anh ấy là cậu, chẳng lẽ tôi nói vậy chưa đủ hiểu à? Ngay cả khi đặt anh ấy dưới thân, toàn bộ trong đầu tôi là gương mặt cậu!" Tần Lãng bất chấp giữ chặt lấy cánh tay hung hăng của Diệc Thần, dằn chặt xuống đất, "Trình Diệc Thần cậu nghe cho rõ đây, tôi đã chịu đựng đủ rồi! Người tôi yêu chính là cậu, từ đầu đến chân chính là cậu! Cho tới bây giờ, cậu chỉ hỏi tôi có quan tâm đến cảm giác của anh cậu không, vậy cậu có bao giờ quan tâm đến cảm giác của tôi không? Phải! Tôi thừa nhận vết thương lòng của anh cậu thật sự rất đau, nhưng đây không phải tôi thiếu nợ ảnh! Tên họ Lục khốn nạn đó chưa trả, sao đến lượt tôi trả? Các người anh em ruột rà con mẹ nó liền bắt tôi trở thành tế phẩm thế thân à? Cậu còn định để tôi lừa anh cậu cả đời, dùng đau khổ của chúng ta để đổi lấy sự hạnh phúc giả dối cho anh ấy à? Tôi không chơi, Diệc Thần tôi nói cho cậu biết, hết thảy chấm dứt tại đây đi!"

Tôi, tôi vẫn còn chưa hiểu.

Nhưng tôi biết rằng không nên ở đây nghe lén họ nói chuyện. Tôi, tôi ở lại chỉ tự rước lấy nhục...

Có lẽ vẫn còn kịp chăng? Có lẽ bọn họ vẫn chưa phát hiện được tôi? Tôi lén rời khỏi, không ai biết được tôi đã nghe thấy những chuyện này. Bọn họ sẽ không khó xử...

Tôi hoảng hốt xoay người đi. Lại gặp phải đôi mắt đen nhánh của Diệc Thần đang trừng lớn.

Không cần, không cần phải nói, tôi lập tức đi ngay...

"Anh..."

Ngay cả Tần Lãng cũng quay đầu lại ngoài ý muốn của tôi.

"Anh, anh..." Tôi thối lui vài bước, lùi ra tận cầu thang, đờ đẫn giơ bịch bánh quy trong tay lên, "Diệc Thần... này, mang đến cho em ăn..."

"Anh, Tần Lãng hắn vừa rồi nói xằng nói bậy, hắn say rượu không tỉnh táo mà..." Diệc Thần hơi hốt hoảng nhào đến bắt lấy tôi, "Anh không nên nghe hắn nói bậy, hắn đương nhiên vẫn tốt với anh." Nó bất lực nhìn Tần Lãng, "Anh nói có đúng không?"

Tần Lãng quay đầu không nhìn nó, mà nhìn thẳng tôi, "Thật xin lỗi, Tiểu Thần, những lời tôi nói vừa rồi đều là thật. Người tôi yêu là em của anh, cho đến giờ vẫn vậy."

Tôi tựa hồ đã rõ ra chút ít, không còn đờ đẫn thế nữa, "Tôi, tôi biết..." Rồi kích động chỉ muốn thoát khỏi Diệc Thần.

Diệc Thần ôm chặt lấy tôi, dù thế nào cũng không chịu buông tay, "Anh, hãy nghe em nói..."

Tôi dùng hết khí lực giãy dụa, đẩy nghiêng đẩy ngã lảo đảo lung tung, cuối cùng cũng đẩy được nó ra, nhưng chân lại không chạm đất, cả người lăn từ cầu thang xuống.

Tại sao trước mặt bọn họ cuối cùng lại là hình ảnh tôi khó coi đến thế?

Lúc tỉnh dậy, Diệc Thần vừa khóc thút thít vừa bôi thuốc lên vết trầy trên đùi tôi.

"Tiểu Thần, nếu không ngại, tôi nghĩ nên nói cho anh biết sự thật." Âm thanh của Tần Lãng vẫn thật dịu dàng, hắn nắm lấy tay tôi, tôi rụt lại, nhưng bị giữ quá chặt.

