Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 62



Xuân về là thời điểm bận rộn, tôi và em trai đều thu xếp đồ đạc về nhà, hai năm trước cha đã mất vì bệnh, giờ chỉ còn mẹ một thân một mình ở nhà, dù thế nào cũng không thể không về mừng năm mới.

Lục Phong ngồi trên giường nhìn tôi sắp xếp đồ đạc, huy động cả tay lẫn chân mà nhét quà biếu mang về chật căng cả vali, lặng yên không biết đang suy nghĩ gì.

"Anh cũng trở về Mỹ một chuyến đi." Tôi thúc giục hắn. Hiện tại hắn cũng như tôi không còn cha, hẳn cũng nên về nhà thăm chị và mẹ một chút.

"Anh không muốn về." Hắn buồn phiền nói.

"Sao vậy?"

"Không muốn cãi nhau với mẹ, vừa nhìn thấy là thúc giục, phiền lắm."

"..." Lục Phong đã 25 tuổi, chính xác là đã đến lúc thành gia lập thất. Chị của hắn xem như đã chấp nhận vấn đề của em trai mình, thái độ thỏa hiệp, song bậc trưởng bối kia vẫn là một cửa chưa thể bước qua.

Tình huống của tôi so với hắn còn khó khăn hơn.

"Có thể qua được thì cho qua đi. Hiện tại cũng chỉ làm được như vậy." Lần đó đến bệnh viện tìm Lục Phong, hẳn người nhà hắn đã nắm được tin tức, nên mới có thái độ cứng rắn buộc hắn kết hôn như vậy.

"Cho qua..."

"Dù sao thêm một năm rồi một năm nữa, lâu như vậy không chừng họ sẽ hết hy vọng... Anh không nên căng thẳng với bác gái quá, chúng ta hiện tại rất tốt, đừng làm tình hình phức tạp thêm..."

"...Tiểu Thần, anh chưa nói cho em biết di chúc của cha anh."

"Ừ?"

"Trong vòng nửa năm phải chia tay với em, không thì giữa anh và Lục gia từ nay đoạn tuyệt quan hệ."

"..." Tôi quay đầu ngơ ngác nhìn hắn.

"Chính xác là, nếu một tháng nữa chúng ta vẫn ở bên nhau, cái gì anh cũng không còn..." Hắn cười khổ ngẩng đầu lên, "Em hiểu ý anh không? Tất cả những gì hiện tại anh có..."

Tôi duy trì tư thế ngồi yên. Im lặng như vậy không tốt chút nào, tôi phải nói cái gì đó, nhưng nên nói gì bây giờ? Lục Phong, em không muốn liên lụy anh, chúng ta chia tay nhau đi... Hay là, Lục Phong, hãy ở bên cạnh em, bỏ hết những thứ kia...

Bắt hắn buông tay hết thảy, từ nay về sau trở thành kẻ nghèo kiết xác, tôi có khả năng gì mà bù đắp cho hắn? Tôi... tôi có gì chứ?

"Anh phải làm sao?" Hắn nói thật nhỏ, chưa từng thấy qua vẻ bất lực mờ mịt đến vậy.

"Em... không biết." Cổ họng tôi có khàn đi.

"Em muốn anh phải làm sao?"

"..." Thật xảo quyệt, chính anh không nói được, lại bắt em phải nói, "...Không biết." Tôi quay đầu đi chỗ khác, sợ nước mắt sẽ rớt xuống.

Lục Phong vòng tay ôm tôi từ phía sau, vùi đầu trong cổ tôi, "Em muốn thế nào, hãy thẳng thắn nói cho anh biết."

"..."

Hắn đột nhiên siết chặt tay lại, cắn răng nói, "Anh sẽ không buông em ra."

Trong lòng liền nhộn nhạo mãnh liệt.

"Là sao?" Tôi khẩn trương hỏi.

"Nếu ở bên cạnh anh, sau này anh không thể giống như bây giờ... Trong thời gian ngắn, anh không thể cho em ở nhà biệt thự, cũng không có cách mua xe cho em..."

Tôi vội vàng cắt ngang hắn, "Hiện giờ chúng ta cũng chỉ ở nhà trọ nhỏ, em cũng không có xe, chẳng phải vẫn rất tốt sao? Nơi này giao thông tiện lợi, ngồi xe bus đi đâu mà không được, cùng lắm là kêu taxi..."

