“Tính đến ngày hôm nay, hầu hết ngành công nghiệp vẫn đang tiếp tục suy thoái, nhưng ngành công nghiệp điện tử mới lại phát triển mạnh, trong đó cổ phiếu của tập đoàn Hạo Hãn đã tăng vọt mười ngày nay..”
Khóe miệng Vân Hề không nhịn được gương lên khi nhìn thấy tin tức mới nhất của thị trường chứng khoán, cậu đóng trình duyệt lại, nhanh chóng gửi tin nhắn “giàu to rồi” cho Đường Hạo, sau đó nhét điện thoại lại túi quần. Nếu như cậu không nhớ lầm, ngày mai cổ phiếu Hạo Hãn sẽ giảm xuống, ba ngày sau lại tiếp tục tăng vọt lần hai, chí ít nếu mấy ngày nữa cậu có thể bán đi cổ phiếu mình mua thì trả lại 5 vạn cho Đường Hạo không thành vấn đề, ngoài ra trên tay cậu còn có thêm 5 vạn nữa.
Năm vạn nhìn thì không thấy nhiều, nhưng cậu tin tưởng vào bốn năm kinh nghiệm của mình, trong vòng nửa năm sẽ biến thành một trăm vạn cũng không thành vấn đề. Điều này cậu phải cảm ơn Hàn Diệp Tu, nếu không phải vì hắn, cậu cũng sẽ không quan tâm quá nhiều đến tin tức chứng khoán như vậy.
Hiện tại vấn đề tài chính, chuyển trường, chứng thực coi như đã xong, điều Vân Hề lo lắng nhất chính là làm cách nào đối phó với Hàn Diệp Tu trong nửa nay còn lại. Cậu sống lại đã được nửa tháng, vết thương trên người cũng khỏi từ mấy ngày trước. Mà trong mấy ngày ấy dục vọng trong mắt Hàn Diệp Tu càng trở nên nồng đậm, lí do thân thể không khỏe chắc không dùng được mấy ngày nữa.
Vân Hề vô cùng đau đầu mà xoa xoa ấn đường, mấy ngày còn không qua được thì còn nửa năm nữa phải làm sao? Chẳng lẽ phải liên tục chịu thương tổn về mình? Ngay cả khi cậu cắn răng chịu đựng, hắn cũng nhanh chóng nghi ngờ thôi.
Cuối cùng điều khiến Vân Hề đau đầu nhất là hành vi gần đây của Hàn Diệp Tu, hắn giường như nắm chắc trong tay thời khóa biểu của cậu, đúng giờ tan học mỗi ngày đã đứng chờ trước cổng trường, liên tục gần nửa tháng chỉ trừ cuối tuần, không ngày nào gián đoạn, cho dù công ty có việc cũng phải đón cậu về nhà rồi mới quay lại sau, hành vi đưa đón này của hắn tạo thành cảnh tượng lãng mạn được thiếu nữ yêu thích trước cổng trường. Càng làm câu xấu hổ hơn khi bác bảo vệ cứ nhìn mình với ánh mắt khả nghi, làm cậu hiểu thể hiểu nổi tư tương của ông ấy sao lại tiên tiến như thế.
Đối với việc phải ra ngoài xã giao, Hàn Diệp Tu cũng cố gắng thu xếp bỏ bớt hết mức, nếu đẩy không được sẽ mang cậu theo cùng, nếu như cậu không đi thì sẽ bỏ về sớm nhất có thể.
Suy nghĩ của Vân Hề lúc này có sự mâu thuẫn, lúc trước nếu Hàn Diệp Tu xã giao bên ngoài đến nửa đêm chưa về cậu cũng sẽ không ngủ được, càng hy vọng hắn có thể bỏ mấy buổi xa giao chết tiệt kia để về với mình. Nhưng hiện tại, cậu lại hy vọng hắn giống như trước đó đi đến nửa đêm mới về, nếu không trở về cậu sẽ càng hài lòng. Không nghĩ ra, tính cách một người có thể thay đổi nhanh đến vậy.
