Hàn Diệp Tu nắm chặt tay, sau đó lại buông ra, nói không lưu loát: “Vân Hề, anh đã nói… sẽ không ra tay đánh em nữa.”
Thân thể Vân hề vẫn run lên, sau cùng mới “ừm” một tiếng thật nhỏ.
Hàn Diệp Tu thở nhẹ một cái, ôm chầm lấy Vân Hề vào lòng: “Em là người anh yêu nhất trên đời này, anh làm sao có thể ra tay đánh em được chứ.”
Hãy nghĩ đến bản thân mình sẽ đau đớn thế nào sau sáu tháng nữa, Vân Hề mỉm cười mỉa mai, càng không nói gì.
Ở phía xa xa, Đường Hạo ngồi trong xe nhìn thấy bóng dáng hai người đang ôm lấy nhau, đầu ngón tay y nắm chặt lấy bánh lái đến trắng bệch, cuối cùng không đành lòng nhìn nữa phải khởi động xe rời đi.
Đầu hắn vẫn tựa vào cổ Vân Hề, tham lam hít thở lấy hương vị quen thuộc của cậu trong kí ức: “ Vân Hề, chiều nay anh cùng Lê….”
“Vào nhà trước đã.” Vân Hề đẩy nhẹ Hàn Diệp Tu vào nhà: “Chuyện chiều nay đừng nhắc đến nữa, em không muốn nghe.”
“Vân Hề!” hắn vội vàng xoay người đuổi theo cậu, nói: “Chiều nay đúng là Lê Tích đi cùng với Lê Bân đón chị dâu tương lai của cậu ta, anh cũng không ngờ sẽ gặp ở đó. Lúc cậu ta nói chuyện với anh, anh một chữ cũng không lọt tai, chỉ lo tìm hình bóng em thôi,…”
Vẻ mặt Vân Hề không đổi, nghiêng đầu nhìn Hàn Diệp Tu, hắn ngượng ngùng thu tay lại, nhỏ giọng nói tiếp: “Lúc ấy anh không hề chú ý cậu ta kéo tay mình, thực sự giữa anh và cậu ta không có gì hết, thực sự.”
Vân Hề lẳng lặng nhìn Hàn Diệp Tu ít lâu, sau đó khóe môi câu lên một nụ cười nhẹ: “Em đã biết, không sao.”
Lại vẻ mặt ấy, lại câu nói ấy, Hàn Diệp Tu có cảm tưởng trái tim dường như bị dao cắt nhỏ, đau đớn đến không chịu nổi. Đời trước, khi Vân Hề phát hiện hắn có tình nhân bên ngoài, không đợi hắn giải thích gì cậu cũng nói câu “Không sao.”. Sau đó hắn lớn gan mang Lê Tích về nhà, cậu cũng kiếm cớ chạy ra khỏi nhà, vẫn cười nói “Không sao.”. Mà chính hắn mỗi lần động tay đánh cậu phải nói xin lỗi, Vân Hề cũng mỉm cười như cũ, không nhẹ không nặng nói ra – “Không sao.”
Mà bây giờ, Vân Hề đang không vui bởi chuyện của Lê Tích, nhưng vẫn gượng ép nở nụ cười ấy cùng câu nói “Không sao”, đây là Vân Hề mà hắn yêu thương, cũng làm hổ thẹn trong lòng hắn trở nên nồng đậm.
“Vân Hề.” Hàn Diệp Tu xoa xoa lấy khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng nói: “Tại sao em muốn nói dối anh?”
Thân thể cậu khẽ run lên, môi mím lại thành một đường thẳng, cánh tay bên người cũng bất giác nắm chặt gấu áo.
Động tác này của cậu thực khiến con mắt Hàn Diệp Tu đau nhức, hắn chỉ cảm thấy hai con mắt khô khốc cũng ướt ướt, hắn biết chuyện nửa tháng trước đã để lại sợ hãi vô cùng lớn cho Vân Hề. Mặc dù hắn đã nhiều lần khẳng định sẽ không ra tay với cậu nữa, nhưng lời nói của hắn vẫn chưa thắng được phản ứng bản năng của cậu, điều này khiến hắn cảm giác bản thân quá vô dụng.