"Tôi biết em anh trước khi biết anh. Từ lâu tôi đã thích cậu ấy, nhưng tôi không phải đồng tính luyến ái, cậu ấy cũng vậy, cả hai chúng tôi đều không xác định rõ... Lần đó ở quán bar đánh nhau, tôi đã nghĩ anh là cậu ấy, tôi vừa nhìn thấy anh liền gọi 'Diệc Thần', anh cảm thấy ngạc nhiên đúng không? Anh có nhận thấy rằng tên của hai người phát âm giống nhau, hoàn toàn không thể phân biệt được? Đèn ở quán bar buổi tối không rõ, tôi lại không biết Diệc Thần có người anh diện mạo giống như vậy, dĩ nhiên liền nghĩ anh là cậu ấy. Sau đó cũng vậy, tính cách hai người khác nhau xa, tôi cũng cảm thấy quái lạ, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, cho đến khi chúng ta cùng nhau trên xe... Anh còn nhớ rõ hay không? Mặc dù là anh chủ động, nhưng tôi rất thích Diệc Thần, thích vô cùng, nghĩ là cậu ấy, làm sao có thể cự tuyệt? Tôi hỏi bạn học địa chỉ nhà Diệc Thần, muốn đưa anh về nhà. Khi đó tôi thật sự cảm thấy ngọt ngào, như vậy mà kích động, cho đến khi cánh cửa mở ra, là, phải..." Hắn ngừng một chút, "Ra là tôi đã ôm nhầm người..."

Tôi cuộn tròn trên ghế sô pha, hướng mặt vào trong, vẫn không nhúc nhích.

Thật kỳ lạ, tại sao tôi lại nghĩ tự nhiên có người thật tình yêu mình, lại có thể tin rằng sẽ còn có người như vậy cẩn thận chăm sóc mình? Tại sao lại có loại cảm giác sai lầm ngớ ngẩn buồn cười như thế?

"Tôi thật lòng xin lỗi anh, Tiểu Thần. Tôi đã muốn nói thật với anh từ lâu, nhưng Diệc Thần nói tôi biết chuyện Lục Phong, cậu ấy sợ anh lại bị tổn thương, cái gì cũng không cho tôi nói. Hẹn anh đi ra, vốn là muốn trình bày mọi chuyện, nhưng nhìn anh như thế, tôi không nói được. Ngược lại tôi và anh lại ở cạnh nhau. Nhưng người tôi thích vẫn là Diệc Thần. Tôi đã từng nói qua, tôi và Lục Phong không hề giống nhau, hoàn toàn không giống, vì tôi căn bản không yêu anh."

"Chuyện tối qua tôi thừa nhận mình ích kỷ, khi đó tôi hầu như biết rất rõ anh không phải Diệc Thần, nhưng mà tôi khó chịu, Diệc Thần lại vừa từ chối tôi. Tại sao tôi phải vất vả nhẫn nhịn như vậy? Tôi coi anh như cậu ấy... kên tên, cũng chính là tên cậu ấy. Thật xin lỗi, Tiểu Thần. Tôi biết anh rất hận chúng tôi, nhưng Diệc Thần không có lỗi gì. Người sai là tôi, anh chỉ nên trách mình tôi, không liên quan đến cậu ấy..."

Tôi đưa lưng về phía họ đã ngồi sát bên nhau, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.

Không thể trách bọn họ, không có gì đáng để trách cả.

Tôi, tôi chỉ là... rốt cuộc... không dám... mà thôi.

Tôi hoảng hốt xoay người đi. Lại gặp phải đôi mắt đen nhánh của Diệc Thần đang trừng lớn.

Không cần, không cần phải nói, tôi lập tức đi ngay...

"Anh..."

Ngay cả Tần Lãng cũng quay đầu lại ngoài ý muốn của tôi.

"Anh, anh..." Tôi thối lui vài bước, lùi ra tận cầu thang, đờ đẫn giơ bịch bánh quy trong tay lên, "Diệc Thần... này, mang đến cho em ăn..."

