Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 36: Cốt truyện lại trật đường rây, nữ chủ ghét nam chủ?



Nói không nhớ rõ là xạo, An Nhu khô cằn cười cười: "À, ờ ... Nhớ rõ, chào bạn Tô Hoàng."

"Cũng là có duyên, không ngờ chúng ta lại là hàng xóm với nhau."

Tô Hoàng cười nói với An Nhu: "Có để ý mình đến chào hỏi không? Xin lỗi đã làm phiền, nhưng mình có mang theo quà chào hỏi nè."

"... Không ngại."

An Nhu lắc đầu, không biết rốt cuộc thái độ Tô Hoàng đối với cô như thế nào, trong lòng cũng có chút phòng bị, chỉ đành nghiêng người hé ra một lối đi nhỏ: "Mời vào."

Cũng thần kỳ, cứ như vậy mà làm hàng xóm với Tô Hoàng ... An Nhu có hơi đau đầu, đây là duyên phận quỷ gì đây.

Một giây trước cô còn đang trong tâm trạng vui rạo rực cho rằng rời xa bọn An Như Uyển cuộc sống của cô sẽ một ngày tốt lên, cũng không có dính dáng gì đến nữ chủ Tô Hoàng. Ai dè, ngay sau đó sự thật đã vả vào mặt cô, nói cho cô, cô không học chung lớp với Tô Hoàng, nhưng lại là hàng xóm kế bên.

Trong lòng An Nhu vô cùng rối rắm, thái độ Tô Hoàng đối với cô lại rất thản nhiên, hào phóng ngồi ở phòng khách trên sô pha: "À, mình còn không biết tên của cậu là gì, xin tự giới thiệu thêm một lần nữa, mình tên là Tô Hoàng, còn cậu?"

"An Nhu."

An Nhu dừng một chút, bổ sung thêm: "Nhu là Nhu trong gạo nếp mềm mại."

Thái độ của cô đối với Tô Hoàng cũng thật cẩn thận, tuy rằng bộ dáng hiện tại của Tô Hoàng cực kỳ vô hại, nhưng An Nhu lại biết người này là cùng một cấp bậc, cùng chỉ số thông minh với Sở Hư Uyên.

"An Nhu sao, nghe thật là đáng yêu."

Tô Hoàng chớp chớp mắt, đặt giỏ tre lên trên bàn trà nhỏ trước mặt: "Đây là quà gặp mặt tặng cho hàng xóm mới, một chút quà nhỏ thôi, hy vọng cậu có thể thích."

Cô bé ngồi ở trên ghế sô pha đối diện hình như có chút bất an, giật giật thân thể. Tô Hoàng hơi hơi híp mắt, che dấu biểu tình khác thường rất khá. Diện mạo thanh tú vô hại, con ngươi đen nhánh, nhìn ngây thơ mờ mịt như là một con thú nhỏ đầy vô tội sống trong rừng rậm vậy.

Giống như là một đóa hóa trưởng thành ở trong nhà ấm, như một bông hoa trắng nhỏ mảnh mai, thật dễ dàng làm người khác buông xuống cảnh giác. Tô Hoàng ở trong lòng ước lượng một phen, bề ngoài lại bình tĩnh không thay đổi sắc mặt.

"Cảm ơn cậu, khách khí rồi." An Nhu căng da đầu tiếp nhận giỏ tre, dò hỏi Tô Hoàng có thể mở ra hay không. Sau khi được đến câu trả lời khẳng định từ Tô Hoàng, cô mới mở giỏ tre lên, lộ ra điểm tâm nằm ở phía dưới, được gói gém kỹ càng rất đẹp, là được làm thủ công.

"Đây đều là mình tự tay làm, cũng không biết cậu có thích hay không."

Dường như cảm thấy có chút ngượng ngùng, Tô Hoàng xấu hổ cười cười, nét mặt bình thường đạm mạt dịu dàng như chị gái nhà kế bên: "Nhu Nhu, a, mình ... Mình có thể gọi cậu như vậy hay không?"

"... Có thể." An Nhu gian nan trả lời, trong lòng lại không ngừng gia tăng sự hoài nghi tới đỉnh điểm.

Cô không nhớ rõ trong nguyên tác Tô Hoàng có thói quen giao tiếp với hàng xóm, thậm chí trong tiểu thuyết còn chưa từng nhắc tới một câu nào về hàng xóm xung quanh nữ chủ. Tô Hoàng cũng sẽ không chủ động tới cửa chào hỏi một hàng xóm nào.

