Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 45



Hàn Diệp Tu nhất thời á khẩu, vẻ mặt hết sức cấp thiết, thế nhưng khi đường nhìn chạm đến hai túi đựng cặp ***g giữ ấm lại cảm thấy như có gì mắc nghẹn ở cổ, một chữ cũng không nhả ra nổi.

Vân Nhạc vẫn nắm chặt lấy cổ áo Đường Hạo, bé nhìn qua nhìn lại Vân Hề và Hàn Diệp Tu nhiều lần, lông mày hơi nhíu lại. Nhưng nói đã nhận đồ người ta rồi cũng nhẹ lòng hơn, tuy rằng bé không thích Hàn Diệp Tu, vẫn thấy được người này có chút đáng thương, bé cũng muốn nói giúp vài câu lại nhưng thấy Vân Hề lại không mở miệng.

Nhìn biểu tình e ngại của bé, mặc dù trên mặt Vân Hề còn treo ý cười, nhưng trực giác của bé cho biết nụ cười đó rất kinh khủng.

Đường Hạo ôm chặt lấy Vân Nhạc, trấn an vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé, vẻ mặt có chút phức tạp. Hắn đã từng biết Vân Hề cùng Hàn Diệp Tu yêu nhau, hắn vừa ghen tỵ với Hàn Diệp Tu vừa tức giận với Vân Hề, khi đó hắn chỉ nghĩ rằng mình như vậy là xuất phát từ tình cảm bạn bè, nhưng sau khi hai năm trung học không liên lạc với cậu, hắn mới phát giác ra, thực ra hắn đã bắt đầu nảy sinh một loại tình cảm khác lạ với người này.

Sau này khi Vân Hề liên lạc lại với hắn, hắn đã vui mừng như điên, thế nhưng khi thấy được vết thương trên mặt cậu, hắn hận không thể bắt được Hàn Diệp Tu mà hung hăng đấm cho một trận, hắn muốn nói cho Hàn Diệp Tu biết, nếu như không biết quý trọng cái gì, như vậy hắn không ngại đem Vân Hề đi khỏi Hàn Diệp Tu. Cho nên khi Vân Hề nói phải rời khỏi Hàn Diệp Tu, hắn càng cố gắng giúp đỡ cậu, thậm chí còn gạt Vân Hề len lén xin chuyển trường đi du học.

Phải nói rằng quãng thời gian du học năm năm này là thời gian hắn thấy vui vẻ hạnh phúc nhất, tuy rằng hắn vẫn không thổ lộ tình cảm với Vân Hề, tuy rằng cậu vẫn chỉ đối xử với hắn như một người bạn thân nhất, nhưng với hắn như vậy là đủ rồi,. Hắn căn bản không dám hy vọng có ngày nào đó Vân Hề sẽ yêu hắn, nhưng cũng sợ có một ngày nào đó cậu sẽ đem lòng yêu người khác.

Nhưng mà Vân Hề không yêu đương với người khác lại bắt đầu dây dưa với Hàn Diệp Tu, hắn biết mấy năm Vân Hề rời đi Hàn Diệp Tu vẫn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm cậu, cũng không có hề một mối quan hệ thân mật nào với kẻ khác, thậm chí ngay cả bạn giường cũng không có. Cho nên khi Vân Hề phải về nước hắn luôn sợ hãi, sợ rằng trong tim cậu vẫn có bóng hình Hàn Diệp Tu, hắn sợ cậu sẽ mềm lòng dưới những hành động cầu xin của Hàn Diệp Tu, như vậy hắn sẽ mãi mãi không còn cơ hội. Cho nên hắn phải khuyên Vân Hề nhanh về nước, đồng thời khẩn cấp xử lí công việc, đồng thời trong lòng thầm mong bởi sự tồn tại của Vân Nhạc có thể khiến Hàn Diệp Tu lùi bước.

Hắn biết bản thân mình thế này rất ti tiện, thế nhưng tình yêu làm sao có thể chia sẽ được? Tình yêu vốn rất ích kỉ, nếu như lúc trước Hàn Diệp Tu không ra tay với Vân Hề, hắn cũng sẽ không phải liều mạng tìm cách như vậy. Nhưng hình như hắn đánh giá Hàn Diệp Tu quá thấp, không ngờ hắn sẽ dùng cách này để lấy lòng cậu ấy.