Bàn tay có vết chai sần của Hàn Diệp Tu vuốt ve lên khuôn mặt Vân Hề, ôn nhu nói: “Em rõ ràng đang không vui, đang tức giận, vì sao em không nói ra? Tại sao cứ luôn miễn cưỡng mỉm cười? Tại sao luôn gạt anh “không sao?”
Vân Hề rũ mắt xuống, lông mi thật dày bởi vì bất an mà rung động.
“Chúng ta là người yêu của nhau, em có thể sai khiến anh làm chuyện gì đó, cũng có thể tức giận khi anh làm chuyện sai. Giữa chúng ta hoàn toàn bình đẳng, không có ai hơn ai hết, Vân Hề, nếu em không vui có thể nói ra, đừng tự tạo áp lực cho mình nữa?”
Giọng nói có chứa tia cầu xin của Hàn Diệp Tu quả thực khiến cậu rung động, đây là lần đầu tiên cậu nghe được ngữ khí này từ hắn, nhưng mặc kệ thế nào cậu cũng hiểu rõ, sự giác ngộ của hắn đã là quá muộn rồi. Đau đớn bốn năm đã khắc sâu vào linh hồn cậu, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cậu không thể vì mấy lời ngon ngọt của Hàn Diệp Tu mà thay đổi quyết định của mình, cậu không đủ khả năng để đánh cược nữa, cũng không muốn mất thêm bất cứ thứ gì.
Nhưng mà nếu Hàn Diệp Tu đã nói những lời này thì hẳn cậu nên lợi dụng một chút mới đúng đạo lí. Vân Hề gương mắt nhìn về phía hắn, chỉ là ánh mắt có chút né tránh giống như phải hạ quyết tâm rất lớn mới có dũng khí nói ra, cậu hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Em không hề thích Lê Tích, vậy…” Vân Hề nghiêng mắt qua nơi khác rồi nói tiếp: “Cũng không muốn anh dính dáng gì đến y.”
Khóe miệng Hàn Diệp Tu cong lên, hắn vui vẻ ôm chầm lấy Vân Hề: “Được, sau này anh sẽ không gặp y nữa, mà nếu gặp chắc chắn sẽ tránh ra xa.”
Ánh mắt Vân Hề lóe sáng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Hàn Diệp Tu gỡ ba lo trên vai cậu xuống, hai người cùng sánh vai vào nhà: “Vân Hề, sau này nếu em có chuyện không vui nhất định phải nói ra, anh có làm chuyện gì sai cũng phải nói, không nên để phiền muộn tích tụ trong lòng, được không?”
“Ưm.”
Hắn nghe được cậu trả lời không khỏi cười sảng khoái, nếu để đám nhân viên thấy hắn cẩu ngôn bất tiếu (nói năng có ý tứ, cẩn thận) với cậu thế này chắc hẳn sẽ đồn loạn ra bên ngoài mất.
Tình yêu có thể khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Đi tới trước cửa phòng, Hàn Diệp Tu móc chìa khóa ra mở cửa. Cửa vừa mở mùi khói thuốc nồng nặc trong phòng lập tức đập vào mặt Vân Hề, cậu nhăn nhăn mũi, vô thức lấy tay che lại.
Hàn Diệp Tu biết Vân Hề không thích khói thuốc cho nên đẩy Vân Hề sang một bên, sau đó đột nhiên chạy vào nhà mở tung hết tất cả các cửa sổ, không khí lưu thông nhanh chóng làm mùi thuốc lá gay mũi tản bớt ra. Hắn cũng đem gạt tàn thuốc đi rửa sạch sẽ, khi xác nhận trong phòng không còn sự hiện diện của thuốc lá sau đó mới chạy đến trước mặt Vân Hề, cười nói lấy lòng: “Khi nãy anh ở một mình buông chán nên có hút vài điếu, bây giờ trong nhà không còn mùi nữa, chúng ta cùng vào đi.”
Vân Hề gật đầu, trước tiên cậu đổi giày ở cửa, sau đó đi thẳng về phòng, mà suốt cả quá trình Hàn Diệp Tu vẫn bám theo một tấc cũng không rời, chỉ thiếu lay qua lay lại nữa là thành cái đuôi nhỏ.