Nhưng loại vấn đề này An Nhu cũng không có khả năng đi hỏi Sở Hư Uyên. Cô cũng rõ ràng, theo tình hình hiện tại, nếu đi theo cốt truyện, chắc chắn Sở Hư Uyên đã từng chạm mặt với Tô Hoàng, chỉ là không biết sao lại xảy ra tình huống ra lệch lạc nghiêm trọng này ...

Hiện tại đi hỏi Sở Hư Uyên, rõ ràng chính là nói cho anh ta mình có biết Tô Hoàng. Loại chuyện ngu ngốc này đánh chết An Nhu cũng không dám làm.

Tại loại giây phút mấu chốt này, tư duy của An Nhu chuyển động nhanh chóng, trong lúc nói chuyện phiếm với Tô Hoàng cũng nỗ lực giữ vững trấn định.

Ngược lại Tô Hoàng càng nói chuyện với An Nhu càng vui vẻ, nhân vật cô sắm vai là một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bình dân, may mắn được quý nhân đưa vào, có nhiều điểm tương đồng với hoàn cảnh của An Nhu, hai người nói chuyện cũng rất hợp ý.

"Sau này chúng ta có thể cùng nhau cố gắng."

Tô Hoàng cười nhạt nói: "Mình cũng là vừa tới học viện, không có quen biết ai hết."

An Nhu thầm nghĩ, không hổ là nữ chủ Tô Hoàng, nói dối không nháy mắt. Nếu không phải sớm biết tính cách của Tô Hoàng, nói không chừng An Nhu sẽ tin, nhưng biểu tình cũng thành thật, gật đầu: "Ừ, mình cũng vậy, cũng không quen biết nhiều người, mọi người đều là hàng xóm, sau này giúp đỡ lẫn nhau nha."

Nếu còn có cơ hội ...

An Nhu ở trong lòng âm thầm thề, nhất định phải rời xa Tô Hoàng.

Dù sao chỉ là hàng xóm mà thôi, bình thường không vùi đầu ở biệt thự, bọn họ cũng đâu có học chung lớp, chắc Tô Hoàng cũng không rãnh đến nổi mò qua tìm cô.

Nếu Tô Hoàng thật sự cố ý tưởng đó, cô muốn tránh cũng tránh không thoát.

An Nhu giật giật khóe miệng, thật sự không muốn nghĩ đến cái khả năng này.

Nói trở về, rốt cuộc tại sao Tô Hoàng lại muốn kết bạn với cô?

Cô đều tiêu hao gần hết của cải để cưu Tô Hoàng, chỉ vì làm Tô Hoàng hiểu rỏ bản thân cô không có giá trị lợi dụng và một chút trợ giúp nào cho sự nghiệp báo thù to lớn của cô ta!

Tuy rằng đồng tình hoàn cảnh Tô Hoàng gặp phải, nhưng An Nhu cũng rất hiểu rõ ràng bản thân mình có mấy cân mấy lượng, cho nên ... kệ mịa nó đi, nghĩ nhiều mệt não.

Sắp đến giữa trưa, dưới sự đề nghị của Tô Hoàng, An Nhu không thể không nguyện ý, gật đầu đồng ý đi ăn cơm trưa chung với cô ta. Tuy rằng trong biệt thự cũng có phòng bếp, trong bếp cũng có đầy đủ dụng cụ nấu ăn, nhưng là tủ lạnh rỗng tuếch, còn cần đi siêu thị mua nguyên liệu về trữ.

An Nhu đã ghi vào đầu những đường đi nước bước, các ngóc ngách trong trường nên chỉ cần nói ra địa điểm là cô biết nó nằm ở đâu. Tô Hoàng chọn căn tin Lâm Uyển khu Z, hai người leo lên xe ô tô tự động điều khiển đi qua.

Đến lúc này, An Nhu mới có thời gian nhàn rỗi định vị vị trí của Sở Hư Uyên.

【tổng giám đốc Sở ... Anh đã đến học viện! 】

Sau khi An Nhu nhìn ra vị trí hiện tại của Sở Hư Uyên đang ở đâu, cô kinh ngạc, bị chấn động không nhỏ.

【 anh không ở công ty sao? 】

An Nhu coi như quen biết Sở Hư Uyên trong một thời gian khá, cũng rất rõ ràng bản tính của người này, chính là một kẻ nghiện công việc. Cả ngày vùi đầu trong văn phòng, hiện tại còn bị cô chèo kéo lôi đi chơi game, trước đó Sở Hư Uyên căn bản không có bất kỳ yêu thích gì ngoài công việc, sinh hoạt đơn điệu đến đáng thương.

【 ừ, đến trước xem xét. 】

Sở Hư Uyên không chút nào ngoài ý muốn An Nhu sẽ biết vị trí của anh, dừng một chút.