Nghe chuông báo tan học, Vân Hề bất đắc dĩ thở hắt một hơi, sao mà thời gian trôi nhanh vậy chứ? Cậu thu dọn sách vở, chậm rãi bước ra khỏi phòng học. Nếu như cậu có thể ở trọ gần trường thì tốt rồi, chí ít cũng không phải ngày ngày đối mặt với Hàn Diệp Tu, nhưng mà đây chỉ là loại hy vọng xa vời thôi.
Cậu còn chưa ra khỏi cổng trường đã thấy Hàn Diệp Tu đứng tựa trên mui xe ở phía xa xa, chỉ là đi cùng hắn là môt thiếu niên, thiếu niên đó quay lưng về phía Vân Hề, đương nhiên không thể nhìn thấy mặt mũi, nhưng nhìn dáng hình từ đáy lòng cậu đã nghĩ đến một người.
Lúc đó thiếu niên đang cầm một tay Hàn Diệp Tu, ngửa đầu nói chuyện gì với hắn, còn hắn thì lại gật gật đầu cho có lệ. Mà ánh mắt bác bảo vệ giữ cổng cũng không còn khả nghi nữa mà chuyển sang phức tạp không nói nên lời.
Vân Hề kinh ngạc nhìn hai người vài giây, ngay lúc đó Hàn Diệp Tu thấy cậu. Cậu lập tức thu lại vẻ tươi cười trên mặt, chậm rãi đến bên Hàn Diệp Tu, hắn mím môi lại, lông mày nhíu chặt, cậu cũng bất an nắm chặt gấu áo.
Đáy mắt Vân Hề có thể nhận ra tâm lý hoảng hốt vừa rồi của Hàn Diệp Tu, lúc này cậu vẫn nhìn thấy tay áo măng – sét của hắn bị người kia nắm lấy. Nhận thấy ánh nhìn của cậu, Hàn Diệp Tu giữ mạnh tay áo, đi đến bên Vân Hề, ôn nhu gỡ ba lô trên vai cậu xuống: “Em có mệt không? Có đặc biệt muốn ăn gì không?”
Nhưng Vân Hề mải nhìn ánh mắt bất thiện đang liếc mình của Lê Tích phía sau Hàn Diệp Tu. Sau đó trầm mặc lắc đầu.
“Lê Tích theo Lê Bân đến đây đón người, bọn anh vừa lúc gặp mặt nên nói chuyện vài câu.” Hàn Diệp Tu nói rất nhanh, bộ dạng của hắn dường như đang sợ hãi Vân Hề phát hiện ra chuyện gì đó mờ ám. Mặc dù hắn đã đoán trước được Vân Hề sẽ không nói gì, thế nhưng hắn vẫn hy vọng cậu sẽ không hiểu lầm mình.
Vân Hề vẫn trầm mặc nhìn Hàn Diệp Tu, đáy mắt hiện lên rõ ràng sự không tin tưởng.
Hàn Diệp Tu giật mình, tựa hồ không ngờ được Vân Hề sẽ có phản ứng như vậy, nếu trước đây gặp phải tình huống như thế cậu sẽ không nói lời nào hoặc mỉm cười nói “Đã biết.”, nhưng chưa bào giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Trên mặt Lê Tích hiện lên nụ cười đắc ý rõ ràng, nhưng y lập tức thu hồi vẻ mặt đó, bước chân đến bên Vân Hề, giả bộ nở nụ cười hì hì: “Chào Vân Hề, lại gặp mặt rồi.”
Vân Hề máy móc gật đầu.
Lê Tích làm như không thấy vẻ lãnh đạm của Vân Hề, vẫn tươi cười như trước: “Lúc anh họ nói anh học ở trường này tôi còn không tin đâu, vừa vặn đi đón chị dâu tương lai với anh ấy thì gặp anh Hàn, thật là có duyên mà, không ngờ giờ tan trường của chị dâu cũng trùng với anh.”
