Lần nào cũng bị icon emoji của hệ thống hố, giờ đây An Nhu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, mỗi lần đều bị icon emoji làm sợ run người, hiện tại An Nhu cũng không để trong lòng, chỉ cần tổng giám đốc Sở không cho là thật là được.
Sở Hư Uyên sẽ coi đó là thật sao?
Rõ ràng điều này không tồn tại.
An Nhu rất chắc chắn.
Tổng giám đốc Sở người ta hiếm khi có hứng thú muốn lập team bốn người, An Nhu cũng ngượng ngùng không cho anh mặt mũi. Sau khi trở về biệt thự lập tức mở máy tính, làm một thiếu nữ đủ tư cách nghiện internet.
Hai người mà Sở Hư Uyên kéo tới lập team An Nhu không quen biết, nhưng cô thật cơ trí lụt lọi một chút thông tin cá nhân của Sở Hư Uyên, nhìn lướt qua lịch sử trò chuyện.
An Nhu tỏ vẻ thật sự bản thân cô cũng không có muốn hành động như vậy, nhưng ai bảo cô là thiết bị điện tử của Sở Hư Uyên kia chứ. Trong đầu vừa nghĩ, thì đã nhìn thấy được lịch sử trò chuyện của Sở Hư Uyên.
【 nhóm nói chuyện phiếm: Gia tộc đại viện 】
【 Sở Hư Uyên: Ai biết chơi PUBG? Nhanh chóng báo danh, cần hai người biết chơi. @ Ông nội nhỏ nhà họ Hạ @ Anh trai nhà họ Văn @....】
【 Ông nội nhỏ nhà họ Hạ:... Anh Sở? Mẹ nó, ai dám trộm tài khoản của anh? Thằng nào chán sống? Anh Sở căn bản không chơi game nha! 】
【 Ông nội nhỏ nhà họ Hạ: Tâu móa! Thật sự là anh Sở?! Anh Sở cũng chơi game hả? Ây da, sở thích không tồi, em tới em tới, em chơi trò này được sáu tháng rồi đóa nha! 】
【 Anh trai nhà họ Văn: Anh Sở bắt đầu chơi trò chơi khi nào vậy? Em cũng chơi trò này, tìm chút hứng thú yêu thích thôi ...】
Phía sau phần lịch sử trò chuyện ... Quả thật An Nhu không dám em tiếp.
Cô biết trong nguyên tiểu thuyết Sở Hư Uyên có tham gia một nhóm chat riêng, nhưng là dựa theo tình tiết miêu tả, người trong này đều rất cao ngạo lạnh lùng ...
Không nói cái khác, chỉ riêng kẻ lỗ mãng Hạ Dương kia, vì thái độ ban đầu đối với Tô Hoàng cũng không được tốt, dám kiêu căng làm giá trước mặt nữ chủ, rốt cuộc sau này bị chị vả mặt chan chát.
Ngay từ đầu, An Nhu chút sợ hãi đối với những người, cũng không thích tiếp xúc với bọn họ, không ngờ bọn họ cũng có khía cạnh bình dân như vậy.
Xét đến cùng, người nói chuyện là Sở Hư Uyên cho nên mới lễ phép như vậy.
Hạ Dương ID là ông nội nhỏ nhà họ Hạ, thật dễ biết. Một người khác là Quân Tử Như Ngọc, ID này An Nhu không quen biết, nhìn lịch sử trò chuyện chắc là Hạ Dương sau đó kéo vào.
An Nhu suy nghĩ trong chốc lát, cũng không biết trong đám bạn của Sở Hư Uyên ai xứng với cái ID này.
"Anh Sở, anh yên tâm, bốn chúng ta mà hợp lực khẳng định thắng."
Giọng Hạ Dương tùy tiện vang lên trong kênh đội ngũ, dừng một chút, anh lại nói: "Anh Sở ơi, à ... Không biết huynh đài mã số này là ai a?"