【 có cảm thấy thực kinh hỉ hay không? 】

Đương nhiên, Sở Hư Uyên sẽ đến sớm như vậy cũng có công lao của An Nhu trong đó. Lúc đầu, anh không hiểu rõ tình cảm anh dành cho Anh Nhu là gì, nhưng mấy ngày trở lại đây, anh đã biết đó là thứ gì, nên giờ, An Nhu đã có chút ảnh hưởng của đối với anh ...

Hiện tại, chẳng qua là anh muốn chứng thực tình cảm này mà thôi.

Học viện DICE đối với Sở Hư Uyên chỉ là một nơi bình thường trong lịch trình làm việc, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Hiện tại, nơi này lại tồn tại một người làm Sở Hư Uyên có ấn tượng khắc sâu.

【... Tôi rất vui nha, vô cùng vui luôn. 】

An Nhu trợn trắng mắt nói dối, ô tô dừng lại, mở cửa xe xuống xe.

【tổng giám đốc Sở, anh đã ăn cơm chưa? 】

Thật ra cô cũng không phải để ý đến như vậy, cũng chỉ là thuận miệng hỏi.

【 còn chưa có, cô đang ở căn tin? 】

【... Không có, tôi vừa mới chuẩn bị ra cửa tìm chút nguyên liệu về nấu cơm, nên nghĩ đến anh thôi, tiện đường hỏi thăm một chút. Tổng giám đốc Sở, anh cũng nhanh ăn cơm đi, đừng để bao tử trống, không tốt cho sức khỏe đâu. 】

An Nhu đã đi vào căn tin, mặt không đổi sắc nói dối, nhìn căn tin, à không trông giống nhà hàng sang trọng hơn là căn tin. Bên trong trang trí theo kiểu thức Châu Âu, cửa sổ thủy tinh, đèn chùm chandelier đầy sang chảnh ...

An Nhu cảm thấy... Bản thân thật sự giống như nhà quê lên thành phố.

"Chọn món trước đi, sau đó tìm vị trí ngồi." Tô Hoàng nhìn An Nhu cười nói.

Tạm dừng một chút lại nói tiếp: "Tâm trạng hiện tại của cậu rất tốt? Đã đói bụng, muốn ăn ngay?"

Giọng điệu trêu chọc, lời ra nói lại đầy ẩn ý.

Vừa rồi, từ lúc còn ở trên xe, Tô Hoàng đã chú ý tới, từ lúc gặp cô, An Nhu đều ở trong trạng thái đề phòng. Nhưng lại rất khác với tâm trạng hiện tại, cô không thể hình dung nó như thế nào, nhưng Tô Hoàng hoàn toàn có thể phát giác, An Nhu đã bớt đề phòng cô, đã dần thả lỏng với cô.

Cảm giác tâm tình đang rất tốt. Tại sao lại chuyển biến nhanh như vậy?

An Nhu hơi giật mình, cô gắng che dấu cảm xúc của bản thân.

Sức quan sát của Tô Hoàng quá sắc bén. Hơn nữa, cô cũng không biết Tô Hoàng nói những lời này rốt cuộc là có ý gì ...

"A ... Có sao? Đúng thật là khá đói bụng, muốn ăn chút gì đó ..."

Tô Hoàng cũng không có truy hỏi. Đúng là cô cảm thấy rất hứng thú đối với An Nhu, nhưng cũng không tính toán dọa người chạy mất dép: "Vậy đi nhanh thôi, nhanh nhanh chọn món kẻo hết món ngon bây giờ ..."

Nhìn Tô Hoàng chủ động tách ra chọn món, lúc này An Nhu mới hạ xuống bức tường đề phòng. Thật sự là cô không có cách nào khống chế tốt cảm xúc của bản thân đối với Tô Hoàng.

Nhớ đến Sở Hư Uyên bên kia, An Nhu không chút nào ngoài ý muốn phát hiện Sở Hư Uyên còn đang sử dụng laptop xử lý văn kiện.

Hừ, thiếu chút nữa bởi vì người này mà bị phát hiện!

An Nhu xoa xoa gương mặt, lấy dĩa đi chọn món, gan to dám trực tiếp shut down laptop của Sở Hư Uyên bên kia.

【tổng giám đốc Sở, đến giờ ăn cơm rồi. ( siêu cấp đúng lý hợp tình.gif ) 】

An Nhu trực tiếp tạo một dòng chữ logo to chạy ngang màn hình laptop đen ngòm, sau đó chạy mất dép. Đương nhiên cũng không quên save toàn bộ dữ liệu lại, cô không muốn bị anh bóp chết, cũng không muốn bị anh giận, vẫn là làm tổng giám đốc Sở tự bình tĩnh trong chốc lát.

