Nền kinh tế phát triển, nhu cầu của con người cũng ngày càng nâng cao, mặc dù ban ngày nhiều người phải vất vả để kiếm sống, nhưng cứ đến buổi tối các quán bar, KTV biến thành địa điểm giải trí thường xuyên của họ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cho dù là bản nhạc êm dịu nhất cũng không thể khiến người ta quên mất đây là chốn nào, bốn bề đều là mùi rượu thoang thoảng, thình thoảng lại truyền đến âm thanh xập xình của ban nhạc quán bar. Ở một bàn tương đối vắng lặng, Hàn Diệp Tu tự động rót một ly rượu rồi dốc hết vào miệng mình, Dịch Dương ngồi ngay trước mặt hắn cũng không thèm nhìn hắn.
“Tôi nói này Diệp Tu, chúng ta đến đây được bao lâu rồi? Chẳng lẽ cậu định uống say mèm rồi để tôi tự mình tiêu khiển ở đây à? May mà chúng ta không phải ở Sào Tửu, nếu không Lê Bân thấy được lại không vui.”
Sau chuyện của Lê Tích bọn họ không muốn đến Sào Tửu nữa, một là tránh đụng đến Lê Tích khiến Vân Hề hiều lầm, hai là Han Diệp Tu cũng muốn tránh xa Lê Bân.
Hàn Diệp Tu ngửa đầu đem rượu thừa trong bình uống hết, sau đó vứt cái bình lên bàn, uể oải nói: “Hơn một tháng rồi, à không nói chính xác hơn là gần hai tháng rồi, hai tháng bị cấm dục, cái khổ của tôi cậu không hiểu được đâu.”
Khóe miệng Dịch Dương kéo lên: “Tình huống này của cậu có phải là bất mãn vì chưa thỏa mãn dục vọng không?”
“Cậu thì biết cái gì?” Hàn Diệp Tu phất phất tay: “Cậu chưa bị cấm dục như tôi nên không hiểu hết nỗi khổ này đâu.”
“….” Ngũ quan Dịch Dương vặn vẹo, bình thường anh làm việc rất tùy tiện, thế nhưng anh sống rất có nguyên tắc, nếu không phải xác định đến với nhau lâu dài, thì tuyệt đối không phát triển lên đến chuyện kia.
“Được nhìn cả ngày mà lại không được ăn, ôm một cái cũng không được, cậu có biết tôi có bao nhiêu ủy khuất không?” Hắn nói xong liền mở tiếp một chai rượu nữa.
Lập tức rót rượu ra hai ly.
Dịch Dương trừng mắt nhìn Hàn Diệp Tu, cắn răng nói: “Cậu có thể không nhìn không ôm.”
“Không!” Hàn Diệp Tu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỉ cần mỗi ngày tôi được nhìn thấy em ấy thôi cũng được, có như thế tôi cam tâm tình nguyện bị nghẹn.”
“Vậy thì cậu cứ tiếp tục nghẹn đi!” Dịch Dương tức giận nói.
“Nhưng nghẹn rất khó chịu, thôi!” Hắn lắc đầu: “Dù sao cậu cũng không hiểu được cảm nhận của tôi đâu.”
Dịch Dương bị Hàn Diệp Tu nói như vậy cũng có chút ấm ức, anh cầm lấy ly rượu trên bàn uống hết một hơi. Cuối cùng dường như anh ta nghĩ ra chuyện gì hay lắm mà rất tự đắc cười cười: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì hình phạt một tháng của cậu đã kết thúc rồi mà? Thế nào? Có phải lão nhị phía dưới lại phạm tội gì rồi không?”
Hàn Diệp Tu khinh thường liếc nhìn Dịch Dương một cái: “Cho dù người khác làm thế nào nhưng tôi nhất định sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Vân Hề.”
“Bởi vì sao?” Dịch Dương cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi lại.