An Nhu chơi game là trực tiếp dùng năng lực thiết bị điện tử thông minh của mình đăng nhập tương tự với dùng suy nghĩ đăng nhập, căn bản không có tạo ID, mà là một dãy con số.
Sở Hư Uyên không để ý tới việc Hạ Dương nói nhiều, trực tiếp mở trò chơi. An Nhu suy nghĩ một chút, cân nhắc tâm tình hiện tại của Sở Hư Uyên, dùng chương trình thay đổi giọng.
"He he, tiểu đệ xin chào Hạ huynh, tại hạ là bạn của tổng giám đốc Sở, anh có thể kêu tôi là Nặc."
An Nhu cố tình chỉnh giọng nghe tục tằng một chút, nghe không khác gì nam tử hán đại trượng phu vai u thịt bắp. Việc này đối với người khác tới nói khó mà làm được, nhưng đối với An Nhu tới nói thì chỉ là chuyện nhỏ.
"... Cô đang làm cái gì ..." Vừa vào kênh đội ngũ, Sở Hư Uyên rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên.
"Tổng giám đốc Sở, đội ngũ vẫn phải có giao lưu, tôi cũng không phải người hay ngượng ngùng, nên khẳng định sẽ nói luyên thuyên ..."
Cố ý sử dụng giọng con trai Đông Bắc, còn rất nặng.
An Nhu không nín được muốn cười: "Hạ huynh, anh nhìn xem, trong chốc lát chúng ta nên nhảy hướng nào? Ngay chính đảo được không?"
"Không nhảy ngay chính đảo."
Vẫn luôn im hơi lặng tiếng không nói, Quân Tử Như Ngọc rốt cuộc cũng mở miệng, giọng của anh ta thật lạnh nhạt, âm thanh giống như ngọc thạch va chạm vào nhau, cũng rất êm tai: "Đi đến phía tây bến cảng."
Vài người cùng nhau thương lượng, cuối cùng vẫn là quyết định đi nhảy phía tây bến cảng, từ đầu tới đuôi Sở Hư Uyên cũng chưa lên tiếng, cũng hoàn toàn không có thời gian đế anh nói chuyện.
Cốt truyện này hình như có chút khác xa so với trong tưởng tượng của anh.
Mày nhẹ nhàng nhăn lại, nét mặt người đàn ông tràn đầy tối tăm. Anh vẫn ngồi ở trong văn phòng, tuy rằng thời gian này bộ phận lớn công nhân đều đã tan tầm, nhưng đối với Sở Hư Uyên tới nói lại không phải như thế.
Chỉ là thường xuyên ở lại văn phòng xử lý báo cáo, đổi thành ngồi ở văn phòng chơi game. Đối với Sở Hư Uyên tới nói, đây còn là lần đầu anh phá lệ làm việc riêng.
Sự thật chứng minh, Sở Hư Uyên vẫn là Sở Hư Uyên, loại dự cảm điềm xấu này cuối cùng đã trở thành sự thật.
"Ngọa tào 666! Nặc huynh thật lợi hại, thêm bạn tốt, thêm bạn tốt. Sau có chơi trò chơi nhớ kêu tiểu đệ một tiếng nha!"
Hạ Dương hưng phấn đập bàn, cả người đều kích động. Học viện DICE toàn mọt sách, ít người chơi game, anh có thể tìm ra được một đồng đội cũng đã là quý hiếm lắm rồi, mà loại đùi vàng như là Nặc huynh đây, chính là đại thần trong đại thần, đùi này cần thiết ôm.
"Ok, không thành vấn đề."
An Nhu hứng thú bừng bừng bắn chết một mem, cười trả lời Hạ Dương: "Ê, cái kia, AUG A3 là của tôi, ai còn có đồ uống không chia cho tôi một chút, kết bạn đi, kết bạn đi, sau này cùng nhau chơi!"
An Nhu cũng bắn rất vui, kỹ thuật của Sở Hư Uyên tạm chấp nhận, Hạ Dương tưởng bánh bèo ai dè rất lợi hại, còn có cái người không biết tên Quân Tử Như Ngọc huynh, ba người tụ ở bên nhau giống như thổ phỉ vào thôn, trực tiếp mở ra hình thức đi ngang.