Sở Hư Uyên: ...

An Nhu không thèm phân tâm đi quan tâm tình hình bên kia của Sở Hư Uyên, ngồi ăn một bữa cơm trưa đầy quý tộc với Tô Hoàng. An Nhu cảm thấy mỹ mãn xoa xoa cái bụng nhỏ tròn trịa của mình, tâm trạng rất tốt, còn đồng ý cùng ngồi xe dạo quanh sân trường với Tô Hoàng.

Học viện DICE là học viện quý tộc, hoàn cảnh bên trong được xanh hoá nên phong cảnh đều rất tốt. Ít nhất đối An Nhu tới nói, không hề thu kém so với một vài cảnh kiếp trước cô từng nhìn qua. An Nhu từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, thật lòng cảm thấy cuộc sống trong học viện cũng không tệ cho lắm.

Ở trên xe còn bớt thời giờ nghỉ ngơi trong chốc lát, An Nhu bị Tô Hoàng đánh thức, gần đến ba giờ, bọn họ cần đến lễ đường làm lễ.

Xoa xoa đôi mắt, An Nhu ngáp một cái, nhìn Tô Hoàng ngượng ngùng cười: "Thực xin lỗi, ngủ thiếp đi một lát, còn phiền cậu đánh thức tôi dậy."

Cũng không thể trách cô, ban đầu An Nhu còn lo lắng Tô Hoàng làm cái gì đó với mình, nhưng nghĩ lại ở đây là trường học, hơn nữa bản thân cô có thói quen ngủ trưa, nên cũng không biết khi nào ngủ thiếp đi.

Tô Hoàng lắc đầu: "Không sao, cậu ngủ thật sự rất ngon ... Khá tốt."

Trong đôi mắt đen nhánh là ánh sáng khó lòng giải thích, Tô Hoàng cười: "Đồ vật đều đã mang theo, chúng ta trực tiếp đến lễ đường đi."

Cô cũng không ngờ An Nhu sẽ ở trên xe ngủ ngon đến như vậy.

Đối với Tô Hoàng tới nói, chuyện này cơ hồ là không có khả năng.

Nhìn An Nhu không hề đề phòng nghiêng đầu ngủ, Tô Hoàng giật mình một hồi lâu mới cười ra tiếng.

An Nhu một chút cũng không biết, sau khi cô ngủ Tô Hoàng lại bổ não nghĩ vu vơ bao nhiêu chuyện. Cô cầm bọc nhỏ trong tay, lúc này mới chậm nửa nhịp ý thức được bản thân sắp gặp được Sở Hư Uyên.

Là một Sở Hư Uyên sống ... Sẽ cử động, còn có thể nói ...

A.... A, có chút khẩn trương làm sao đây?!

Trước đó đầu óc nóng lên, mạo hiểm chạy đến xem cốt truyện, dù là nguy hiểm cũng nhất quyết đi liếc dòm tổng giám đốc Sở một cái là có thể nhìn ra tới ... Thật ra sâu tận trong lòng An Nhu rất muốn được trông thấy Sở Hư Uyên ở ngoài đời.

Đương nhiên, cô không hề muốn bị Sở Hư Uyên nhận ra tới, cô chỉ nghĩ đứng ở một chỗ rất xa rất xa liếc mắt dòm Sở Hư Uyên một cái.

Hiện tại rốt cuộc có cơ hội, hơn nữa hoàn toàn có thể ẩn giấu ở trong đám người lén lút hoa si ( không phải ) ... An Nhu dừng một chút, nhịn không được nở nụ cười.

Sở Hư Uyên! Còn sống! Sắp gặp mặt rồi!

... Hì hì hì.

Tổng giám đốc Sở đẹp như vậy ... Rốt cuộc có thể nhìn thấy người thật, con tim thiếu nữ đều sắp nhảy ra ngoài rồi!

Đương nhiên là An Nhu không phủ nhận bản thân có chút cảm giác đối với Sở Hư Uyên, a a ai lại không có cảm tình đối với tổng giám đốc Sở kia chứ? Nhưng cô không muốn mặt đối mặt loại này, chỉ cần đứng từ rất xa xem một cái là đã thỏa mãn con tim thiếu nữ của cô rồi.

Dòm một cái cũng đâu có phạm pháp, quả thực quá tuyệt vời.

Vẫn duy trì nụ cười thần bí đi chung với Tô Hoàng đến lễ đường, tìm được một vị trí ngồi xuống, tuy cách xa sân khấu nhưng có tầm nhìn tốt.

