Xe Benz chạy trên đường không nhanh cũng không chậm, hai tay Vân Hề đặt ở bánh lái, hai mắt chăm chú nhìn đường phía trước, trong não lại suy nghĩ cực nhanh, đem những tin tức Đường Hạo vừa nói ra ngẫm nghĩ.
Tần Chử, tổng giám đốc Thiên Nhạc, cha hắn là chủ tịch của Thiên Nhạc, một trong hai ông trùm của làng giải trí. Cũng giống những thế hệ thứ hai, từ nhỏ Tần Chử đã được cha mình cố ý đào tạo trở thành một người thừa kế, vốn sau khi tốt nghiệp mới hơn hai mươi tuổi đã có thể vào tập đoàn làm chức vụ quản lí, nhưng hắn lại lựa chọn ra nước ngoài đi học, cho đến ba năm trước đây mới quay trở về, hắn gạt cha mình len lén không đến công ty mà nhận lời mời làm người đại diện.
Chờ đến khi cha hắn phát hiện ra, trong tay hắn đã có kha khá diễn viên nổi tiếng.
Làm một người đại diện mới, nhưng thủ đoạn của Tần Chử phải nói là rất cao, hắn chỉ cần dùng một năm rưỡi đã có thể nâng người mới của công ty mình trở thành ông vua màn ảnh, đương nhiên, người mới này cũng phải nỗ lực hơn những người khác rất nhiều. Sau khi Tần Chử dùng chính thực lực của mình bò lên vị trí tổng giám đốc, lúc này người trong công ty mới biết hắn quả thực là người thừa kế của Thiên Nhạc.
Vị trí tổng giám đốc này là thực lực của Tần Chử mà nên, không phải vì cha hắn là chủ tịch tập đoàn mà có thể một bước lên trời, thế cho nên từ trên xuống dưới trong tập đoàn đều rất bội phục hắn, không hề có chút khinh thường, thậm chí giới nghệ sĩ cũng rất kính nể. Hơn nữa thái độ làm người của Tần Chử không mấy nổi danh, rất ít khi lộ diện trước mặt công chúng, cộng với tổng công ty Thiên Nhạc đặt tại thành phố B, cho nên Vân Hề không biết nhân vật cũng là rất bình thường.
Ba năm trước đây Vân Hề còn đang du học ở Mỹ, ba năm trước của kiếp trước cậu cũng chỉ sinh sống ở thành phố này, khó trách cộng hai trí nhớ của hai kiếp cũng không thấy xuất hiện bóng dáng người này. Tuy Đường Hạo nói không biết Tần Chử của Thiên Nhạc có phải cùng một người với Tần Chử mà cậu gặp hay không, nhưng trực giác nói cho cậu biết hai người chính là một.
Thế nhưng điều khiến Vân Hề nghi ngờ là tổng công ty Thiên Nhạc nằm ở thành phố B, làm một vị tổng giám đốc sao Tần Chử lại xuất hiện ở thành phố S? Đã vậy còn trùng hợp gặp cậu ở nhiều địa điểm, lẽ nào thực sự có dụng tâm? Nhưng mà quan hệ giữa cậu và Tần Chử bắn đại bác tám phát còn chưa đến, hơn nữa lần này cậu về nước chỉ để hợp tác cùng Phương Hoa, Tần Chử đã dùng cách nào để sắp xếp được những sự kiện trùng hợp như vậy?
Nếu như Tần Chử chỉ là một người có bối cảnh sống bình thường, có thể cậu sẽ cho rằng người này là đối thủ công ty cố ý tiếp cận mình.
“Vân Hề, có cần tớ phái người điều tra xem mục đích của hắn đến thành phố S này làm gì?”
Ngoài miệng Đường Hạo lập tức đồng ý, nhưng trong lòng vẫn âm thầm quyết định phải điều tra qua một chút. Tuy rằng người tên Tần Chử này không hay khoe khoang, cũng không đem thế giới bên ngoài vào mắt, thế nhưng toàn bộ công ty Thiên Nhạc là của hắn, ai dám loạn mắt đưa tin? Tuy rằng hắn với thành phố B không phải quá rõ ràng, nhưng danh của Tần Chử hắn cũng từng được nghe qua.
Hiện tại chưa biết nguyên nhân rõ ràng vì sao Tần Chử muốn tiếp cận Vân Hề, nhưng ai biết hắn gặp qua cậu có đột nhiên nảy lên hứng thú muốn chính phục hoa thơm cỏ dại hày không. Mấy năm gần đây, Đường Hạo thật vất vả mới trở nên quen thuộc với Vân Hề, cho nên không thể dễ dàng xuất hiện một Hàn Diệp Tu thứ hai nữa.