Cậu vẫn im lặng như trước, mà Hàn Diệp Tu cũng không phản ứng gì với lời nói của Lê Tích, quả thực gần đây Lê Bân có hẹn hò với một nữ sinh cùng trường với Vân Hề, trước đây Lê Bân từng nửa đùa nửa thật nói hắn không đến trường đón người yêu là một sai lầm, mà khi đó hắn lại một lòng một dạ đặt vào công việc đương nhiên không thèm chú ý. Cho nên có gặp Lê Bân ở đây cũng quá mức bất ngờ, điều khiến hắn không ngờ chính Lê Tích lại tự thân đến đón. Nhưng mà hắn sẽ không bao giờ qua lại với người này nữa, càng không hy vọng y có thể cản trở tình cảm của hắn cùng Vân Hề.
Mà vừa rồi hắn cũng không để ý chỉ mải miết tìm kiếm bóng dáng Vân Hề, không ngờ Lê Tích vẫn nói chuyện líu ríu chuyển sang ôm lấy cánh tay hắn bao giờ, chỉ mong Vân Hề không hiểu nhầm. Bất quá cậu vẫn ngoan ngoãn dịu dàng như vậy, nó thật hắn có chút hy vọng cậu có thể tức giận ghen tuông, chí ít cũng chứng minh được cậu quan tâm hắn. Mặc dù hắn biết Vân Hề chấp niêm với hắn rất sâu sắc, thế nhưng chết đi sống lại một lần, hắn vẫn muốn cậu mang lại cho mình chút ít cảm giác an toàn.
“Anh họ tôi vừa vào trường đón chị dâu rồi, tôi vừa nói cùng anh Hàn chờ bọn họ ra sẽ giới thiệu mọi người với nhau.” Lê Tích trước sau phối hợp: “Tôi thấy chị dâu tương lai kia ngoại hình cũng xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, còn biết nói chuyện đạo lý, tôi cũng ước ao được như anh họ mà.”
Ý của y là cậu thiếu dịu dang sao? Vân Hề không đổi sắc nhìn Lê Tích, nhưng không y muốn khiêu khích cậu như vậy để làm gì.
‘Vân Hề, Lê Bân nói chút nữa chúng ta đi ăn cùng bữa cơm, em …’
‘Đúng vậy.’ Lê Tích tiếp lời: ‘Tối nay chúng ta đi ăn cơm chung được không, Vân Hề? Tài nghệ nấu nướng của chị dâu tương lai của tôi rất tốt, hơn nữa còn rất hiếu khách. Chị ấy nghe tôi nói chuyện về anh Hàn còn nói còn muốn giới thiệu cho anh ấy một cô bạn gái xinh đẹp, nhưng mà tôi đã nói anh ấy có người yêu rồi, chị dâu cũng ngạc nhiên nói ai có thể nắm được tâm tư người tài giỏi như thế, cho nên chúng ta cùng đi chứ.’
Vậy…ý của y muốn nói cậu lấy thân phận một nam nhân không thể yêu được Hàn Diệp Tu sao? Đáy lòng Vân Hề không khỏi cười lạnh, cậu rốt cuộc cũng hiểu được rõ ràng mục đích của y, đơn giản chỉ muốn làm cậu tức giận mà thôi, sau đó nảy sinh hiềm khích với Hàn Diệp Tu. Tuy rằng cậu khinh thường thủ đoạn ngu xuẩn này của Lê Tích, thế nhưng cũng cảm ơn y đã tạo cớ cho mình.
Vân Hề lạnh lùng liếc nhìn Hàn Diệp Tu, sau đó đoạt lại ba lo trong tay hắn: ‘Tôi không đi, mấy người đi đi.’
‘Lê Tích, chúng tôi cần về nhà, nhờ cậu nói với anh họ cậu một tiếng hôm nay chúng tôi không đi được, hẹn hôm nào…’
‘Không cần!’ Vân Hề lạnh giọng cắt ngang lời Hàn Diệp Tu: ‘Anh đi đi, em sẽ gọi taxi về nhà.’ Nói xong cậu nhấc chân muốn rời đi.