Hàn Diệp Tu bữi môi, u oán nói: ‘Mấy ngày trước tôi rửa bát không cẩn thận làm vỡ mấy cái bát, thế là Vân Hề phải đi thu dọn, vo tình làm đứt tay, khiến tôi mấy ngày nay không được đụng đến em ấy.”
Anh bị biểu tình của Hàn Diệp Tu chọc cho vui lên, không khoie chế giễu hắn vài câu: “Diệp Tu, mới mấy ngày không gặp mà cậu đã trở nên đàn bà thế rồi sao? Dù thế nào cậu cũng là (hồng tam đại đời thứ ba), khí thế kiêu ngạo lúc trước biến đâu mất rồi?”
“Cậu thì biết cái gì, tôi đây gọi là đau xót vợ mình.” Hắn trừng mắt liếc nhìn Dịch Dương: “Đừng có nói với tôi cái gì mà hồng tam đại nữa, hiện tại tôi chỉ là một doanh nhân bình thường, không có một chút quan hệ nào với nhà đó nữa.”
Dịch Dương nhún vai từ chối cho ý kiến: “Nói cho cậu nghe, tôi vừa nhận được tin anh trai cậu tháng sau sẽ đến đây kiểm tra diễn tập quân sự, có phải anh ấy nhân cơ hội này đến lôi cậu về không?”
“Không đến mức lôi về đâu, nhưng tôi có chút lo lắng anh ấy sẽ làm khó Vân Hề.”
“Sẽ làm sao?” Dịch Dương kinh ngạc nói: “Nói thế nào thì cậu cùng Vân Hê cũng sống chung với nhau được hai năm rồi, muốn làm khó thì sao không làm từ sớm, còn chờ đến bây giờ làm gì?”
Hắn chỉ cười khổ cũng không nói tiếp. Kiếp trước thời điểm này anh cả nhà hắn đúng là có đến thành phố S, nhưng mà khi đó hắn đang dây dưa với Lê Tích, cũng không giống hiện tại cả ngày vây lấy Vân Hề, cho nên anh cả còn tưởng hắn chỉ vui đùa với cậu cho nên không tìm đến Vân Hề.
Hắn cùng Vân Hề từ khí yêu nhau đã bị lệnh cấm không được bước chân vào nhà nửa bước, người nhà hắn cũng không lam phiền Vân Hề, thế nhưng lão cha chắc chắn tức đến phát nghẹn, vẫn muốn đợi hắn về để túm tóc đánh xả giận. Nếu bọn họ biết hắn hôm nay không những không chán ngấy Vân Hề mà còn thêm mê luyến cậu, thậm chí vì có cậu khiến hắn càng có thêm nhuệ khí chiến đấu với áp lực từ gia đình.
Mặc dù hắn tin rằng lão cha sẽ không dùng thủ đoạn với Vân Hề, thế nhưng nếu hai người còn bên nhau vài năm nữa sợ rằng ông sẽ tìm cách khiến cậu rời xa hắn, chỉ cần nghĩ đến vậy thôi hắn đã không thể chịu đựng nổi. Vân Hề hôm nay đã trở thành điểm uy hiếp của hắn, chạm đến cậu một chút cũng khiến hắn đau lòng.
Dịch Dương thấy Hàn Diệp Tu chỉ mải uống rượu giải sầu cũng không hỏi lại gì nữa, chỉ im lặng một bên uống rượu cùng hắn.
*******************
Trong căn phòng trang trí đơn giản, Vân Hề đang chăm chú đọc một tuyển tiểu thuyết tiếng anh, để Hàn Diệp Tu không phát hiện chuyện cậu đi du học nước ngoài, cậu chỉ còn cách củng cố vốn tiếng Anh bằng cách này, không ngờ hiệu quả thực sự rất tốt.
Hàn Diệp Tu cứ tưởng cậu có hứng thú với đọc sách tiếng Anh cho nên cấp cho cậu không ít giáo trình tiếng Anh, nếu như không phải cậu cố hết sức ngăn cản hắn còn cho mời một gia sư tiếng Anh cho cậu rồi.