"Được rồi, kết cục này quá tuyệt, tiểu đệ xin *cam bái hạ phong!"
*cam bái hạ phong: bái phục, kèm theo chút kính trọng, có lúc người ta còn cúi chào bái phục.
Hạ Dương cũng cười nói: "AUG A3 sao, để đệ nhìn xem ... Cho huynh cho huynh hết đó!"
Có hai cái lảm nhảm tồn tại, toàn bộ kênh giao lưu đều tràn đầy không khí vui vẻ.
Cái người có ID Quân Tử Như Ngọc lại nói chuyện rất ít, cho đến phút cuối cùng kết thúc một ván trò chơi mới yên lặng gửi lời mời kết bạn đến An Nhu.
An Nhu thuận tay đồng ý, hoàn toàn không nhận ra sự im lặng bất bình thường đến từ Sở Hư Uyên, tiếp tục hô to gọi nhỏ chơi game, xếp hạng cũng nhanh chóng bay lên.
Xung quanh không ai quản, ngày hôm sau cũng không làm gì, An Nhu cùng vài người bọn họ vẫn luôn chơi tới rồi đêm khuya mới dừng lại, còn là Sở Hư Uyên mở miệng nói không chơi trước.
"Không sao, không sao, tổng giám đốc Sở có chuyện cứ xuống trước, tụi này tiếp tục chơi hai ván nữa."
An Nhu vẫn chơi không đã ghiền, không để trong lòng tiếp tục nói: "Tới tới tới, đừng dừng, tiếp tục chạy! A a a a ..."
"Đã trễ thế này, cũng nên nghỉ ngơi ..."
Giọng Sở Hư Uyên vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lời nói ẩn giấu nguy hiểm ai cũng nghe ra tới: "Không phải sao?"
... Đến, đây là khúc nhạc dạo đầu mang tên tức giận.
An Nhu nháy mắt đã hiểu, vội vàng dối trá vô cùng phụ họa Sở Hư Uyên, bọn họ Hạ Dương bên kia cũng không ngốc, một đám ồn ào nói buồn ngủ.
Nhóm người này đều có trong mình năng lực kỹ thuật diễn cấp bậc đế vương.
An Nhu trong lòng hung dữ mắng chửi một trận, sau đó tắt máy tính, đá rơi dép lê ra khỏi chân, nằm lên trên giường mềm mại.
【 Tổng giám đốc Sở, sao hôm nay anh lại hứng thú muốn lập team chơi game vậy? 】
An Nhu ôm gối lăn một vòng, sau đó mới gửi tin nhắn cho Sở Hư Uyên.
【 anh hiện tại đang ở đâu? Văn phòng, nhanh về nhà đi, đã trễ thế này rồi. 】
【... Hôm nay đả làm một quyết định sai lầm, là lỗi của tôi. 】
Sở Hư Uyên cũng không có đáp lại sự quan tâm từ An Nhu, ngược lại nói sang chuyện khác. Giọng của anh lạnh lạnh nhạt nhạt, nhưng thật ra ẩn giấu đầy băng tuyết.
Sở Hư Uyên có ý tìm người chơi với An Nhu sao? Sao có thể!
Anh chỉ là muốn tìm người đến đoạt trang bị với An Nhu mà thôi ... Rốt cuộc lúc hai người bọn họ cùng nhau chơi, trước nay An Nhu chưa từng nhường bất kỳ trang thiết bị nào cho anh. Liên tưởng đến những từ ngữ hùng hồn An Nhu nói hôm nay ...
Tổng giám đốc Sở thật sự không vui nha.
Sở Hư Uyên cũng không nghĩ tới, lập team không đoạt được trang bị, mà còn tạo điều kiện cho con nhóc ngu ngốc đó nói nói cười cười kết thêm bạn tốt.
