Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 52



Vân Hề kiên nhẫn đem thông tin trên mạng đọc qua một lượt, tóm lại cũng đều là Phương Hoa khai man, làm giấy tờ giả nhằm trốn thuế mấy chục triệu, hiện nay chủ tịch Phương Hoa đang bị cảnh sát tạm giam. Vân Hề nhìn xuống thời gian đưa tin chỉ cách đây một giờ. Nói cách khác, Phương Hoa vừa mở cửa đã phải nghênh đón một đống cảnh sát.

Vân Hề thở dài một hơi sau đó bật laptop lên, phiên giao dịch mới mở được một tiếng nhưng khi Vân Hề nhìn thấy đường cổ phiếu của Phương Hoa đang có xu hướng chùng xuống, tâm trạng nhất thời chìm xuống đáy cốc. Chỉ trong vòng một giờ, cổ phiếu Phương Hoa thật vất vả lắm mới trở lại được đường thẳng phút chốc chạy đi xuống, cũng không biết điểm dừng là lúc nào nữa.

Cho đến lúc này Vân Hề không khỏi khâm phục kẻ nặc danh đã tố cáo Phương Hoa, đúng vào thứ hai, đúng ngày thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên của tuần, nếu như rơi vào cuối tuần thì bọn họ có thể lợi dụng ngày nghỉ của dân cư mà tìm cách khắc phục tạm thời, thế nhưng hiện tại…

“Vân Hề, anh thấy sắc mặt em không được tốt lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cậu nhắm mắt lại thở sâu một hơi, Leon nói không sai hiện tại cậu không thể rời đi được, lúc trước cùng hợp tác với Phương Hoa, Christopher đã đầu tư vào một lượng tiền rất lớn, nếu Phương Hoa ngã xuống thì Christopher sẽ không tránh khỏi liên lụy. Hiện tại Leon có thể vững vàng ngồi trên vị trí tổng giám đốc, nhưng nếu để cho ban quản trị biết được chuyện này nói không chừng sẽ dùng nó để chèn ép Leon.

Vân Hề mở mắt ra, nhanh chóng phân phó cho Charles: “Charles, đem hành lý về khách sạn, chúng ta tạm thời chưa quay về được. Hàn Diệp Tu làm phiền anh đưa tôi đến Phương Hoa.”

Charles gật đầu, nghe theo lời phân phó của Vân Hề mà làm. Mà Hàn Diệp Tu cũng vừa đi vừa hỏi lại cậu: “Phương Hoa đã xảy ra chuyện gì?”

“Phương Hoa bị nghi ngờ trốn thuế, chuyện này rất quan trọng, chủ tịch Phương hiện đang bị cảnh sát tạm giam.”

Hàn Diệp Tu nghe vậy cũng nhíu mày: “Những công ty kiểu này cũng rất hay trốn thuế, vì sao lại chỉ một mình Phương Hoa bị nắm thóp? Hơn nữa Phương Hoa lại vừa ổn định lại cách đây không lâu, Vân Hề, anh thấy chuyện này rất kỳ quặc.”

Vân Hề cười lạnh: “Đương nhiên là kỳ quặc rồi, kẻ tố cáo nặc danh kia cũng rất biết lựa chọn thời gian.” Nói đến đây cậu chợt nhớ ra chuyện gì đó, lập tức lấy điện thoại ra nhấn vào dãy số của Tôn Tuấn. Điện thoại vang lên hồi lâu mới được kết nối, hơn nữa bên kia còn rất ầm ĩ.

Tôn Tuấn dường như không nghĩ tại sao Vân Hề lại gọi điện thoại cho mình, hắn kinh ngạc nói: “Arvin, có chuyện gì sao? Ngài đã đến sân bay chưa? Tôi nói qua đón ngài, ngài còn không cho, ngài xem đi lỡ may kẹt xe thì sao? Hiện tại ngài đang ở đâu vậy?”

Nghe khẩu khí của Tôn Tuấn cũng đoán được hắn không muốn đem chuyện Phương Hoa bị tố cáo nói cho Vân Hề, cậu nhất thời có chút tức giận, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Bên truyền thông đã khống chế được chưa? Sự việc mới xảy ra một giờ, đã có người đưa tin rồi, đừng nói cho tôi biết anh vẫn chưa tìm được phương pháp khống chế đấy?”

Tôn Tuấn bị lời nói của Vân Hề làm cho nghẹn họng, lập tức cười khan vài tiếng: “Ngài đã biết rồi sao?”

Vân Hề đối với hành động mở cửa xe của Hàn Diệp Tu tỏ ý cảm ơn, sau đó ngồi vào ghế lái phụ: “Tôn Tuấn, tôi nói cho anh biết bất kể kế hoạch nào giữa anh và chủ tịch Phương tôi không cần biết, nhưng hãy nhớ kĩ một điều, hiện tại Phương Hoa đang cùng hợp tác với Christopher, hạng mục này tôi đang phụ trách, tôi có quyền được biết hiện trạng hiện nay của Phương Hoa.”