Trong lòng An Nhu vẫn luôn xao động bất an.

Cô thừa biết nếu không khống chế cảm xúc hiện tại của bản thân thật dễ dàng sẽ bị Tô Hoàng nhìn ra tới, nhưng cô không còn cách nào khác, cô không thể khống chế được cảm xúc trong lòng lẫn biểu cảm bên ngoài. Hiện tại cô đang rất hưng phấn!

"... Nhu Nhu, cậu rất hâm mộ hiệu trưởng Sở? Nhìn cậu kích động như vậy kìa." Tô Hoàng đã sớm nhận ra sự khác thường của An Nhu, càng ngày càng rõ ràng nhìn ra bằng mắt thường, An Nhu căn bản không có che dấu biểu cảm.

"Đương nhiên rồi, hiệu trưởng Sở là thần tượng của mình nha."

An Nhu cười nói, ỷ vào chung quanh có nhiều người, cô đúng lý hợp tình nói ra thành tiếng: "Ai mà không sùng bái hiệu trưởng Sở kia chứ?"

Nói xong, An Nhu mới ý thức được người đứng trước mặt cô ... Là nữ chủ.

Từ từ ... Hình như cô có thể nhìn thấy phản ứng của Tô Hoàng!

Đầu óc An Nhu trong nháy mắt trở lại bình thường, lại hỏi: "Tô Hoàng, cậu không sùng bái hiệu trưởng Sở sao?"

Thời gian này rõ ràng nam nữ chủ đã có tình cảm với nhau. Mặc kệ là tình tiết nhất kiến chung tình có bao nhiêu không khoa học, trên thực tế, nam nữ chủ nhất kiến chung tình đều là giả thiết!

Sức quan sát của An Nhu đặt không đúng chỗ. Cho nên cô không nhận ra được bản thân hiện đang dùng giọng điệu vô cùng nhiệt tình giới thiệu Sở Hư Uyên với Tô Hoàng.

Cơ thể Tô Hoàng cứng đờ cùng sắc mặt chán ghét khi nghe nhắc đến Sở Hư Uyên, An Nhu cũng không nhận ra được sau khi bản thân hỏi ra loại vấn đề này thì không khí xung quanh Tô Hoàng đã hạ thấp vài độ.

Căn cứ vào sự kiện nào đó ngẫu nhiên chạm mặt, hoặc là nói đã từng có ngắn ngủi gặp gỡ ... Thật ra Tô Hoàng có ấn tượng vô cùng kém đối với Sở Hư Uyên.

Cũng không tính là căm ghét, chỉ là không ưa người này mà thôi.

Cô cũng là người kiêu ngạo.

Hiện tại người cô không ưa, đang bị người cô có cảm tình khen ngợi ... Trong lòng Tô Hoàng càng chán ghét Sở Hư Uyên hơn.

"Cũng bình thường."

Thật sự là không thể trái với lương tâm nói ra bản thân sùng bái Sở Hư Uyên, Tô Hoàng nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Rốt cuộc hiệu trưởng Sở cách chúng ta xa như vậy, không có cảm tình cũng bình thường."

An Nhu dùng toàn bộ EQ đi phân biệt Tô Hoàng nói chính là nói thật hay là nói dối.

Sau đó cô không thể không phát hiện ra một sự thật.

Dựa theo EQ ít ỏi của cô và sức quan sát ba cọc ba đồng của mình tới xem ... Lúc Tô Hoàng nhắc tới Sở Hư Uyên, thái độ thật sự vô cùng lãnh đạm. Hơn nữa còn rất lạnh lùng, giống như kẻ thù vậy.

Không, không, không, cốt truyện rốt cuộc chạy bay tới nơi mô rồi?!

An Nhu ngửa đầu thở dài, dùng sức tát nhẹ vào hai bên má ở trên mặt mình. Thật sự là khác hoàn toàn với nguyên tác cốt truyện!

Hiện tại cô một chút cũng không thèm vặn cốt truyện trở lại đường rây. Hoàn toàn không, một chút cũng không ... Mệt quá, bỏ luôn!!!

Nói kiến chung tình đâu? Đều là gạt người!

An Nhu còn ở đang suy nghĩ rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề ...

Liên tục có nhiều người đi vào lễ đường, người cũng đã tụ tập đông đủ, dưới âm thanh nói chuyện ồn ào, trên màn hình lớn phía trước hiện ra bụi gai hoa hồng LOGO chính thức của học viện DICE.

Nghi thức nhập học của học sinh mới bắt đầu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.