"Anh cũng không thể thuê người giúp việc cho em, sau này em vẫn phải làm việc nhà... Thật sự anh không thích em làm nội trợ quá nhiều, dù sao em cũng là đàn ông... Mỗi lần nhìn em mặc tạp dề nấu cơm chuẩn bị nước tắm cho anh, anh vừa cảm thấy vui vẻ vừa lại thấy như vậy rất thiệt thòi cho em... Sau này chúng ta cũng không có con, về già cũng muốn cho em..."

"Sẽ không đâu." Tôi dồn dập nói, "Em thật sự thích làm việc nhà, sẽ không cảm thấy..."

"Anh vẫn muốn mình không gì là không làm được, em muốn cái gì anh đều có thể cho em, em thích cái gì anh đều có cái đó..."

"Em không thích gì cả..." Chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi.

"Cái gì anh cũng không thể cho em..."

"Không sao cả." Tôi khẩn trương quay lại ôm hắn, "Không sao hết, em không có thứ gì đặc biệt cần, hơn nữa bản thân cũng có nghề nghiệp, em vẫn có thể nuôi anh, dù không nhiều tiền lắm, nhưng anh cũng biết mà, em rất tiết kiệm..."

"...Không cần vất vả như vậy." Hắn dường như muốn cười, khi gương mặt cận kề lại có cảm giác ươn ướt ấm áp, "...Khờ quá."

"Như vậy, như vậy..." Tôi ôm chặt hắn, cảm thấy thật sợ hãi, "Anh sẽ không chia tay với em chứ? Phải vậy không?"

"Em muốn chia tay?"

Tôi dùng sức lắc đầu, siết chặt hơn, "Anh sẽ không hối hận, đúng không?"

"Em cũng không hối hận chứ?"

Tôi ra sức gật đầu.

"Cho dù thế nào, em cũng sẽ không bỏ anh mà đi, phải không?"

Tôi ôm sát cổ hắn mà liều mạng rồi lại liều mạng gật đầu, chỉ sợ dùng ít đi một phần sức lực, cũng sẽ khiến hắn dao động.

Người đàn ông mà tôi yêu, anh cảm thấy tôi quý giá hơn những thứ kia, anh vì tôi mà có thể buông tay nhiều thứ như vậy, trong cuộc đời tôi, đây chính là thời khắc tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất.

Lục Phong kiên quyết theo tôi về nhà, thuyết phục thế nào cũng không xong.

Kỳ thật ngay từ đầu đã dùng lời lẽ phân tích thiệt hơn với hắn, rằng cứ lòng vòng ở gần nhà tôi lỡ như bị mẹ phát hiện thì sẽ gây hậu quả nghiêm trọng vô cùng. Công tác thuyết phục xong đến bảy, tám phần thì tên cố tình thọc gậy bánh xe Tần Lãng lại chạy tới khoe với 'Lục đại ca' rằng, "Kì này tôi với Diệc Thần có thể cùng nhau về nhà mừng năm mới nè ~". Lục Phong bị kích động, lập tức trở mặt, không nói hai lời nhất quyết khiêng tôi lên phi cơ.

Nhưng chân chính bước chân vào nhà tôi thì chỉ có mình Tần Lãng thôi, Lục Phong chỉ có thể thuê phòng khách sạn, buồn bực mà xem tivi với báo chí, suốt ngày ôm cây đợi thỏ, mà con thỏ là tôi đây chỉ chăm chăm tìm cớ để vọt ra khỏi nhà.

Tần Lãng hiện tại vô cùng hòa thuận vui vẻ mà quấn lấy Diệc Thần, hai đứa cãi nhau ầm ĩ, liếc mắt đưa tình từ sáng đến tối, lại hồn nhiên như thể trời đất chỉ có đôi ta. Làm như sợ người khác không biết bọn họ hiện tại tình nồng ý mật vậy. Người sáng suốt liếc mắt một cái cũng nhìn ra vấn đề. Chỉ có mẹ tôi là đối với Diệc Thần một trăm phần trăm không làm tròn nhiệm vụ cha mẹ, mới có thể thật tình cho rằng 'chúng nó chỉ là bạn tốt mà thôi'.