“Đúng! Đúng! Đúng! Đây là sai lầm của tôi.” Tôn Tuấn lập tức cười xòa: ‘Bây giờ ngài đang ở đâu? Chỗ này của tôi không đến được, tôi sẽ đi đón ngài?’

‘Không cần, hiện tại nói cho tôi biết sự tình phát triển đến mức nào rồi.’

Tôn Tuấn trầm mặc trong phút chốc, sau đó nói: ‘Tình huống rất nát bét, chúng tôi không khống chế được báo chí, việc này bị đưa ra, lại lên inte et quá nhanh, chúng tôi không ngăn cản được. Biên này đã triệu tập hội nghị cổ đông khẩn cấp, tạm thời ổn định lại, về cổ phần còn lại đều đang được bán tháo. Bên tài vụ đang bị chi cục thuế kiểm toán lại, bên chủ tịch tôi cũng đã phái luật sư đến.’

Vân Hề nhéo nhéo ấn đường, trầm ngâm một lúc rồi nói: ‘Cử người điều tra xem ai tố cáo chuyện này chưa?’

“Arvin, tôi nghĩ hiện tại hẳn chúng ta nên chú trọng vào cổ phiếu cùng làm sao dẹp được loạn phong ba lúc này, về phần người nào tố cáo, tra được rồi thì có thể làm được gì?’

“Không.” Vân Hề thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy được sự tình không đơn giản như vậy, tìm người điều tra đi, những thứ khác có thể chờ được.”

Cúp điện thoại, Vân Hề đối vẻ mặt lo lắng của Hàn diệp sửa cười cười sau đó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Loại sự kiện trốn thuế này trước kia không phải không có, xử lý cũng không khó, đặc biệt Phương Hoa lại là một tập đoàn lớn, nói bọn họ không có tay trong là chuyện không thể. Có thể Tôn Tuấn nghĩ có thể đem chuyện này đè xuống nên chưa muốn nói cho cậu biết, chỉ là tựa như Leon nói chuyện này có lẽ mới chỉ là bắt đầu.

“Vân Hề, đừng sợ, trên inte et anh có thể phái người xóa hết được, về phần chủ tịch Phương, anh có thể nhờ người quen chào hỏi qua. Về phần người tố cáo kia, anh cũng có thể phái người bắt được, đừng sợ, đã có anh ở đây.”

“Đừng, anh đừng nhúng tay vào. ” Vân Hề cự tuyệt nói: “Đây là chuyện giữa Christopher và Phương Hoa, anh không cần phải chen chân vào, tôi có thể xử lý được, cảm ơn ý tốt của anh.”

“Thế nhưng…”

Vân Hề đưa tay ngăn cản lời hàn diêp tu muốn nói ra: “Cái gì cũng đừng nói nữa, đem tôi đến xong anh cũng quay về đi, ngày hôm nay đã làm phiền anh.”

Hàn diệp sửa cười khổ một tiếng, “Nếu như em không khách khí như vừa rồi có thể anh đã cao hứng hơn rồi.”

Lúc Vân Hề và Hàn Diệp Tu đến Phương Hoa, trước cửa đã có không ít phóng viên ngồi chồm hổm, nếu như không phải do bảo vệ Phương Hoa cố gắng ngăn cản không cho vào tròn thì chắc đám ngườ này đã vọt vào trong từ lâu rồi.

Vân Hề thấy thế liền hung hăng chau mày, mặc dù Tôn Tuấn đã cùng mấy nhà đài nói chuyện qua, thế nhưng tòa soạn báo ở thành phố S nhiều như vậy, hắn không có khả năng chu toàn mọi mặt, nhưng tình huống này so với dự liệu của cậu tồi tệ hơn rất nhiều..

Hàn diệp sửa hiển nhiên cũng nhìn tình hình bên ngoài, hắn nhíu mày nói, “Anh đi vào cùng em.”

“Không cần, đến nơi đây là được rồi.”

Vân Hề sửa sang lại áo, sau đó cởi đai an toàn liền tiêu sái bước đến cửa lớn Phương Hoa.

Đối với vị phó tổng Người hoa nổi danh trên truyền thông này, các phóng viên tự nhiên quen thuộc, không đợi Vân Hề đến gần, đám ký giả đóng đo trước cửa đã ùa lên như vỡ tổ, so với màn chào đón trước sân bay cách đây không lâu quả thực không thua kém gì. Kèm theo tách tách của camera là một chùm microphone chĩa thẳng vào mặt, đây quả thực là phóng viên sao?.

“Ngài Arvin, đối với chuyện Phương Hoa trốn thuế ngài có ý kiến gì không?”

“Ngài Arvin, xin hỏi hiện tại ngài đến Phương Hoa là bởi vì chuyện Phương Hoa trốn thuế sao?”

“Ngài Arvin, trước đó không lâu Christopher vừa kí hợp đồng cùng Phương Hoa, hôm nay Phương Hoa đã bị gièm pha nghi án trốn thuế, xin hỏi Christopher đã chuản bị như thế nào trước lần hợp tác này?”