【 sao cô không đi đoạt trang bị của bọn họ? 】
Trong lòng tích tụ từ chiều đến giờ, Sở Hư Uyên đi ra cao ốc, một tay giũ áo khoác, mặc vào, một tay còn lại cầm một túi tài liệu ngồi vào xe, cũng không quên hỏi An Nhu.
【 lúc hai người kia hết máu cô cũng đi cứu. 】
【 a? Đội nhóm hợp tác không phải chơi như vậy sao?! 】
An Nhu bị Sở Hư Uyên hỏi ngẩn người, lại quay cuồng một vòng.
【 chỉ là chơi game thôi mà, có cần nghiêm túc đến vậy không. 】
【... Lúc cô chơi game với tôi không phải như thế. 】
Căng hàm dưới, Sở Hư Uyên nắm chặt túi tài liệu trong tay, trong đó là toàn bộ điều tra báo cáo về người tên An Nhu.
An Nhu, An Nặc, mèo con ngu ngốc chính là mèo con ngu ngốc, cũng không biết thay đổi họ.
Nghĩ đến phần điều tra báo cáo toàn diện kia, Sở Hư Uyên cười lạnh một tiếng.
Con nhóc ngốc nghếch, đồ ngốc, con nhóc khờ khạo, tiểu thiểu năng trí tuệ.
【 hả ...】
An Nhu cuối cùng đã hiểu ra Sở Hư Uyên không đúng chỗ nào. Các
Trực tiếp xoay người ngồi dậy, An Nhu gãi gãi đầu tóc lộn xộn của mình, giọng điệu lần này mềm không ít.
【 tôi chỉ là, nói giỡn với anh thôi ... Lần nào anh bị thương mà tôi không cứu? Tuy rằng nói giỡn muốn lái xe cán anh, nhưng tôi cũng không có cán nha, còn nữa, có nhiều lúc anh không chịu nói chuyện, cũng không chịu thương lượng với tôi, không phải tôi cũng chạy theo anh bén bị bắn thành tổ ong hay sao ...】
Nói nói, An Nhu thật hết chỗ nói với anh rồi.
Trái tim của Tổng giám đốc Sở thật là làm bằng pha lê mà, muốn theo ý của anh ta thật là quá khó khăn.
Nói giỡn cũng giận, dỗ anh ta, anh ta càng giận, chẳng lẽ thật sự muốn cô lên mạng tìm kiếm 1001 phương pháp dỗ người sao? An Nhu chui đầu vào trong chăn.
【 Tổng giám đốc Sở, bởi vì tôi thân quen với anh nên mới nói giỡn, tôi không biết anh không thích ứng việc này ... 】
An Nhu còn đang lắp bắp giải thích.
【nếu anh thật sự không thích, sau này tôi sẽ không nói giỡn với anh nữa, lỗi của tôi, anh đừng nóng giận nữa nha. ( mềm fufu cười.jpg ) 】
Giờ phút này An Nhu nhìn không thấy biểu tình của anh, cô cũng không biết bản thân đang nói gì, chỉ giải thích theo bản năng.
Ngay từ đầu, không khí xung quanh người đàn ông đều ngưng kết thành băng, thật kỳ tích, không khí đẩ dần hòa hoãn xuống, cho đến cuối cùng hoàn toàn từ trời đông giá rét tới xuân về hoa nở.
【... Không cần, tôi đã hiểu ý của cô. 】
Sở Hư Uyên châm chước gõ chữ.
【 cô ... Cứ tiếp tục như vậy là được, à, tôi xin lỗi. 】
Đoạn lời nói cực kỳ thuận lợi đánh ra, thuận lợi đến mức ngay cả bản thân Sở Hư Uyên còn đều giật mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời Sở Hư Uyên thật lòng khiểm điểm bản thân. Tính cách của anh rất kiêu ngạp, thời niên thiếu còn đỡ, nhưng sau khi ở trên địa vị cao thì càng thêm tâm cao khí ngạo, căn bản không muốn cùng bất kỳ kẻ nào giao lưu.
Dù sao sai lầm vĩnh viễn không ở trên người của anh, dù sao sai vĩnh viễn đều là người khác.