Có lẽ do ánh mắt của Hàn Diệp Tu quá mức nóng cháy cho nên Vân Hề đang ôm áo ngủ mới cứng nhắc quay đầu về phía hắn: “Em muốn đi tắm.”
“Chúng ta cùng tắm chung.” Đáy mắt Hàn Diệp Tu hiện rõ hai chữ dục vọng.
Vân Hề lần nữa nhíu mày, vội vàng từ chối: “Vậy anh tắm trước đi.”
Hắn biết đêm nay không thể chạm được vào Vân Hề, đáy mắt hắn hiện lên rõ ràng sự thất vọng, cụt hứng chạy đến ngồi trên giường: “Thôi em tắm trước đi.”
Vân Hề nhi hoặc nhìn Hàn Diệp Tu, xác định hắn không làm ra hành động nào khác mới chạy nhanh vào nhà tắm, đồng thời đem cửa khóa trái lại.
Hàn Diệp Tu bất đắc dĩ cười cười, đột nhiên có cảm xúc thê lương vì bị cấm dục lâu ngày.
Vân Hề tắm nhanh rồi đi ra, mặc dù cậu đã khóa cửa phòng tắm nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt như lang sói của Hàn Diệp Tu ở bên ngoài lại thấy bất an.
Cậu mở cửa ra vừa đi vừa lau khô tóc. Có lẽ bởi vì hơi nước nóng làm khuôn mặt cậu đỏ ửng lên, ngay cả trong mắt cũng có tầng hơi nước mỏng, chỗ tóc chưa được lau khô khiến vài giọt nước chảy xuống xương quai xanh ẩn hiện sau lớp áo ngủ, Hàn Diệp Tu nhìn cậu mê người như vậy không khỏi khó khăn nuốt nước miếng, sau đó ngay cả áo ngủ cũng không kịp lấy phải chạy nhanh vào nhà tắm hạ nhiệt.
Trong phòng tắm, Hàn Diệp Tu ngây ngẩn nhìn chính mình trong gương, dục vọng vẫn hứng khởi ngẩng cao đầu, hắn hổn hển tưởng tượng đến cảnh Vân Hề bị mình đè xuống dưới thân mà âu yếm, hai tay hắn cùng lúc đưa lên dục vọng nhanh chóng vuốt qua vuốt lại (tội nghiệp có vợ mà vẫn phải thẩm du).
Khi Hàn Diệp Tu mở cửa ra, sắc mặt của hắn đã khá hơn rất nhiều, bởi vì quên đưa theo quần áo cho nên hắn chỉ quấn quanh hạ thân một chiếc khăn tắm mỏng manh. Vân Hề đang tựa vào đầu giường đọc sách, ngẩng đầu liếc hắn một cái sau đó lập tức cúi đầu chăm chú đọc tiếp. Hàn Diệp Tu dụ dỗ người ta thất bại bèn gục đầu đến bên đầu giường thủ thỉ: “Vân Hề, anh đói bụng.”
Cậu vẫn cúi đầu im lặng, hai cánh tay đang cầm sách vì căng thẳng mà cứng lại.
Hàn Diệp Tu xoa xoa lấy cái dạ dày đang kêu ùng ục của mình mếu máo nói: “Trong nhà không có thức ăn mà anh cũng không biết làm.”
Vân Hề vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Anh chưa ăn cơm tối sao?”
Hắn u oán gật đầu.
Vân Hề lúc nãy còn tưởng Hàn Diệp Tu t*ng trùng thượng não, bây giờ có thể thả lỏng rồi, cậu buông sách ra, đứng dậy đi đến phòng bếp: “Em nấu cho anh bát mỳ, anh đi mặc quần áo vào đi.”
“Được!” Hàn Diệp Tu ngoan ngoãn chạy đi mặc đồ ngủ sau đó mới về bàn ăn.
Ngay sau đó một bát mỳ hương nấm được Vân Hề cho thêm trứng tráng trên mặt được bưng ra, Hàn Diệp Tu hít sâu một hơi, tán thưởng một câu “Thơm quá!” sau đó nhận lấy đôi đũa vừa ăn vừa thổi phù phù.