Với quyển tiểu thuyết này cậu đã đọc hiểu một nửa đến hiểu toàn phần, cho nên đối với cuộc thi tuyển sau này cậu vô cùng tự tin. Hơn nữa cậu cũng có đủ tài chính để du học rồi, tiếp theo chỉ cần chuẩn bị tốt những thứ còn lại nữa thôi, có thể chưa cần đến sáu tháng cậu đà rời khỏi Hàn Diệp Tu được rồi.
Thời gian như con thoi từng giây từng phút trôi qua, hôm nay là cuối tuần cho nên cậu không cần đến trường, mà Hàn Diệp Tu cũng không đến đón cậu, chỉ lúc giờ ăn tối gọi điện nói đi tụ họp với Dịch Dương một chút, đêm khuya mới về. Vân Hề đối với chuyện này hết sức hoan hỉ vui mừng.
Vân Hề nhìn băng urgo dán trên ngón tay mình mà khóe môi không khỏi nhếch lên, hôm đó cậu đang băn khoăn suy nghĩ tìm cách trốn tránh Hàn Diệp Tu thì đột nhiên được mở đường, cuối cùng là Hàn Diệp Tu hổ thẹn thay cậu băng bó vết thương, cho đến hôm nay vẫn chưa đưa ra ám hiệu gì với cậu hết.
Chuyện này với cậu là một chuyện tốt không gì sánh được, thế nhưng cậu nghĩ cũng không thể kéo dài được lâu nữa. Từ sau tiệc rượu kia Lê Tích vẫn chưa xuất hiện lại, cũng không biết y đang tính toán cái gì hay do sợ hãi Hàn Diệp Tu nữa, thế nhưng cậu tuyệt đối tin tưởng y sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.
Bây giờ cậu mong muốn Lê Tích có thể giống như trước đây cứ vài bữa lại xuất hiện một lần, chí ít như vậy cậu sẽ không phải vặn óc ra suy nghĩ xem cách trốn tránh Hàn Diệp Tu.
Vân Hề đang mải suy nghĩ về chuyện này thì điện thoại di động lại rung lên, là Hàn Diệp Tu gọi, cậu nhíu nhíu mày nhận điện: “Có chuyện gì vậy?”
“Vân Hề à, nhanh đến đây đem tên Hàn Diệp Tu này về đi, nếu cậu không đến tên nhóc này uống đến không đứng được mất.”
Vân Hề nghe vậy chỉ liếc mắt hỏi lại: “Ở đâu?”
Dịch Dương đọc cho cậu một địa chỉ rồi nhanh chóng cúp máy, nghe giọng qua điện thoại thì biết anh ta cũng uống khá nhiều rượu rồi.
Trước tiên Vân Hề vẫn cố đọc thêm vài trang sách rồi mới lề mề đi thay quần áo, sau đó cầm lấy ví tiền cùng điện thoại ra khỏi nhà. Khi cậu tiến vào quan rượu, rất dễ dàng tìm thấy vị trí mà Dịch Dương đã miêu tả trước đó, mà lúc này một tay Hàn Diệp Tu ôm chầm lấy vai Dịch Dương, một tay cầm chai rượu rót thẳng vào miệng.
Dịch Dương thấy Vân Hề tiến đến thì hưng phấn phất phất tay chào cậu.
Vân Hề gật đầu, bước nhanh về phía hai người bọn họ.
“Tôi bảo này, cậu uống không hết rượu còn giương nanh múa vuốt để làm chi?” Hàn Diệp Tu khẽ đẩy Dịch Dương, úp úp mở mở “Đã bảo là làm cạn một chai, cậu đừng có mà chơi đểu nhé.”
Dịch Dương thấy Vân Hề ngồi vào chỗ đối diện bọn họ thì cười gượng một cái, sau đó đẩy đẩy cằm Hàn Diệp Tu: “Cậu xem ai tới đây đi?”
