Kì nghỉ đông đầu tiên đến, mọi người ai cũng vui vẻ. Chỉ có tôi bốn tuần liền không gặp Lục Phong, trong lòng bất giác có chút nao nao. Lần đầu tiên trong đời nảy sinh cảm giác nhớ một người nào đó, thế mà đối tượng... lại là con trai... hứ, ghét ghét ghét.
Trong vòng năm ngày tôi lôi hết đống bài tập đông ra giải quyết sạch, còn tiện tay thanh toán một phần cho đứa em. Diệc Thần[1] nó dạo này chỉ lo ôm đàn guitar của mình, hận không thể chơi đến quên ăn quên ngủ, gần đây còn mê như điếu đổ một ban nhạc nào đó của Nhật Bản, ngay cả ngủ cũng phải ôm cái đàn second hand ra mà oánh từng tứng tưng. Cái đám ôn thần đó còn định thành lập một ban nhạc, tên gọi... kêu cái gì mà đến giờ vẫn chưa xác định được. Tôi nhớ hồi đó còn bày đặt nhắm mắt chỉ đại hai chữ trong từ điển, kết quả đứa thứ nhất là 'tả' (tiêu chảy), đứa thứ hai là 'nham' (ung thư). Ôi thôi, dù là tả nham hay nham tả gì thì nghe cũng thật kinh khủng, chẳng có ý nghĩa gì hết.
Tên ngốc đó thành tích cuối kì không tốt lắm, biết tôi xếp hạng ba được bố mẹ thưởng tiền, đến cơn túng quẫn bèn tìm đến anh hai đáng yêu vô đối của nó mượn. Còn bày đặt thề sống thề chết là đến tết âm lịch có tiền lì xì sẽ trả lại tôi. Dẫu biết là lời hứa nước chảy mây trôi nhưng tôi cũng ngoan ngoãn xì tiền ra. Nếu ai từ nhỏ đã có một đứa em đáng yêu suốt ngày bám dính lấy, nhặt được năm hào liền chia cho anh nó hai hào rưỡi thì hẳn cũng mềm lòng như tôi thôi.
Chỉ cần nó đừng có nửa đêm cách vách lại mang đàn ra gảy là được.
Diệc Thần đi tập đờn ca sáo nhị với bạn bè, ở nhà tôi chán đến phát quẫn, tiết mục trên tivi thì vô vị như nước ốc. Tôi chỉ ngồi đơ ra xem quảng cáo, nhác thấy mấy vở cải lương liền chuyển kênh hoặc đi thăm anh Cường. Mẫu hậu lại đòi xem phim Quỳnh Dao, tôi vừa nhìn thấy mấy thím mấy mợ trong phim khóc hụ hụ hụ liền nổi hết cả da gà. Trong lúc nữ diễn viên chính đang sướt mướt thì điện thoại reo. Nhìn thấy mẫu hậu đại nhân mắt đã dán chặt lấy màn hình, tôi liền tự giác đi vòng qua bàn ăn, nhấc ống nghe.
"Alo, xin hỏi tìm ai?"
"Tiểu Thần?"
Tôi mở cờ trong bụng, hé miệng cười, "Lục Phong?"
"Nhà cậu có biến à, khóc tang thương dữ?"
"Phỉ phui cái miệng cậu! Có mà cậu gặp chuyện ấy, là trên tivi đang chiếu xxxxxx"
"Thế hử? Nhà tôi cũng đang coi này..."
Bọn tôi liền khí thế mang hết những ngôn từ xỉ vả cao độ ra mà chém những tác phẩm kinh điển của thím Quỳnh Dao tan tành khói lửa. Sau đó, Lục Phong đột nhiên hỏi, "Tiểu Thần, nhớ tôi không?"
"...Mắc ói quá đi."
"Rốt cuộc là có hay không?" Hắn không buông tha truy hỏi.
"...Có một chút." Tôi ngường ngượng trả lời, mặt hơi nóng lên.
"Ha." Hắn dường như rất vui vẻ, "Tôi cũng vậy. Mấy hôm nay bị ông già xách đi chơi, về đến nhà liền gọi điện ngay cho cậu. Còn cậu thế nào?"