Lâu như vậy, Sở Hư Uyên cũng chưa từng hoài nghi quan điểm của bản thân.
Hiện tại nếm thử một chút, cách một cái màn hình, Sở Hư Uyên đột nhiên cảm thấy, chuyện này cũng không phải khó làm như vậy.
【 ủa, hả? Anh không tức giận là tốt rồi. 】
An Nhu chớp chớp mắt, còn có chút chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc tổng giám đốc Sở hiểu cái gì. Một thời gian dài chơi game cô cũng mệt nhọc, ngáp một cái.
【 tôi đi ngủ trước đây, tổng giám đốc Sở cũng nghỉ ngơi sớm một chút nha. 】
Không biết khi nào, loại câu nói chúc ngủ ngon này đã trở thành thói quen của An Nhu.
【 ừ, ngủ ngon. 】
Tâm trạng xưa nay chưa từng bình thản giống như bây giờ, anh gửi lại lời chúc, Sở Hư Uyên nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, tắt màn hình di động.
Quả nhiên ... Khóe miệng ngậm một chút ý cười.
Sở Hư Uyên đè đè cái trán, cười ra tiếng.
anh cảm thấy, bản thân đối với An Nhu như đang nuôi con gái, hoặc là cháu chắc trong nhà, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Người luôn yêu cầu giao lưu với người khác, tìm kiếm một đối tượng thân mật quan tâm mình cũng chỉ là bản năng của con người. Sở Hư Uyên không để ý điều này, chỉ là, hiện tại anh cảm thấy, có người luôn ở bên cạnh, còn có thể nói chuyện bất cứ lúc nào cũng không tệ.
Tuy rằng ngay từ đầu sẽ cảm thấy bực bội, hiện tại ở chung lâu rồi anh lại cảm thấy khá tốt. Đặc biệt là dưới tình huống nào đó.
Nếu tiếp nhận người này, anh giúp đỡ người đó nhiều hơn một chút cũng không phải là không được.
Mở túi tài liệu ra, Sở Hư Uyên nhìn trong chốc lát, đã xem xong toàn bộ những gì An Nhu trải qua trong cuộc đời, từ lúc cô sinh ra cho đến nay, nét mặt một lần nữa khôi phục bình tĩnh ung dung.
An Nhu một giấc ngủ dậy, ngủ sảng khoái, cô lướt lướt di động thì nhìn thấy tin nhắn Tô Hoàng gửi tới, mời An Nhu đi dạo xung quanh vườn trường, thấy An Nhu lâu không trả lời, còn gửi thêm mấy dấu chấm hỏi liên tiếp.
Tin nhất là hỏi giữa trưa hôm nay An Nhu có muốn cùng nhau ăn cơm trưa hay không?
An Nhu cắn môi suy tư trong chốc lát, vẫn là hung hăng tâm uyển chuyển từ chối Tô Hoàng mời.
"Dù sao cũng là nữ chủ Tô Hoàng ... Ở chung một chỗ áp lực quá lớn, tim bé bỏng chịu hông có nổi."
An Nhu gãi đầu, nhảy nhót đi thay quần áo: "Thôi, mình muốn giúp cũng giúp không được, tự Tô Hoàng cũng có thể xử lý tốt."
"Đi đâu đây ta ... Hay là đến thư viện nhìn thửxem." Đột nhiên nhớ tới bản thân chưa chuẩn bị sách học, An Nhu trong lòng có chút lo lắng, tính toán tìm một chỗ tìm sách giáo khoa.
Chương trình học và sách giáo khoa ở Học viện DICE khác xa trường THPT Húc Dương cùng những chương trình học mà An Nhu biết, An Nhu cũng không biết bản thân có theo kịp hay không?!
Tuy rằng cô đối với bản thân, không phải, là đối với năng lực trí nhớ thiết bị điện tử của bản thân rất có tin tưởng, nhưng muốn hiểu rõ nội dung chương trình học, thông hiểu tất cả cũng không phải là chuyện đơn giản.