“Ai?” Hàn Diệp Tu lập tức nghiêng đầu sang hướng khác, nhìn về phía Vân Hề, có lẽ bởi vì uống quá nhiều cho nên đôi mắt hắn có chút lờ đờ không nhìn rõ, nửa mặt gần như cúi gầm xuống.
Đương nhiên Hàn Diệp Tu không thể nhìn thấy rõ người đối diện mình là ai, hắn cầm một chai rượu lên chỉ chỉ: “Ai, là ai? Nếu là Lê Tích thì nhanh cút đi, nếu không, ông đây cho một chai bây giờ, cho đầu mày thủng lỗ luôn.”
Vân Hề dở khóc dở cười, cho dù uống say hắn vẫn còn nhớ đến lời hứa của mình, rất tốt.
Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề không lên tiếng, lại nói: “Nói nhanh lên! Nếu không nói ông đây liền cho mày thủng đầu!” Vừa nói hắn vừa cầm chai rượu lên khuya chân múa tay trên đầu Vân Hề.
“Chao ôi, tổ tông của tôi ới!” Dịch Dương liều mạng giật lại chai rượu trong tay Hàn Diệp Tu, đồng thời đẩy hắn ngồi xuống ghế: “Cậu xem chõ rõ đi, đây là Vân Hề, cậu có còn muốn cho cậu ấy thủng đầu nữa không? Tôi dám đảm bảo cậu sẽ khóc ngay tại đây đó!”
“Vân Hề là ai?” Hàn Diệp Tu ngẩn người nhìn về phía Dịch Dương, trong mắt chỉ toàn sương mù.
Dịch Dương cười lúng túng nhìn về phía Vân Hề: “Hắn uống nhiều rượu quá nên mơ hồ đó, cậu đừng để bụng nhé!”
“A! Vân Hề!” Hàn Diệp Tu mạnh mẽ xoay người lại, hai mắt trợn trừng nhìn về phía cậu: “Vân Hề, em đã đến rồi!”
Cậu cười híp mắt, gật gật đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy hắt thẳng ly rượu vào mặt hắn: “Tỉnh chưa?”
Dịch Dương đứng một bên yên lặng nhìn Hàn Diệp Tu bị hắt thẳng rượu vào mặt, bộ dạng của hắn lúc này hết sức thê thảm.
Hàn Diệp Tu chỉ lo lau lung tung trên mặt, sau đó vội vàng chạy theo Vân Hề: “Vân Hề, anh sai rồi, lúc nãy là anh nói giỡn với em thôi, em đừng tức giận nhé?”
Vân Hề duỗi một ngón tay ra đẩy đẩy lên trán Hàn Diệp Tu: “Vẫn còn muốn uống sao? Nếu không uống nữa thì nhanh về nhà!”
“Anh không uống nữa.” Hàn Diệp Tu mãnh liệt lắc đầu, chắc do hắn uống rượu nhiều cho nên thân mình thoáng loạng choạng, sau khi ổn định lại mới tiếp tục nói chuyện: “Chúng ta cùng về nhà đi.”
Vân Hề lập tức đỡ lấy Hàn Diệp Tu, ngoảnh đầu nhìn về Dịch Dương ở phía sau: “Cùng đi chứ?’
“Không được.” anh ta khoát khoát tay: “Tiểu Phong sẽ đến đây đón tôi, hai người cứ đi trước đi.”
“Được, vậy anh cẩn thận một chút.” Vân Hề nói xong liền đỡ Hàn Diệp Tu rời khỏi quán bar.
Dịch Dương ngồi ở vị trí cũ, một tay chống cằm mỉm cười, không biết có phải anh lỗi giác hay không mà anh cảm nhận được Vân Hề lạnh lùng hơn rất nhiều, không khúm núm sợ hãi giống như lúc mới quen Hàn Diệp Tu nữa. Tính toán ra sự thay đổi này chắc cũng được gần hai tháng rồi, không biết Hàn Diệp Tu đã nhận ra chưa.
“Thú vị.” Anh nhẹ nhàng xoa lên mặt mình: “Thực sự rất thú vị.”