"Anh, Tần Lãng hắn vừa rồi nói xằng nói bậy, hắn say rượu không tỉnh táo mà..." Diệc Thần hơi hốt hoảng nhào đến bắt lấy tôi, "Anh không nên nghe hắn nói bậy, hắn đương nhiên vẫn tốt với anh." Nó bất lực nhìn Tần Lãng, "Anh nói có đúng không?"

Tần Lãng quay đầu không nhìn nó, mà nhìn thẳng tôi, "Thật xin lỗi, Tiểu Thần, những lời tôi nói vừa rồi đều là thật. Người tôi yêu là em của anh, cho đến giờ vẫn vậy."

Tôi tựa hồ đã rõ ra chút ít, không còn đờ đẫn thế nữa, "Tôi, tôi biết..." Rồi kích động chỉ muốn thoát khỏi Diệc Thần.

Diệc Thần ôm chặt lấy tôi, dù thế nào cũng không chịu buông tay, "Anh, hãy nghe em nói..."

Tôi dùng hết khí lực giãy dụa, đẩy nghiêng đẩy ngã lảo đảo lung tung, cuối cùng cũng đẩy được nó ra, nhưng chân lại không chạm đất, cả người lăn từ cầu thang xuống.

Tại sao trước mặt bọn họ cuối cùng lại là hình ảnh tôi khó coi đến thế?

Lúc tỉnh dậy, Diệc Thần vừa khóc thút thít vừa bôi thuốc lên vết trầy trên đùi tôi.

"Tiểu Thần, nếu không ngại, tôi nghĩ nên nói cho anh biết sự thật." Âm thanh của Tần Lãng vẫn thật dịu dàng, hắn nắm lấy tay tôi, tôi rụt lại, nhưng bị giữ quá chặt.

"Tôi biết em anh trước khi biết anh. Từ lâu tôi đã thích cậu ấy, nhưng tôi không phải đồng tính luyến ái, cậu ấy cũng vậy, cả hai chúng tôi đều không xác định rõ... Lần đó ở quán bar đánh nhau, tôi đã nghĩ anh là cậu ấy, tôi vừa nhìn thấy anh liền gọi 'Diệc Thần', anh cảm thấy ngạc nhiên đúng không? Anh có nhận thấy rằng tên của hai người phát âm giống nhau, hoàn toàn không thể phân biệt được? Đèn ở quán bar buổi tối không rõ, tôi lại không biết Diệc Thần có người anh diện mạo giống như vậy, dĩ nhiên liền nghĩ anh là cậu ấy. Sau đó cũng vậy, tính cách hai người khác nhau xa, tôi cũng cảm thấy quái lạ, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, cho đến khi chúng ta cùng nhau trên xe... Anh còn nhớ rõ hay không? Mặc dù là anh chủ động, nhưng tôi rất thích Diệc Thần, thích vô cùng, nghĩ là cậu ấy, làm sao có thể cự tuyệt? Tôi hỏi bạn học địa chỉ nhà Diệc Thần, muốn đưa anh về nhà. Khi đó tôi thật sự cảm thấy ngọt ngào, như vậy mà kích động, cho đến khi cánh cửa mở ra, là, phải..." Hắn ngừng một chút, "Ra là tôi đã ôm nhầm người..."

Tôi cuộn tròn trên ghế sô pha, hướng mặt vào trong, vẫn không nhúc nhích.

Thật kỳ lạ, tại sao tôi lại nghĩ tự nhiên có người thật tình yêu mình, lại có thể tin rằng sẽ còn có người như vậy cẩn thận chăm sóc mình? Tại sao lại có loại cảm giác sai lầm ngớ ngẩn buồn cười như thế?

"Tôi thật lòng xin lỗi anh, Tiểu Thần. Tôi đã muốn nói thật với anh từ lâu, nhưng Diệc Thần nói tôi biết chuyện Lục Phong, cậu ấy sợ anh lại bị tổn thương, cái gì cũng không cho tôi nói. Hẹn anh đi ra, vốn là muốn trình bày mọi chuyện, nhưng nhìn anh như thế, tôi không nói được. Ngược lại tôi và anh lại ở cạnh nhau. Nhưng người tôi thích vẫn là Diệc Thần. Tôi đã từng nói qua, tôi và Lục Phong không hề giống nhau, hoàn toàn không giống, vì tôi căn bản không yêu anh."