Vân Hề im lặng nhìn Hàn Diệp Tu đang vùi đầu ăn mỳ, ánh mắt cậu hiện lên sự phức tạp, cậu cứ nghĩ hắn đã đi theo Lê Tích đến chỗ nào chơi bời rồi, không ngờ sau khi cậu cùng Đường Hạo trở về đã thấy hắn đứng chừ trước cửa nhà, mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng chắc là kết quả trong thời gian hắn chờ đợi.
Hàn Diệp Tu ăn ào áo vài miếng đã hết tô mỳ, cuối cùng cũng được thỏa mãn cái bụng đói, còn liếm liếm môi: “Ngon quá.”
“Không được.” Hàn Diệp Tu lắc đầu ngăn cản Vân Hề đang chuẩn bị đưa chén bát đi rửa, hắn lại nói “Để đó tí nữa anh sẽ rửa.” quả nhiên Vân Hề không cử động nữa. Sau đó Hàn Diệp Tu liền cười nói: “Vân Hề, chiều mai anh sẽ có buổi tham gia phỏng viến giới thiệu sản phẩm mới ra thị trường, có lẽ sẽ không đón em đi học về được.”
“Chiều về em ăn chút gì đó, tối anh sẽ về đón em đi dự tiệc rượu.”
Vân Hề vô cùng kinh ngạc nhìn Hàn Diệp Tu, trước kia hắn chưa bao giờ tình nguyện dẫn cậu đi tham dự một buổi tiệc rượu do công ty tổ chức hết, thậm chí còn không thèm nói chuyện cùng cậu, điều này khiến cậu thực sự không hiểu được ý đồ của hắn lúc này là gì.
Hàn Diệp Tu đứng dậy đi đến bên chỗ Vân Hề đứng, hắn ngồi xổm xuống, cọ cọ mái vào lòng bàn tay cậu: “Tiệc rượu chắc chắn rất buồn chán, em đi theo anh, được không?”
Vân Hề cong khóe miệng: “Em biết rồi.”
Hàn Diệp Tu nghe cậu nói thì cười vui vẻ hớn hở như con nít được kẹo vậy.
Buổi chiều hôm sau quả thực Hàn Diệp Tu không đến đón Vân Hề thật, cậu cũng cảm thấy đặc biệt thoải mái, tự do, sau đó vui vẻ tìm một mấy rút tiền, chuyển số tiền đã mượn để mua cổ phiếu cho đường Hạo, làm xong mới gọi xe về nhà. Trở lại phòng trọ, Vân Hề tùy ý ăn uống gì đó, cầm sách lên đọc, đúng 7h tối, Hàn Diệp Tu trở về.
Vân Hề thay bộ đồ tây trang màu xám bạc Hàn Diệp Tu đưa cho, sau đó theo hắn đến tiệc rượu. Tiệc rượu lần này hắn tổ chức ở ngoài trời, cho mời không ít nghệ sĩ nổi tiếng cùng doanh nhân thành đạt, còn tìm thêm mấy nhà báo đáng tin tham gia, có thể nhìn thấy hắn rất coi trọng sản phẩm sắp ra mắt này.
Bãi đỗ xe đêm nay tập hợp rất nhiều loại xe hơi sang trọng nhất, còn có vô số nam thanh nữ tú mặc quần áo đẹp đẽ chầm chậm đi từ bãi đạu xe đến đại sảnh tiệc rượu.
Hàn Diệp Tu vừa bước vào đại sảnh bữa tiệc đã được trợ lí cung kính mời lên sân khấu, là tổng giám đốc Hạo Hãn cũng là chủ nhân của bữa tiệc, hắn cần đọc bài diễn văn mở màn đêm tiệc này.
Vân Hề mỉm cười nhìn Hàn Diệp Tu rời đi, sau đó âm thầm cầm một ly rượu vang đỏ kiếm một chỗ không người mà ngồi.
Trên sân khấu, Mc sau khi làm nóng không khí liền trao lại microphone cho Hàn Diệp Tu.
Dưới này, Vân Hề nhấm nháp ly rượu ngon lanh, mỉm cười nhìn Lê Tích đang bước nhanh về phía mình. Tối nay, chắc chắn không thể bình tĩnh nổi rồi.