"Làm hết bài tập rồi." Tôi vô cùng đắc ý vênh mặt lên.
"Quá dữ! Khi nào sắp khai giảng nhớ cho tôi mượn cọp pi nha!"
"Này, mượn bài người ta cọp pi có cần to mồm vậy không hả?"
Cuối cùng tám qua tám lại mất những hai tiếng đồng hồ, đến lúc cúp điện thoại thì vành tai trái của tôi đã ửng đỏ.
Xoay người lại, thấy bà mẹ không nhìn tivi mà lại đang nhìn mình.
"Bạn nữ trong lớp à?"
"Bạn nam."
Mẹ tôi liền chong vẻ mặt 'tin-chết-liền' ra mà càm ràm, "Tiểu Thần à, mới vô năm thứ nhất thôi mà đã tò te tí te yêu đương là không có tốt đâu, bố mày biết thì có mà no đòn."
"Đã nói là không có rồi mà. Mẹ đẻ con ra như vậy còn trông mong gì có con gái theo hử?"
"Hả, như vậy là như thế nào? Chẳng phải rất được sao, mắt vẫn ra mắt mà mũi vẫn ra mũi."
"Được hơn so với mũi mọc trên mắt phải không?"
"Ai da, thằng bé này nói lộn xộn cái gì đó, mấy dì ở dưới lầu X đều nói mày và A Thần lớn lên rất dễ thương."
"Mẹ, đừng vì con lớn lên giống mẹ mà buông những lời dối gian như vậy. Xấu là xấu, con cũng không nỡ trách mẹ đâu."
"Ậy, kỳ thật lúc mới sinh ra mày cũng đâu đến nỗi nào, không tin thì cứ nhìn hình chụp xem, ánh mắt rất là lanh lợi đó nha. Chỉ là sau đó khóc dữ quá nên mắt mới nhỏ lại chứ bộ..."
Sau đó mỗi ngày Lục Phong đều gọi đến, bố mẹ cùng Diệc Thần thay phiên xác nhận hắn là hàng thật giá thật, là con trai thật nên mẹ tôi cũng không có kiểu phản ứng làm quá đó nữa, chỉ là tật lải nhải vẫn không bỏ được.
"Tiểu Thần này, chỉ bài qua điện thoại có cần lâu như vậy không, đợi tụi bây nấu cháo xong thì tiền điện thoại cũng bằng tiền người nghèo xài cả tháng rồi..."
"Mẹ, mẹ không cần vì dân vì nước đến vậy đâu, là cậu ta gọi tới chứ không phải con, mà cậu ta thì không có nghèo."
"Ai, có chuyện gì đợi vô năm nói không được sao. Gọi điện thoại đường dài nội tỉnh rất là tốn kém đó nha, gọi một tiếng là hết bà ba mươi sáu đồng, hai tiếng là hết bảy mươi hai đồng..." Khó ở đâu có bà mẹ giỏi tính toán đến thế, "Còn nhỏ nên chẳng biết thương bố mẹ kiếm tiền vất vả gì cả..."
Bị tụng kinh suốt một buổi, tối Lục Phong gọi đến, tôi có chút lo lắng hỏi, "Tụi mình đừng nói chuyện lâu như vậy, hình như là tốn tiền lắm..."
"Được, vậy mai tôi không gọi."
"..." Tôi đơ liền tại chỗ, "Cậu làm gọn thật."
"Thì tôi luôn dứt khoát mà."
"Vậy mai tôi gọi cho cậu nha?"
"Không lẽ cậu gọi điện không tốn tiền à? Không cần."
"..." Có lẽ hắn đã sớm thấy tôi phiền phức lại cổ hủ.
Tôi liền xìu xuống như bánh bao chiều, không bao lâu là cúp máy đi ngủ, nhưng lại không tài nào ngủ được.
Lục Phong... ai Lục Phong... hắn thật là đáng ghét mà!!
[1] Hai anh em nhà họ Trình đều có tên gọi giống nhau nhưng khác hán tự. Anh là Trình Diệc Thần (chữ Thần 辰có nghĩa là tinh tú, sao), em là Trình Diệc Thần (chữ Thần 晨có nghĩa là bình minh)