Lục Phong hơi một tý lại dùng thân thể áp đảo tôi, dựa vào đấy mà lạm dụng tư hình. Vấn đề này... H đáng lẽ vốn là chuyện hạnh phúc, dĩ nhiên càng nhiều càng tốt, nhưng nếu sử dụng như một hình phạt thì tuyệt đối không có gì gọi là tuyệt vời, nhất là khi vượt qua phạm vi sinh lý chấp nhận của con người mà tàn sát bừa bãi. Nhờ ơn của Lục Phong, mà tôi tràn đầy lĩnh hội sâu sắc rằng, tôi, đã, vinh dự, bị, cái đó.
Cái đó là cái gì à?
...
"Không cần đi bệnh viện!! Không đi, chết cũng không đi!! Đều là do anh, vương bát đản[4]... Tôi thà chết còn hơn, anh cứ để cho tôi chết đi, anh không cần lo cho tôi..."
"Ngoan, đừng như vậy. Không đi bệnh viện sẽ càng nghiêm trọng, em đừng giấu bệnh sợ thuốc... Anh không đành lòng để em khó chịu như vậy."
"Vậy thì cứ để nó nghiêm trọng đi, cùng lắm là chết thôi!! Tôi chết rồi sẽ biến thành hồn ma theo ám anh, đồ chết tiệt..."
Lục Phong dở khóc dở cười, xốc tôi đang lảm nhảm trong chăn lên, "Sẽ không chết, chỉ là tiểu phẫu thôi, em ngoan một chút là xong ngay."
"Giải phẫu? Ý anh là để người ta động dao kéo đến chỗ đó của tôi à? Một đám người nhìn thấy chỗ đó của tôi!? Nam có nữ có... Sao tự nhiên bây giờ anh lại trở nên hào phóng thế?"
"Chuyện này không giống với..."
"Có gì mà không giống, người chịu thiệt cũng không phải là anh, anh đương nhiên nói vậy rồi!!" Tôi tủi thân khóc rống.
Đúng vậy, đúng vậy, tôi chính là bị trĩ đó.
Sớm biết làm tiểu thụ sẽ có thứ tai họa ngầm này, tôi đây đã kiên quyết mặc kệ.
Tôi sợ đau muốn chết!!
Nhưng chịu đựng được một ngày lại không xong, tôi ở trong nhà vệ sinh la khóc thất thanh. Lục Phong vạn bất đắc dĩ, bất chấp ý nguyện thà chết cũng không đi của tôi, dùng chiếc xe thể thao cực kỳ thời thượng mà hắn vừa mới sắm đưa tôi thẳng đến phòng giải phẫu.
Theo lời bác sĩ nói thì tôi thuộc trường hợp bị nặng hiếm gặp, XX, XX, XX, XX, XXX gì có đủ hết (vì những danh từ này nghe rất kinh, xin được tỉnh lược đi), không phẫu thuật là không được. May mà không kéo dài lâu lắm, chỉ độ nửa giờ, sống một ngày y như một năm, cả người mềm nhũn vì hiệu lực của thuốc tê. Vừa nhìn thấy Lục Phong muốn ôm lấy hắn khóc rống, chợt nhớ đến tôi có ngày hôm nay đều do hắn làm hại, liền rưng rưng đem cánh tay chực vươn ra oán hận rụt về.
Hiệu lực của thuốc tê mất đi, chỗ kia đau đến mức... trời sụp đất nứt, phong vân đổi sắc, mặt cắt không còn một giọt máu. Lục Phong nhìn đến n lần cảnh tôi nằm sấp, lệ rơi đầy mặt, cũng không biết phải làm sao, "Em đỡ chưa? Thật sự đau lắm à?"
Tuy rằng hiếm khi hắn dịu dàng đến vậy, dịu dàng đến độ chảy nước, tôi cũng không nể tình mà nức nở gật gật đầu.
"Vậy phải làm sao..." Hắn lẩm bẩm tự nói, hóa ra một kẻ vốn cậy cường quyền như hắn cũng có lúc phải bó tay.
"Không phải vừa rồi đã uống rất nhiều sao? Lạm dụng không tốt đâu."
"Vậy thì chích thuốc tê, không thì tiêm morphine, hêrôin... Gì cũng được, chỉ cần không đau." Tôi cam chịu chùi nước mắt.
"Đừng nói bậy." Hắn bất đắc dĩ nói, "Ráng nhịn một chút, bác sĩ bảo qua hôm nay sẽ không còn đau nữa."