Đối với Diệc Thần thì tuyệt đối tín nhiệm, dĩ nhiên toàn bộ lực chú ý và cảnh giác đều đổ lên người tôi. Về nhà vài ngày, phần lớn thời gian bà đều không cho tôi được rảnh rỗi. Phải ở cạnh giúp bà đan n chiếc áo len, tôi bận rộn cả hai tay quấn hết cuộn len này đến cuộn len khác, quả thật muốn khóc.

Nếu không phải Tần Lãng tinh ý, giúp tôi tìm cơ hội chuồn ra khỏi nhà, chỉ sợ cả mùa tết này đều phải ở bên cạnh mẫu hậu quấn sợi len.

Vài lần chuồn êm đều thành công, không có gì sơ suất, nhưng khó lường nhất là thời gian trở về, vừa mới nói "Em phải về" là Lục Phong lại lộ ra vẻ mặt như chó con bị vất bỏ, đáng thương như thế khiến tôi đau lòng không đành, "Hôn một chút nữa đi, một chút là tốt rồi". Thế rồi liền bị hắn dùng kỹ thuật hôn môi siêu cấp ra làm cho không biết trời trăng gì nữa, khả năng tiếp đó bị lôi lên giường là rất lớn. Lần nào cũng ở trong ngực người đó tỉnh dậy, đã thấy sáng bảnh mắt ra, kêu thảm một tiếng, tóc tai rối bời mà nhảy dựng lên, vội vàng lấy điện thoại liên lạc với đám bạn bè thông đồng bịa đặt khẩu cung, cấp tốc tìm một lý do để lừa phụ huynh.

Đáng tiếc em trai với Tần Lãng đối với nguyên nhân đi đêm không về của tôi dường như quá rõ, Diệc Thần không nói gì, Tần Lãng thì chỉ cười với vẻ nguy hiểm, không biết trong đầu lại nghĩ cái gì đen tối. Mắt tôi có thầm quầng chỉ là do tối qua thức khuya tán gẫu với nhau, thuận tiện xem thêm phim truyền hình đến nửa đêm thôi, không phải như hắn ta tưởng tượng đâu.

Bữa cơm đêm trừ tịch năm nay nhờ có tên dở hơi Tần Lãng mà náo nhiệt chưa từng thấy. Trời sinh hắn dường như hơn người khác một cái miệng, còn ngậm thêm mười cân mật, trong bữa cơm không ngừng nói cười đùa giỡn, lại còn chêm vào mấy câu nịnh đầm làm mẹ tôi vui vẻ hớn hở ra mặt, trông như vừa trẻ ra mười tuổi. Lực hấp dẫn của tên này đối với các chị em là không giới hạn độ tuổi, chỉ cần hắn muốn, người nào cũng có thể chọc cho vui vẻ. Mấy hôm trước đi mua đồ trên phố, hắn chỉ dùng ba tấc lưỡi với số vốn tiếng địa phương có được, đã dụ cho một bác gái giảm giá một nửa, còn tặng kèm thêm quà khuyến mãi.

Đáng tiếc sức hút đối với nam vẫn còn chưa đủ.

Không bàn tới đứa em vẫn hất cao khuôn mặt nhỏ nhắn ra bộ không thèm lý tới, cả người luôn nhiệt tình ủng hộ hắn là tôi cũng không yên lòng, mấy lần đũa gắp chệch hướng, lệch vào khoảng không.

Hiện tại trong đầu tôi dĩ nhiên là hình ảnh kẻ đơn độc ngồi ăn cơm tất niên trong quán Lục Phong.

Tôi nhanh chóng lên giường, đợi lúc mẹ vào kiểm tra liền vội giả vờ như đã ngủ say. Tiếp đó khi nghe tiếng đóng cửa phòng của mẹ, liền kiên nhẫn đợi thêm chốc nữa, sau đó mới rón ra rón rén bò ra khỏi chăn, mặc quần áo vào, choàng thêm chiếc khăn quàng lớn, nín thở nhón chân lén lút chuồn ra ngoài.

