Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 9



"Thằng ngốc nhà chị tranh gái với người ta bị chém cho một nhát, chẳng biết còn sống không, em đi coi giùm chị nha."

Phản ứng đầu tiên của tôi là chị này nói giỡn, "Chị, chị nói sao?"

"Lục Phong ấy mà, đánh nhau với người ta bị lãnh dao, giờ đang nằm đỡ trong tiệm cơm gần trường em, nó sợ bị ghi phạt nên không dám vô bệnh viện, cũng không dám về trường, chị bận không rảnh lo cho nó, thôi phiền em đến chăm sóc giùm nha. Mà nhớ là đừng cho cha chị biết đấy, không là ổng đánh nó què giò luôn, còn nữa..."

Tôi nhờ Tiểu Thượng buổi chiều điểm danh giùm, không kịp giải thích, cầm ví tiền vội vã chạy đi.

Tiệm cơm đó trước đây tôi và Lục Phong vẫn thường hay ghé mỗi khi có dịp vui gì, như tôi được điểm cao nhất, hay Lục Phong được cha cho tiền, liền tới đây gọi vài món ăn, một đứa uống bia, một đứa uống nước ngọt, ngồi suốt một buổi.

Cho nên ông chủ biết mặt tôi, vừa thấy liền gật đầu chào hỏi, "Lục Phong ở trên tầng hai, phòng số ba."

Tôi trấn tĩnh một chút, chắc mẩm Lục Phong cũng không bị nặng cho lắm, chưa đến mức máu me bê bết hấp hối sắp đi bán muối, không thì sao ông chủ này mặt còn tỉnh ruồi để cho xác chết nằm trương lên trong nhà mình.

Cửa không khóa, chỉ khép hờ. Tim tôi đập bình bịch, sợ hãi nghĩ đến dáng vẻ đẫm máu vô hồn của Lục Phong.

"...Lục Phong..." Đẩy cửa ra, tôi khẽ khàng kêu.

"Ừ?"

"..." Cái tên bị ăn một dao đáng lẽ mình phải đầy máu giống như sắp chầu ông bà ông vãi đến nơi, thế mà lại đang ngồi xếp bằng trên giường coi tivi.

"..." Tôi đang nghĩ, có nên bay lại lụi hắn một phát cho thành thật rồi cong mông chuồn khỏi đây không.

"Tiểu Thần?" Hắn nhìn thấy tôi, có chút ngạc nhiên.

Tôi tức đến nổi gân xanh, "Chị cậu nói cậu bị thương nên muốn tôi đến thăm, nhưng mà, nhìn cậu phơi phới thế này, hình như dao hơi bị cùn nhỉ?" Không chừng là mang cây bút máy nói thành con dao đi, mụ nội nó...

"Ừ thì, dao mà." Lục Phong cười cười, khoa tay múa chân nói, "Dài thế này này, mã tấu đó."

"Đừng có mà xạo quần!" Tôi lại nổi gân xanh.

Lục Phong rũ mắt xuống nói. "Không có xạo mà." Hắn xoay người cho tôi xem tay phải, thật sự là có quấn một lớp băng dày, bên trong tựa hồ còn chảy máu, "Chỉ là chưa ăn vào bụng thôi. Thằng lợn đó đánh lén phía sau, không kịp tránh, chỉ biết đưa tay ra đỡ."

Tôi hít vào chút khí lạnh, môi run run hỏi, "Thế, có sâu lắm không?"

"Không có gì, chưa phạm phải gân cốt." Hắn nhìn tay rồi lại nhìn gương mặt xanh lè của tôi, cười nói, "Đừng sợ, không nghiêm trọng lắm đâu, vài ngày nữa là lành rồi. Chỉ là giờ không về trường được. Cùng lắm là bị phạt, chứ làm lỗi nặng, ông già sẽ cho ra bã."

"Không việc gì là tốt rồi." Tôi bị hắn nhìn chăm chú có phần không tự nhiên, "Chỉ là... chị cậu đang lo cho cậu, nên bảo tôi đến xem giúp, cậu... không sao là được rồi."

"Chị của tôi ấy hả." Hắn hừ một tiếng, "Đúng là bà hai nhiều chuyện, chỉ nói là bị xước một đường trên tay thôi, chẳng biết dựng thành chuyện gì rồi... Tôi gọi điện bảo lẹ lẹ mang tiền đến đây thôi, đánh nhau làm hỏng hai cái máy của người ta, bồi thường không ít tiền, mẹ nó thật đúng bắt chẹt mà..."

"..." Trước kia khi cùng nhau một chỗ, đối với loại chuyện này tôi luôn lên giọng giáo huấn không dứt, nhưng hiện tại hai chữ cũng không moi ra nổi, "Vậy giờ cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi... tôi sẽ thay cậu xin phép... chuyện kia..."

"Ừ?" Hắn nhướn một bên mày nhìn tôi.

"Tôi về đây." Nhớ đến buổi sáng đã hạ quyết tâm, tôi kiên quyết xoay người ra cửa.

"Tiểu Thần."

"..."

"Đã đến đây thì ngồi lại một chút đi. Sáu ngày rồi chúng ta không có nói chuyện với nhau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.