"Chuyện tối qua tôi thừa nhận mình ích kỷ, khi đó tôi hầu như biết rất rõ anh không phải Diệc Thần, nhưng mà tôi khó chịu, Diệc Thần lại vừa từ chối tôi. Tại sao tôi phải vất vả nhẫn nhịn như vậy? Tôi coi anh như cậu ấy... kên tên, cũng chính là tên cậu ấy. Thật xin lỗi, Tiểu Thần. Tôi biết anh rất hận chúng tôi, nhưng Diệc Thần không có lỗi gì. Người sai là tôi, anh chỉ nên trách mình tôi, không liên quan đến cậu ấy..."

Tôi đưa lưng về phía họ đã ngồi sát bên nhau, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.

Không thể trách bọn họ, không có gì đáng để trách cả.

Tôi, tôi chỉ là... rốt cuộc... không dám... mà thôi.

Tôi hoảng hốt xoay người đi. Lại gặp phải đôi mắt đen nhánh của Diệc Thần đang trừng lớn.

Không cần, không cần phải nói, tôi lập tức đi ngay...

"Anh..."

Ngay cả Tần Lãng cũng quay đầu lại ngoài ý muốn của tôi.

"Anh, anh..." Tôi thối lui vài bước, lùi ra tận cầu thang, đờ đẫn giơ bịch bánh quy trong tay lên, "Diệc Thần... này, mang đến cho em ăn..."

"Anh, Tần Lãng hắn vừa rồi nói xằng nói bậy, hắn say rượu không tỉnh táo mà..." Diệc Thần hơi hốt hoảng nhào đến bắt lấy tôi, "Anh không nên nghe hắn nói bậy, hắn đương nhiên vẫn tốt với anh." Nó bất lực nhìn Tần Lãng, "Anh nói có đúng không?"

Tần Lãng quay đầu không nhìn nó, mà nhìn thẳng tôi, "Thật xin lỗi, Tiểu Thần, những lời tôi nói vừa rồi đều là thật. Người tôi yêu là em của anh, cho đến giờ vẫn vậy."

Tôi tựa hồ đã rõ ra chút ít, không còn đờ đẫn thế nữa, "Tôi, tôi biết..." Rồi kích động chỉ muốn thoát khỏi Diệc Thần.

Diệc Thần ôm chặt lấy tôi, dù thế nào cũng không chịu buông tay, "Anh, hãy nghe em nói..."

Tôi dùng hết khí lực giãy dụa, đẩy nghiêng đẩy ngã lảo đảo lung tung, cuối cùng cũng đẩy được nó ra, nhưng chân lại không chạm đất, cả người lăn từ cầu thang xuống.

Tại sao trước mặt bọn họ cuối cùng lại là hình ảnh tôi khó coi đến thế?

Lúc tỉnh dậy, Diệc Thần vừa khóc thút thít vừa bôi thuốc lên vết trầy trên đùi tôi.

"Tiểu Thần, nếu không ngại, tôi nghĩ nên nói cho anh biết sự thật." Âm thanh của Tần Lãng vẫn thật dịu dàng, hắn nắm lấy tay tôi, tôi rụt lại, nhưng bị giữ quá chặt.

"Tôi biết em anh trước khi biết anh. Từ lâu tôi đã thích cậu ấy, nhưng tôi không phải đồng tính luyến ái, cậu ấy cũng vậy, cả hai chúng tôi đều không xác định rõ... Lần đó ở quán bar đánh nhau, tôi đã nghĩ anh là cậu ấy, tôi vừa nhìn thấy anh liền gọi 'Diệc Thần', anh cảm thấy ngạc nhiên đúng không? Anh có nhận thấy rằng tên của hai người phát âm giống nhau, hoàn toàn không thể phân biệt được? Đèn ở quán bar buổi tối không rõ, tôi lại không biết Diệc Thần có người anh diện mạo giống như vậy, dĩ nhiên liền nghĩ anh là cậu ấy. Sau đó cũng vậy, tính cách hai người khác nhau xa, tôi cũng cảm thấy quái lạ, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, cho đến khi chúng ta cùng nhau trên xe... Anh còn nhớ rõ hay không? Mặc dù là anh chủ động, nhưng tôi rất thích Diệc Thần, thích vô cùng, nghĩ là cậu ấy, làm sao có thể cự tuyệt? Tôi hỏi bạn học địa chỉ nhà Diệc Thần, muốn đưa anh về nhà. Khi đó tôi thật sự cảm thấy ngọt ngào, như vậy mà kích động, cho đến khi cánh cửa mở ra, là, phải..." Hắn ngừng một chút, "Ra là tôi đã ôm nhầm người..."