‘Vân Hề!’ Hàn Diệp Tu nắm lấy bả vai cậu: ‘Đừng làm rộn, chúng ta cùng về.’
‘Vân Hề!’ Lê Tích cũng cầm lấy một bên tay cậu: ‘Anh giận sao? Anh đừng giận nữa, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ…’
‘Đừng đụng vào tôi!’ Vân Hề giật mạnh tay Lê Tích ra, thấy vẻ mặt hoảng hốt của y chỉ bình thản nói: ‘Tôi không thích người xa lạ chạm vào mình, thật quá tùy tiện.’
Hàn Diệp Tu không khỏi nhíu chặt mày, quả thật Vân Hề hôm nay rất khác thường, hắn chưa từng gặp qua bộ dạng như thế của cậu bao giờ…Hắn đột nhiên vui mừng, liệu có phải cậu đang ghen tuông hay không?
‘Vân Hề, kì thực anh…’
‘Vân Hề!!!!’
Hàn Diệp Tu nhíu mày, nghiêng đầu sang nhìn người đang cắt đứt lời hắn. Chỉ thấy Đường Hạo mặc áo sơ mi rộng, vừa chạy đến chỗ họ vừa vẫy tay gọi người, không hiểu sao hắn thấy nụ cười trên mặt y rất chói mắt.
Vân Hề gạt cánh tay Hàn Diệp Tu ra, hai ba bước đi lên: ‘A Hạo, sao cậu lại đến đây?’
Hắn rất bất mãn, mím môi cũng đi đến bên cạnh Vân Hề, một tay quàng bên vai cậu nhướn mày nhìn về phía Đường Hạo: ‘Đường đại thiếu gia cũng đến đón người?’
‘Hàn tổng!’ Đường Hạo rất đúng mực chào hỏi Hàn Diệp Tu, sau đó nhìn sang Vân Hề: ‘Tớ còn nghĩ rằng cậu chạy đi đầu rồi, xem ra đến cũng không tính là quá muộn, vậy tối nay cùng nhau ăn cơm đi, cha tớ đã lâu không gặp cậu nên rất nhớ.’
‘Được!’ Vân Hề mỉm cười gật đầu: ‘Tớ cũng lâu lắm rồi chưa gặp lại chú Đường.’
‘Vân Hề..’ Hàn Diệp Tu ấp úng nhìn về phía cậu, ánh mắt chứa đựng mong chờ.
Cậu chỉ nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra khỏi vai mình, nói: ‘Em cùng A Hạo đi ăn cơm, không đi theo anh được, ăn cơm xong sẽ về nhà.’
‘Vân Hề, anh..’
‘Đi thôi A Hạo.’ Vân Hề không hề liếc mắt nhìn sang Hàn Diệp Tu, chỉ kéo tay Đường Hạo rời đi, mà từ đầu đến cuối cậu bất an nắm lấy góc áo.
Hàn Diệp Tu vốn muốn đuổi theo Vân Hề nhưng vẫn đành nhịn, mỗi lần cậu làm hành động như vậy đều chứng minh mình đang rất không an lòng, hắn nghĩ chắc Vân Hề đang lo lắng hắn sẽ nổi giận ngay ở đây.
“Anh Hàn, vậy chúng ta…”
Hàn Diệp Tu lúc này mới xoay người lạnh lùng nhìn thẳng vào Vân Hề: “Tôi chỉ nói một lần mong cậu nhớ kĩ, tôi không có bất kỳ hứng thú nào với cậu, nên thu hồi mấy thủ đoạn vớ vẩn như lúc nãy đi, cũng đừng nên trêu chọc Vân Hề nữa. bằng không cho dù cậu là em họ của Lê Bân, tôi cũng có thể khiến cậu ăn không ngon ngủ không yên đâu!”