"Không chịu nổi qua hôm nay đâu." Tôi lại hức hức, "Đêm nay nhất định sẽ chết cho anh coi."
"Ngoan, không có việc gì đâu..."
"Lục Phong, em đau quá..." Cơn đau vật vã đã triệt tiêu toàn bộ hơi sức, tôi cũng không thèm giận dỗi với hắn nữa, yếu đuối mở mắt đầy lệ ra nhìn hắn.
"..." Lục Phong ngồi bên giường nắm tay tôi một lúc lâu, thở dài, gọi điện kêu người đến chích cho tôi một mũi.
Thuốc bắt đầu phát huy công dụng, cuối cùng cũng không còn khó chịu nữa. Tôi miễn cưỡng nằm trong ngực hắn nghĩ muốn ngủ một giấc. Ngủ rồi sẽ không thấy đau nữa...
Đúng vậy, chẳng qua chỉ là quá trình đau đớn tất yếu hậu phẫu thuật thôi, không có gì ghê gớm... chỉ là cái chỗ yếu ớt đó dây thần kinh nhiều vô cùng, so với sự nhạy cảm về vị giác tuyệt đối không hề thua kém. Bị động dao kéo một lần như vậy quả thật muốn lấy mạng tôi.
Cả buổi tối đều không yên giấc, vừa ngủ được một lúc lại bị đau đớn dựng tỉnh lại, khổ sở vô cùng, chỉ biết mơ hồ ôm lấy Lục Phong mà khóc, "Đau quá... em đau quá..." đem nước mắt nước mũi nước miếng chà loạn trên áo hắn. Tỉnh rồi lại đau, đau rồi lại khóc, khóc rồi lại ngủ, cứ thể lăn lộn cho đến khi trời sáng. Không biết có phải do không đau vì quá đau, hay tình hình thật sự có chuyển biến tốt mà tôi không còn cảm giác đáng sợ như ngày đầu tiên nữa, riêng người ôm tôi là Lục Phong thì mắt đầy tơ máu, so với tôi còn có vẻ mất ngủ khủng khiếp hơn.
"Làm sao vậy?"
Hắn nhìn tôi nửa ngày, tự nhiên buông một câu, "Là do anh không tốt."
A a!!!!!! Hôm nay mặt trời mọc đằng đông hay đằng tây vậy!?
Hắn vươn tay xoa đầu tôi, "Nhìn em đau như vậy... anh... trong lòng không chịu nổi."
"Vậy từ nay về sau không cho phép anh chạm vào em nữa!!"
"???"
"Anh đụng vào em, thế nào cũng bị trĩ nữa, rồi lại phải phẫu thuật..." Tôi không rét mà run.
"Đừng nói vậy, sau này anh sẽ nhẹ nhàng, tiết chế một chút sẽ không đau..."
"Không được không được, em không cần!!" Người bệnh là lớn nhất, phải tranh thủ thời cơ để kiếm một chút phúc lợi, "Thêm một lần nữa chắc chắn sẽ chết... không, là tự sát... từ nay về sau em không muốn làm thụ nữa, anh không chịu tức là không yêu em..."
Mặt Lục Phong đen lại, tôi hy sinh tôn nghiêm nam giới mà dùng nước mắt tấn công, cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng gật được cái cổ một chút.
Tôi thành công bảo vệ phía sau của mình an toàn, tính của Lục Phong càng ngày càng cáu kỉnh. Cũng không trách hắn được, nhu cầu không được thỏa mãn nên lửa tích ngày càng nhiều. Huống chi tôi lại không thích hợp dùng miệng, chủ yếu là tôi dùng tay giúp hắn giải quyết, hoặc là hắn tự mình làm.
Cứ 'thẩm du' dài dài thế này, không cáu kỉnh mới là lạ.
Nhưng dù thế nào thì hắn cũng chỉ mang nhân viên vô tội trong công ty ra làm vật hy sinh, chứ không thể hướng tôi mà biến thành khủng long khẹt lửa.
Đây gọi là sức mạnh của tình yêu, ha ha ha...
Xin vui lòng cho tôi mười phút tự sướng!!
[1] Hải lệ tiên: hàu biển xàu.
[2] Thổ duẫn đông: măng đất đông lạnh.
[3] Ngựa ô: nguyên văn là hắc mã nhất thất, ám chỉ những đối tượng không ai nghĩ tới cuối cùng lại chiến thắng.