“Đúng rồi Vân Hề, trước đây cậu nói muốn xóa bỏ quan hệ nuôi dưỡng với Hàn Diệp Tu, chuyện này sao rồi? Có cần tớ giúp đỡ gì không?”
“Ngày mai ký thỏa thuận. ” Vân Hề khẽ cười, đây là chuyện duy nhất mấy ngày gần đây khiến Vân Hề hài lòng.
Đường Hạo nhướn mày, “Xem ra rất thuận lợi.”
Vân Hề nhún vai từ chối cho ý kiến, tuy rằng cậu thật bất ngờ Hàn Diệp Tu không dùng chuyện này để ngáng chân, nhưng mà đối với cậu mà nói đây quả thực là một chuyện rất tốt.
Về khách sạn, Vân Hề thay Đường Hạo thuê cho hắn một phòng mới để hắn nghỉ ngơi, ai ngờ rằng Vân Nhạc thấy Đường Hạo liền lôi kéo giằng co Đường Hạo một phen, cuối cùng một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ khò khò trên giường. Vân Hề giở khóc dở cười nhường căn phòng này cho hai cha con nhà kia, chính mình đến ngủ trong căn phòng thuê cho Đường Hạo.
Cả ngày hôm qua cậu ở Phương Hoa tìm kiếm sửa đổi tài liệu rồi chuyển nhanh qua cho Leon, Vân Hề không khỏi thờ phào nhẹ nhõm. Tuy rằng chỉ mới qua một đêm, thế nhưng giá cổ phiếu Phương Hoa đã bắt đầu tăng trở lại, hiện tại cậu chỉ cần quan sát thêm một thời gian nữa nếu ổn định sẽ có thể về Mỹ rồi.
‘Cốc côc!” ‘Ngài Arvin, tôi là Charles.”
“Chờ một chút. ” Vân Hề thu dọn đống tài liệu hỗn loạn trên bàn, sau đó mới đứng dậy mở rộng cửa.
Charles trao một chiếc cặp ***g giữ ấm cho Vân Hề:”Đây là nhân viên khách sạn đưa tới.”
Vân Hề có chút đau đầu địa nhéo nhéo ấn đường: “Charles, không phải tôi đã nói đừng nhận những món đồ do nhân viên khách sạn, nhà hàng đưa đến nữa hay không?”
Sau khi Charles nghe cậu nói lập tức đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Nhân viên này là một cô gái, cô ấy thử đồ ăn ngay trước mặt tôi, không có việc gì, tôi vẫn không nhận, nhưng ánh mắt của cô ấy đỏ đỏ, tôi, tôi, xin lỗi ngài.”
“Hôm qua không phải cũng thương cảm cho cô nhân viên kia sao?”
Charles nghẹn họng, cuối cùng sẽ là áy náy cúi đầu: “Rất xin lỗi, ngài Arvin.”
Vẻ mặt Vân Hề rất bất đắc dĩ, kể từ ngày cậu về nước đến giờ, mỗi đêm Hàn diệp đều đem đến một bát canh đặt trong cặp ***g giữ ấm, hai ngày đầu tiên bị đứng ngoài cửa cho nên kể từ ngày thứ ba liền giao cho nhân viên khách sạn, nhân viên thay mặt hắn trao cho cậu. Vì thế cậu đã nói chuyện riêng với quản lí khách sạn, khiến nhân viên đừng nhận mấy thứ này nữa, thế nhưng không biết Hàn Diệp Tu dùng thủ đoạn gì, đêm sau nhân viên phục vụ vẫn đều đặn mang kên. Quản lí khách sạn đứng một bên liên tục xin lỗi, cậu thấy quản lí làm vậy cũng không nói nên lời, chỉ đành nhận lấy, nhưng khôn chạm đến thức ăn bên trong.