Trên mặt Hàn Diệp Tu toàn mồ hôi cũng không nặn ra được một chữ, mà người cha trên danh nghĩ đã được giải trừ quan hệ với Vân Hề đã lẻn đi mất từ lúc nào. Chales cố chấp giơ hai túi đựng đầy cặp ***g lên trước mặt A Dũng nếu A Dũng lại không nhận, hắn vẫn sẽ không ngừng nghỉ. Môi Vân Hề khẽ nhếch lên, đáy mắt không còn có chút tình cảm nào, không khí lúc đó nhất thời có chút căng cứng.

Dịch Dương nhìn trái nhìn phải một hồi, cuối cùng vỗ đùi, ghé sát tai Vân Hề cười hì hì pha trò: “Tôi nói này Vân Hề, cậu đây là nhầm lẫn rồi đúng không? Tên nhóc Diệp Tu này mấy năm nay giàu to rồi, hắn không thiếu mấy thứ này đâu, cậu cần gì phải sưu tầm cho hăn nhiều cặp ***g như vậy. để hắn tự mình làm không được sao? Cậu xem, thế này có giống cậu đang đẩy mạnh tiêu thụ cặp ***g giữ ấm không? Ha Ha. Này Diệp Tu, nếu cậu thích mấy cái này thì tự mình đi sưu tầm đi, còn đáng ghét bắt Vân Hề phải giúp cậu mang đến hai bao tải như vậy, lần sau đừng như vậy nữa nha.”

“Dịch Dương.” Vân Hề nhàn nhạt nhìn về phía anh ta: “Anh cũng hiểu ý của tôi mà đúng không?”

Dịch Dương bị Vân Hề nhìn với ánh mắt thản nhiên như vậy thì có chút e ngại, loại ánh mắt có thể nhìn thấy mọi suy nghĩ của người khác ra thành từng mảnh nhỏ khiến anh ta rất luống cuống. Từ nhỏ đến lớn anh đã gặp qua rất nhiều loại người, mà ngay cả ông già nhà anh cũng không khiến anh nảy sinh loại cảm giác này. Lúc này đây anh ta rất nhớ đến một Vân Hề như ngày trước, là một thiếu niên với khuôn mặt ôn hòa. Hay cũng chính bởi chính khuôn mặt mới khiến anh ta nghĩ Vân Hề ôn hòa, không phải có loại khí thế khinh người như bây giờ, có thể đây mới là con người thực sự của cậu ta.

Dịch Dương cười mỉa mai vài tiếng sau đó nhất thời không biết nói thêm gì nữa, có bạn bè tận tình như anh ta sợ rằng khó mà tìm được người thứ hai, bạn vợ bỏ đi anh ta cũng phải huy động mọi mối quan hệ để tìm kiếm, lúc nào cũng quan tâm đến tin tức xung quanh. Khó khăn lắm người mới xuất hiện, kết quả anh ta lại phải hỗ trợ thằng bạn thân làm lành với vợ, đã tẻ nhạt lại còn sát miệng súng nóng nữa, rốt cuộc anh ta cũng hiểu được cái gì tiếc không thể rèn thép thành sắt được.

Dịch Dương vừa len lén nhìn Vân Hề, vừa nhìn Hàn Diệp Tu vài lần, cậu cũng nói thêm vài câu nữa đi!!!! Thế này càng bị người ta chế giễu sao?!

Hàn Diệp Tu hơi mím môi, ngoắt tay với A Dũng, sau đó nói với Vân Hề: “Vân Hề, thực ra anh làm những chuyện này không phải muốn em cảm thấy thêm gánh nặng, chỉ là…”

“Hàn Diệp Tu!” Vân Hề hoảng sợ trừng to mắt đẩy Hàn Diệp Tu bổ nhào xuống đất, cùng lúc đó một viên đạn xuyên qua khoảng không trên đầu Hàn Diệp Tu bắn vào tường phía sau, bức tường màu trắng bị đạn bắn trúng văng ra một mảng vữa lớn, thậm chí còn có bụi trắng tỏa ra.