Tôi cuộn tròn trên ghế sô pha, hướng mặt vào trong, vẫn không nhúc nhích.

Thật kỳ lạ, tại sao tôi lại nghĩ tự nhiên có người thật tình yêu mình, lại có thể tin rằng sẽ còn có người như vậy cẩn thận chăm sóc mình? Tại sao lại có loại cảm giác sai lầm ngớ ngẩn buồn cười như thế?

"Tôi thật lòng xin lỗi anh, Tiểu Thần. Tôi đã muốn nói thật với anh từ lâu, nhưng Diệc Thần nói tôi biết chuyện Lục Phong, cậu ấy sợ anh lại bị tổn thương, cái gì cũng không cho tôi nói. Hẹn anh đi ra, vốn là muốn trình bày mọi chuyện, nhưng nhìn anh như thế, tôi không nói được. Ngược lại tôi và anh lại ở cạnh nhau. Nhưng người tôi thích vẫn là Diệc Thần. Tôi đã từng nói qua, tôi và Lục Phong không hề giống nhau, hoàn toàn không giống, vì tôi căn bản không yêu anh."

"Chuyện tối qua tôi thừa nhận mình ích kỷ, khi đó tôi hầu như biết rất rõ anh không phải Diệc Thần, nhưng mà tôi khó chịu, Diệc Thần lại vừa từ chối tôi. Tại sao tôi phải vất vả nhẫn nhịn như vậy? Tôi coi anh như cậu ấy... kên tên, cũng chính là tên cậu ấy. Thật xin lỗi, Tiểu Thần. Tôi biết anh rất hận chúng tôi, nhưng Diệc Thần không có lỗi gì. Người sai là tôi, anh chỉ nên trách mình tôi, không liên quan đến cậu ấy..."

Tôi đưa lưng về phía họ đã ngồi sát bên nhau, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.

Không thể trách bọn họ, không có gì đáng để trách cả.

Tôi, tôi chỉ là... rốt cuộc... không dám... mà thôi.

Tôi hoảng hốt xoay người đi. Lại gặp phải đôi mắt đen nhánh của Diệc Thần đang trừng lớn.

Không cần, không cần phải nói, tôi lập tức đi ngay...

"Anh..."

Ngay cả Tần Lãng cũng quay đầu lại ngoài ý muốn của tôi.

"Anh, anh..." Tôi thối lui vài bước, lùi ra tận cầu thang, đờ đẫn giơ bịch bánh quy trong tay lên, "Diệc Thần... này, mang đến cho em ăn..."

"Anh, Tần Lãng hắn vừa rồi nói xằng nói bậy, hắn say rượu không tỉnh táo mà..." Diệc Thần hơi hốt hoảng nhào đến bắt lấy tôi, "Anh không nên nghe hắn nói bậy, hắn đương nhiên vẫn tốt với anh." Nó bất lực nhìn Tần Lãng, "Anh nói có đúng không?"

Tần Lãng quay đầu không nhìn nó, mà nhìn thẳng tôi, "Thật xin lỗi, Tiểu Thần, những lời tôi nói vừa rồi đều là thật. Người tôi yêu là em của anh, cho đến giờ vẫn vậy."

Tôi tựa hồ đã rõ ra chút ít, không còn đờ đẫn thế nữa, "Tôi, tôi biết..." Rồi kích động chỉ muốn thoát khỏi Diệc Thần.

Diệc Thần ôm chặt lấy tôi, dù thế nào cũng không chịu buông tay, "Anh, hãy nghe em nói..."