Có thể Hàn Diệp Tu nghĩ cậu nhẹ dạ, liên tiếp vài ngày đều bắt nhân viên thay mặt mình đem thức ăn đến. Ngày hôm qua cậu vừa lúc bị Hàn Diệp Tu thử khiến cho có chút tâm phiền ý loạn, hơn nữa lại uống thêm rượu, liền quát lớn với nhân viên đem đồ đến. Kết quả cô gái trẻ da mặt mỏng, khóc nức nở, Charles đứng một bên không nhịn được nhận lấy cặp ***g trong tay cô, mà chính cậu cũng có chút hối hận liền ngầm đồng ý, nhưng mà vẫn dặn dò nhân viên này đừng tiếp tục nhận đồ nữa, không ngờ tới hôm nay lại đưa tới. Nhân viên không biết cậu đã chuyển sang phòng Đường Hạo cho nên vẫn đem đến, kết quả được Charles nhẹ dạ nhận lấy.
Nói đến Charles, Vân Hề bội phục rất nhiều cũng có chút không thể tránh được. Chớ nhìn Charles cao lớn, ra tay cũng rất ngoan độc, gặp chuyện gì cũng hết sức bình tĩnh, thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác rất nhẹ dạ, không nhìn được đàn bà con gái khóc, như vậy chẳng khác gì cầm nĩa cào trong tim hắn.
Tiếp nhận cặp ***g giữ ấm trên tay Charles, Vân Hề khoát tay áo: “Không sao.”
Charles ngẩng đầu, lộ vẻ mặtchần chờ, “Ngài Arvin, nếu như ngày mai cô gái kia lại trở lại…”
“Có nên hay không… ” Vân Hề đang nói nhưng chợt suy nghĩ lại: “Anh đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với người kia.”
“Ngủ ngon, ngài Arvin, chúc ngài có một buổi tối tốt đẹp.”
“Ngủ ngon.”
Vân Hề đóng cửa lại, đem cặp ***g giữ ấm đặt lên bàn, chính cậu cũng ngồi xuống cạnh bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, suy nghĩ ngày mai làm cách nào nói Hàn Diệp Tu đừng dụng công mang mấy thứ này đến nữa.
Cùng lúc đó ở phòng tiếp khách của một khách sạn, Hàn Diệp Tu ngồi nghỉ ngơi trên ghế sa lon, trên tay cầm một quyển tạp chí kinh tế và tài chính, nhưng mà đường nhìn nhưng không dừng lại ở trên tạp chí, mà là thường thường liếc về hướng thang máy khách sạn.
Rốt cục, một nữ nhân viên phục mặc đồng phục màu đen đẩy xe kéo đến trước mặt Hàn Diệp Tu, viền mắt cô có chút ửng đỏ, nhìn ra được vừa rồi nhất định mới khóc.
Hàn Diệp Tu khép tạp chí lại, đứng lên, trên mặt tràn đầy chờ đợi nhìn về phía nữ nhân viên: “Thế nào rồi? Nhận không?”
“Nhận! ” nữ nhân viên phục vụ xoa xoa viền mắt đang đỏ xót lên, nặng nề gật đầu “Nhưng mà là do ngài Charles nhận, tôi không gặp được ngài Vân, hình như đang nghỉ ngơi.”
“Không sao, nhận là tốt rồi, nhận là tốt rồi. ” Trên mặt Hàn Diệp Tu không tự chủ được lộ ra nụ cười khúc khích, lập tức ý thức được sai lầm cho nên lập tức thu hồi nụ cười vừa này: “Khổ cực cho cô quá, cảm ơn.”
“Không khổ cực, ” nữ nhân viên phục vụ vội lắc đầu, “Nếu như không phải nhờ ngài Hàn đây, đến giờ vẫn đang còn phải lo lắng chuyện tiền phẫu thuật cho mẹ rồi, có thể giúp ngài tôi thấy rất vui vẻ.”
Hàn Diệp Tu cười cười không nói gì.
Nữ nhân viên phục vụ nhìn sắc mặt Hàn Diệp Tu một chút rồi cẩn thận nói: “Ngài Hàn, thực ra trong khách sạn có cung cấp bữa ăn khuya, ngài cần gì phải mỗi ngày đều…”
“Cô còn trẻ, sẽ không hiểu.” Hàn Diệp Tu vỗ vỗ lên đầu vai của cô: “Cô cũng mau về đi, tôi đi trước.”