Trên đường vắng bóng taxi, xe bus cũng ngưng hoạt động. Tôi kéo sát áo khoác ngoài lại, trong hơi thở còn sót lại chút phấn khích của đêm giao thừa mà thục mạng chạy trốn. Khách sạn cách đó hơi xa. Cũng đành phải cố mà chịu đựng, vì tôi rất muốn gặp anh, muốn người yêu mình là người đầu tiên được nghe câu 'tân niên khoái hoạt', muốn được ôm lấy anh trong khoảnh khắc vạn người vui mừng cùng nhau đếm ngược những giây cuối cùng, muốn chúc mừng một năm đầu tiên chúng tôi bắt đầu chung sống với nhau, muốn từ nay về sau sẽ vĩnh viễn không rời nhau nữa.

Chạy rồi lại chạy, thân thể vốn run lập cập rồi cũng dần dần ấm lên, sau đó chuyển qua nóng hầm hập, nhưng vành tai vẫn rất lạnh, huyệt thái dương ẩn ẩn đau. Thành phố cũ kỹ vẫn luôn trầm lặng ngái ngủ tựa như đang mỉm cười, chăm chú nhìn tôi sải bước thật dài trên đường cái, vừa thở hồng hộc, vừa không nén được sự hồ hởi.

"Lục Phong... Lục Phong..." Tôi gần như bổ nhào vào phòng, khiến người đàn ông đang đứng ở cửa sổ xoay người lại phải giật mình kinh hoảng, chưa kịp định thần đã bị tôi nặng nề lao tới, kể cả cánh tay khỏe mạnh hơn người của hắn cũng phải lảo đảo một phen mới vững vàng tiếp được tôi.

"Em... rất nhớ... anh..." Vừa đứt quãng nói xong, đã bị hắn nhẹ nhàng ôm lấy, kẻ xấu tính này không thèm nói tiếng nào, trực tiếp dứt khoát đặt môi hôn.

Tôi có chút hít thở không thông, tay vòng qua cổ hắn, luồn vào mái tóc dày mềm mại. Vừa rồi chạy một quãng đường dài với tốc độ cao, oxy trong phổi đã muốn cạn kiệt, giờ lại bị hắn quyết liệt đòi hỏi như muốn hút lấy không sót một chút nào.

"Anh không nghĩ là em sẽ đến." Trong lúc tôi đang hít vào từng ngụm từng ngụm khí tiếp trợ, hắn dán trên môi tôi khẽ thì thào, "Phải làm sao đây?"

"Hở?"

"Anh thích em đến như vậy... Phải làm sao đây? Anh cũng không biết phải làm sao..."

"..."

"Thích đến thế... Vừa rồi anh đứng ở cửa sổ, muốn tìm tia sáng phát ra từ phòng của em... Dù biết rõ căn bản là không thể nào tìm được... Anh lại nghĩ xem hiện tại em đang làm gì, đã ngủ rồi, hay là đang xem tivi, có khi nào lại đang ở trong phòng đi tới đi lui... Nghĩ đến dáng vẻ em khi ngủ liền cảm thấy thật đáng yêu... Anh rất ngốc có phải không?"

"..."

"Chúng ta sẽ luôn ở cạnh nhau đúng không?"

Ngoài cửa sổ bỗng ồn ào vang dội cùng nhất tề reo hò, thời điểm 0 giờ đã trôi qua.

"Lại một năm nữa, Lục Phong..." Tôi siết chặt cổ hắn, "Chúng ta lại thêm một năm nữa."

Rõ ràng đôi khi sợ thời gian trôi qua quá nhanh, chưa kịp cùng hắn yêu nhau thật tốt đã trở thành ông già, không còn nhìn rõ gương mặt hắn nữa. Nhưng đôi khi lại sợ thời gian trôi qua quá chậm, sợ một ngày nào đó liền đột nhiên mất đi hắn, sợ rằng cuộc đời sẽ chấm dứt trước khi rời khỏi hắn, hận không thể trong một đêm cùng nhau đi đến vĩnh hằng, để không bao giờ phải lo lắng cảnh chia lìa nữa.

"Năm nay em lại ở bên anh."

"Ừ."

"Năm sau cũng vậy."

"Ừ."

"Năm kế tiếp cũng thế."

"Ừ."

"Năm tới nữa năm tới nữa..."

Chúng ta ai mà không mong mỏi cái gọi là thiên trường địa cửu, ai lại không có lòng tham vô tận.

Cho nên nhất định sẽ thực hiện được, phải không?

Một đêm quá trớn kết quả là liên tục vài ngày sau đầu đau như muốn nứt ra, ho khan một tiếng, hai bên thái dương liền giật đến độ sắp nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.