Lúc này Chales giật lấy túi cặp ***g giữ ấm đang trong tay A Dũng ném thẳng lên, cặp ***g trong túi bị tung lên cao sau đó rơi xuống như trái cây rụng, tựa như một tấm mành chắn phía sau cho Vân Hề. A Dũng cũng nhanh chóng chạy lại kéo Hàn Diệp Tu cùng Vân Hề đang bổ nhào dưới đất dậy, Dịch Dương nhanh tay lẹ mắt rút súng lục nhỏ giấu bên hông ra.

“Đừng! Đi vào trước!” Vân Hề đè lại bàn tay giơ súng của Dịch Dương, khoát tay rống to với Đường Hạo đang ôm Vân Nhạc trong ngực: “A Hạo, mang Tiểu Nhạc đi vào trong gara, nhanh lên! Chales, bảo vệ A Hạo!”

“A Dũng, người đứng ở tầng cao nhất lầu đối diện, đừng cho hắn chạy!” Hàn Diệp Tu vừa kéo Vân Hề vào ngực, vừa chạy vào trong gara, còn lại Dịch Dương theo sát hai người, gắt gao nắm chặt súng lục.

Ngay sau mệnh lệnh của Hàn Diệp Tu, một tiếng “Bụp!” cũng đồng thời vang lên, một cặp ***g giữ ấm bị đạn xuyên qua dính vào tường, nếu như động tác của hắn chậm một chút thôi, thứ bị đạn xuyên qua không phải là cặp ***g giữ ấm nữa mà chính là đầu Vân Hề!

Trong không gian chỉ còn vang lên tiếng “Leng keng!” của cặp ***g giữ va vào nhau trên mặt đất, đám người Hàn Diệp Tu đã kịp chạy vào gara rồi, sát thủ nổ hai phát súng liền không có động tĩnh gì nữa, giống như ý thức được hắn đã bại lộ rồi.

Lúc bọn họ đang đứng trong gara thì cảnh sát địa phương cũng chạy đến, đây là một gara ngầm của một tòa nhà lớn, đối diện là một siêu thị lớn, hung thủ chắc chắn đã điều tra được tung tích Vân Hề mà mai phục ở tầng áp chót, tùy thời cơ hành động. Bọn họ đã di chuyển cả ngày rồi, chỉ có đây là thời điểm thích hợp nhất để mai phục, chỉ là kẻ chủ mưu giết người không ai biết được.

Trong gara lúc này chỉ có mấy người Vân Hề, Dịch Dương đã sớm lấy di động cho dịch phong bảo hắn phái người đến yểm trợ. Hàn Diệp Tu kiểm tra từ trên xuống dưới Vân Hề một lượt, phát hiện cậu không có bất kỳ vết thương nào mới đi gọi điện thoại. Vân Nhạc tựa hồ không biết đến nguy hiểm lúc nãy chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt bất thiện của Đường Hạo, mà Vân Hề lại trầm mặc đứng tại chỗ, ngay cả khi Hàn Diệp Tu giở vài trò ăn đậu hủ mình không có phản ứng gì. ( Edit đoạn này, đến đoạn a tu kiểm tra cho Vân Hề là biết chắc chắn sẽ ăn đậu hủ em mà, bản chất dê vẫn không thay đổi.”

Đường Hạo vẫn ôm lấy Vân Nhạc đến gần Vân Hề, thấp giọng hỏi: “Vân Hề, có phải…”

Vân Hề nhẹ nhàng nhắm mắt, trầm trọng gật đầu, sắc mặt của cậu lãnh tĩnh đến đáng sợ, nếu nhìn vào thì chắc chắn người khác sẽ không biết lúc nãy vừa xảy ra chuyện kinh khủng gì. Nếu như lúc ấy cậu không phát hiện ra tia hồng ngoại nhỏ, cậu căn bản không biết có người bắn lén sau lưng mình, một khắc kia thân thể nhanh hơn ý chí, cậu xông lên đẩy Hàn Diệp Tu đứng đối diện xuống đất, nhưng khi tên kia bắn tiếp phát súng thứ hai, Vân Hề mới ý thức được, viên đạn kia không cố ý “tặng” cho Hàn Diệp Tu mà là chính cậu!