Nhìn bóng lưng Hàn Diệp Tu rời đi, nữ nhân viên phục vụ bĩu môi, cô quả thực không hiểu, cô thấy hắn là một người đàn ông rất tốt, không chỉ giúp đỡ mẹ mình có tiền viện phí phẫu thuậtcòn giúp cô được vào làm nhân viên phục vụ trong khách sạn lớn thế này. Hơn nữa, mỗi khi trời tối thường đem đồ ăn đến, nếu đã từng chọc cho vị khách trong phòng kia không vui thì như thế đã đủ để đươc tha thứ rồi, thế nhưng ngài Vân vẫn dùng bộ mặt lạnh lùng không thèm nhận. Nếu như đổi thành cô thì đã sớm cảm động đến cùng cực, làm gì có thể từ chối người ngàn năm có một kia. Nữ nhân viên nhún vai, quên đi, mặc kệ cô có oán thầm thế nào cũng là chuyện của người khác, cô chỉ cần giúp ngài Hàn đem đồ vật đưa đến là được.
Sáng ngày thứ hai, Vân Hề và Đường Hạo mang theo Vân Nhạc, Charles mang thoe hai cặp ***g giữ ấm đi trước đến văn phòng công chứng Hàn Diệp Tu hẹn lúc trước.
Đường Hạo vừa lái xe, khóe miệng vừa giật giật nhìn Charles mang theo một cái bao lớn cao gần bằng nửa người hắn: “Vân Hề, có thể nói cho tớ biết tại sao lại trữ nhiều cặp ***g giữ ấm như vậy?”
Vân nhạc đang làm ổ trong lòng vân hề chơi búp bê hình rồng: ‘Con nghĩ ba ba chuẩn bi đem mấy thứ này đến trả lại cho chú hèn mọn kia.’
Vân Hề vỗ một cái mạnh lên gáy Vân Nhạc: “Không được tự tiện đặt biệt danh cho người khác.”
Vân Nhạc bất mãn bĩu môi, quay đầu nhìn về phía Đường Hạo.
Đường Hạo đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Nhạc: “Vậy mấy thứ này đều do Hàn Diệp Tu mang đến?”
“Ừ.”
“Bên trong là thức ăn sao?”
Vân Hề ừ một tiếng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cậu biết làm như vậy sẽ gây tổn thương cho người khác, thế nhưng nếu còn tiếp tục để Hàn Diệp Tu có hi vọng, chỉ sợ rằng càng làm hắn tổn thương hơn.
Đường Hạo nhéo nhéo lên cái mũi nhỏ của Vân Nhạc, hất cằm ẩn ý với bé. Vân Nhạc hiểu ý đứng dậy từ trong lòng Vân Hề, di chuyển đến bên tai Đường Hạo, nhỏ giọng nói: “Nghe nói là cái chú kia tự mình làm.”
“Vân Nhạc! ” Vân Hề kéo Vân Nhạc lại trong lòng mình: “Không được quấy rầy cha con lái xe!”
“Dạ. ” Vân Nhạc bĩu môi, ủy khuất cúi đầu xuống.
Đường Hạo cười gượng hai tiếng: “Chuyện này có gì đâu, là tớ muốn Vân Nhạc vui một tí thôi. Tiểu Nhạc, một hồi nưa cha dẫn con đi mua siêu thị mua đồ chơi, con thích cái gì cha sẽ mua cho.”
“Dạ! ” Vân Nhạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui mừng rạo rực.
Vân Hề nhíu nhíu ấn đường: “Sao cậu và Leon giống nhau như vậy, Vân Nhạc sớm muộn bị các cậu làm hư.”
“Trẻ nhỏ nên được cưng chiều một chút.”
Hai người đang nói chuyện thì xe đã đến phòng công chứng rồi, đem xe đi gửi, hai lớn một nhỏ liền đi thẳng đến cửa chính phòng công chứng, Charles ngồi lại trên xe chờ chỉ thị Vân Hề. Lúc này Hàn Diệp Tu và người cha nuôi trên giấy tờ của Vân Hề đã đứng ở cửa chính, sau khi thấy Đường Hạo ôm Vân Nhạc, Dịch Dương đứng một bên Hàn Diệp Tu nhướn mi: “Tình địch của cậu cũng đến kìa.”
Hàn Diệp Tu mím chặt môi, chăm chú nhìn chằm chằm Vân Hề đang chầm chầm đi đến.
“Tôi đã nói đừng vội đáp ứng, bây giờ ngay cả tầng quan hệ cuối cùng cũng không còn, sau này đường đi của cậu càng thêm khó khăn.”
“Em ấy bất mãn với tôi, nếu như còn đem việc này ra đe dọa, tình hình sẽ càng thêm tồi tệ hơn.”
Dịch dương nhún vai từ chối cho ý kiến.
Vân Hề đứng cách Hàn Diệp Tu một khoảng, áy náy cười, “Xin lỗi, đã khiến các anh đợi lâu.”