Tôi dùng hết khí lực giãy dụa, đẩy nghiêng đẩy ngã lảo đảo lung tung, cuối cùng cũng đẩy được nó ra, nhưng chân lại không chạm đất, cả người lăn từ cầu thang xuống.

Tại sao trước mặt bọn họ cuối cùng lại là hình ảnh tôi khó coi đến thế?

Lúc tỉnh dậy, Diệc Thần vừa khóc thút thít vừa bôi thuốc lên vết trầy trên đùi tôi.

"Tiểu Thần, nếu không ngại, tôi nghĩ nên nói cho anh biết sự thật." Âm thanh của Tần Lãng vẫn thật dịu dàng, hắn nắm lấy tay tôi, tôi rụt lại, nhưng bị giữ quá chặt.

"Tôi biết em anh trước khi biết anh. Từ lâu tôi đã thích cậu ấy, nhưng tôi không phải đồng tính luyến ái, cậu ấy cũng vậy, cả hai chúng tôi đều không xác định rõ... Lần đó ở quán bar đánh nhau, tôi đã nghĩ anh là cậu ấy, tôi vừa nhìn thấy anh liền gọi 'Diệc Thần', anh cảm thấy ngạc nhiên đúng không? Anh có nhận thấy rằng tên của hai người phát âm giống nhau, hoàn toàn không thể phân biệt được? Đèn ở quán bar buổi tối không rõ, tôi lại không biết Diệc Thần có người anh diện mạo giống như vậy, dĩ nhiên liền nghĩ anh là cậu ấy. Sau đó cũng vậy, tính cách hai người khác nhau xa, tôi cũng cảm thấy quái lạ, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, cho đến khi chúng ta cùng nhau trên xe... Anh còn nhớ rõ hay không? Mặc dù là anh chủ động, nhưng tôi rất thích Diệc Thần, thích vô cùng, nghĩ là cậu ấy, làm sao có thể cự tuyệt? Tôi hỏi bạn học địa chỉ nhà Diệc Thần, muốn đưa anh về nhà. Khi đó tôi thật sự cảm thấy ngọt ngào, như vậy mà kích động, cho đến khi cánh cửa mở ra, là, phải..." Hắn ngừng một chút, "Ra là tôi đã ôm nhầm người..."

Tôi cuộn tròn trên ghế sô pha, hướng mặt vào trong, vẫn không nhúc nhích.

Thật kỳ lạ, tại sao tôi lại nghĩ tự nhiên có người thật tình yêu mình, lại có thể tin rằng sẽ còn có người như vậy cẩn thận chăm sóc mình? Tại sao lại có loại cảm giác sai lầm ngớ ngẩn buồn cười như thế?

"Tôi thật lòng xin lỗi anh, Tiểu Thần. Tôi đã muốn nói thật với anh từ lâu, nhưng Diệc Thần nói tôi biết chuyện Lục Phong, cậu ấy sợ anh lại bị tổn thương, cái gì cũng không cho tôi nói. Hẹn anh đi ra, vốn là muốn trình bày mọi chuyện, nhưng nhìn anh như thế, tôi không nói được. Ngược lại tôi và anh lại ở cạnh nhau. Nhưng người tôi thích vẫn là Diệc Thần. Tôi đã từng nói qua, tôi và Lục Phong không hề giống nhau, hoàn toàn không giống, vì tôi căn bản không yêu anh."

"Chuyện tối qua tôi thừa nhận mình ích kỷ, khi đó tôi hầu như biết rất rõ anh không phải Diệc Thần, nhưng mà tôi khó chịu, Diệc Thần lại vừa từ chối tôi. Tại sao tôi phải vất vả nhẫn nhịn như vậy? Tôi coi anh như cậu ấy... kên tên, cũng chính là tên cậu ấy. Thật xin lỗi, Tiểu Thần. Tôi biết anh rất hận chúng tôi, nhưng Diệc Thần không có lỗi gì. Người sai là tôi, anh chỉ nên trách mình tôi, không liên quan đến cậu ấy..."

Tôi đưa lưng về phía họ đã ngồi sát bên nhau, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.

Không thể trách bọn họ, không có gì đáng để trách cả.

Tôi, tôi chỉ là... rốt cuộc... không dám... mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.