Lúc này cậu không có tinh lực suy nghĩ sao mình lại muốn bổ nhào đến đẩy Hàn Diệp Tu ra, giờ phút này cậu chỉ sợ đối phương không đạt được mục tiêu sẽ không bỏ qua, cậu cho rằng về về nước đối phương sẽ thu liễm một chút, tạo cơ hội để Leon bắt được “hắn”, không ngờ “hắn” lại truy được đến đây, cậu cứ nghĩ tin mình về nước đang còn nằm trong vòng bí mật.

“A Hạo.” Vân Hề mở mắt ra chăm chú nắm chặt cổ tay Đường Hạo: “Ngay trong đêm nay mang Vân Nhạc về Mỹ.”

Phản ứng đầu tiên của Đường Hạo là cự tuyệt, thế nhưng chạm đến ánh mắt của Vân Hề thì lời dâng bên miệng cũng không thể thốt ra nổi. Một năm trước Christopher có thu mua một công ty, nhưng bởi vì đối phương rất khó chơi nên đã lâu còn chưa thu mua được, khi đó vị trí của Leon chưa vững vàng như hiện tại, bởi vì chuyện này mà có mấy cổ đông trong tập đoàn nhân cơ hội bắt đầu thêu dệt nhiều chuyện.

Để giúp đỡ Leon nhanh chóng hoàn thành công việc, Vân Hề mất vài ngày bới tung những lỗ thủng trong công ty này, do đó tra ra được đối phương cố ý thu mua nguyên liệu không đạt tiêu chuẩn để đưa vào sản xuất, từ đó gây ra một vụ scandal rất lớn. Công ty này vì scandal cũng nảy sinh nợ nần, cuối cùng phải tuyên bố phá sản, sau đó được Christopher thu mua. Đây là dự án thành công trong thời gian nhanh nhất của Vân Hề, nhưng cũng nguy hiểm như án tử vậy.

Vì để hoàn thành nhiệm vụ, Vân Hề chỉ điều tra được đối phươgn thu mua nguyên liệu giá thấp không đạt tiêu chuẩn, nhưng không điều tra được bọn mua nguyên liệu giá thấp chỉ là bề ngoài, thực chất công ty này thu mua hàng cấm rồi bán lại cho bên thứ ba, đây là nguồn tiêu thụ thứ hai. Vân Hề hoàn thành dự án này không nghi ngờ gì đã khiến bên thứ ba kia ghen ghét, chỉ là cậu không ngờ đối phương đã phát rồ đến mức thuê sát thủ truy sát mình, một năm nay cậu đã bị ám sát ba lần, nếu không phải cậu cao số, chắc chắn sớm đã bị hỏa táng rồi.

Lần này Vân Hề bị phái về nước, thứ nhất là vì lo liệu giải trừ quan hệ cha con nuôi, hai là can thiệp vào chuyện hợp tạc với phương hoa, quan trọng hơn là nhân lúc cậu rời đi hắn cùng leon sẽ truy tìm hung thủ, chỉ là hắn thật không ngờ đối phương dĩ nhiên lớn mật đến trình độ này.

Trong khoảng thời gian này hắn bên ngoài giả vờ xử lý chuyện của công ty, trên thực tế là cùng Leon điều tra hung thủ đã xuất hiện ở thành phố L, chỉ là việc này hắn và Leon cũng không nói cho Vân Hề, chỉ sợ khiến Vân Hề lo lắng thêm. Chỉ là hắn ở bên kia tra xét thật lâu đều không có tìm được dấu vết nào, vừa lúc vài ngày trước nghe được tâm tình Vân Hề không tốt, nhường phần điều tra cho cấp dưới, chính mình thì về nước.

Lúc này Hàn Diệp Tu gọi vài ba cuộc điện thoại xong, hắn nhanh chân bước về phía Vân Hề, vẻ mặt hối lỗi: “Xin lỗi, đã làm cho em sợ hãi, anh sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ, xin lỗi.”

“Diệp Tu. ” Dịch Dương đem di động nhét lại trong túi quần, cau mày nói “Lẽ nào cậu không phát hiện hung thủ cố ý nhắm đến Vân Hề sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.