“Ngài Arvin, ngài được khen ngợi là Người đầu tư lý trí nhất, lần này phương hoa trốn thuế là một chuyện không hay liệu có ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài không?”

“Ngài Arvin, Ngài co cảm nghĩ thế nào khi biết được chuyện Phương Hoa trốn thuế?”

“Ngài Arvin …”

Lông mày Vân Hề cau lên, cũng không hề trả lời câu hỏi nào, đám phóng viên này có cần phải cúng tuần cậu vậy không? Đối với những câu hỏi bén nhọn cậu chỉ cảm thấy như có ngàn con vịt quang quoác một bên tai, làm cho đầu cậu như muốn nỏ tung. Vân Hề lạnh lùng liếc qua một vòng, sau đó không chút khách khí đẩy đám phóng viên ra tiếp tục đi về phía trước, bước chân so với trước trở nên nhanh hơn nhiều.

Đám phóng viên vô cùng sửng sốt, sau đó phản ứng nhanh lập tức đuổi theo, thậm chí có người còn nỗ lực giơ tay kéo Vân Hề lại. Ánh mắt Hàn Diệp Tu ngồi trong xe vô cùng lạnh lẽo, lúc hắn chuẩn bị cửi dây an toàn muốn xông ra bảo vệ Vân Hề khỏi đám người kia thì bảo vệ Phương Hoa đã hành động nhanh hơn, bọn họ nhanh chóng hộ tống Vân Hề vào cửa lớn Phương Hoa.

Hàn Diệp Tu thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng đồng thời lại thấy lo lắng, lúc trước để ổn định cổ phiếu Phương Hoa, không ít tiền của Christopher đã ra đi, hơn nữa hạng mục mới này cũng ngốn không ít tiền, cho nên có thể nói hiện tại Christopher và phương Hoa là châu chấu trên cùng một thuyền, Phương Hoa ngã thì Christopher cũng tổn thất không nhỏ. Tuy rằng chút tiền ấy so với tài chính hùng hậu của Christopher thì không đến đâu, thế nhưng người phụ trách hạng mục này lại là Vân Hề, hắn hiểu rất rõ tư tưởng của đám cổ đông, đến lúc đó Vân Hề nhất định sẽ bị liên lụy, chỉ sợ vị trị hiện tại của cậu cũng không thể giữ được.

Nếu là lúc trước Hàn Diệp Tu chắc hẳn sẽ thầm vui mừng không ngớt, nếu như Vân Hề bị đám cổ đông kia chèn ép phải từ chức thì cũng là lúc hắn có cơ hội. Thế nhưng hiện tại hắn không còn có suy nghĩ như vậy nữa, hắn cũng không phải là hắn ích kỉ trước kia muốn cưỡng chế không cho Vân Hề ra ngoài làm việc. Hắn biết Vân Hề rất quý trọng công việc này, hắn tình nguyện tìm đủ mọi cách chạy ra nước ngoài cũng không muốn phải nhìn thấy Vân Hề khổ sở.

Hắn nghĩ, hắn chung quy không thể làm theo lời Vân Hề nói chỉ cần khoang tay đứng nhìn, hắn cho rằng chính mình cũng có thực lực nhất định, chi ra một phần sức lực này không phải vì Christopher, không phải vì Phương Hoa mà là vì Vân Hề.

*****************

Lúc tiến vào Phương Hoa, trợ lý của Tôn Tuấn đã sớm đứng chờ ở phòng khách lầu một, vừa thấy Vân Hề lập tức dẫn cậu đến phòng làm việc của Tôn Tuấn. Xảy ra việc lớn, tuy rằng ngoài mặt thái độ làm việc của nhân viên vẫn hết sức trấn tĩnh nhưng Vân Hề vẫn nhìn ra được sự kinh hoàng trong đôi mắt họ.

« Người của chi cục thuế vẫn ở đây sao? »

Sắc mặt trợ lý cứng đờ, cô ta cuống quýt tránh né ánh mắt nhìn thẳng của Vân Hề: “Mới vừa đi.”

Vân Hề nhìn chằm chằm vào trợ lý, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Lỗ thủng lần trước tôi vạch ra cô đã chỉnh sửa chưa?”

“Đã sửa rồi! ” ngữ khí của trợ lý rất có khí phách: “Arvin ngài yên tâm, lần trước ngài tìm ra lỗ thủng kia tôi đã báo nhân viên kế toán cao cấp chỉnh sửa suốt đêm rồi.”

Vân Hề suy nghĩ gi đó rồi gật đầu, không nói cái gì nữa.

Thang máy rất nhanh đã đến tầng làm việc của Tôn Tuấn, còn chưa đi ra thang máy, Vân Hề đã nghe được tiếng Tôn Tuấn gầm gừ.

“Không phải tôi đã nói đem hết nội thất bên trong cùng biển số nhà thay đổi hết rồi sao? Vì sao vẫn bị tìm được rồi? Trong óc các người toàn chứa bê tông cả sao! Một đám phế vật!”

Thân thể trợ lý không khỏi run rẩy, cô ta nhanh chóng liếc nhìn Vân Hề, gót giày nhọn bước đi cộp cộp trên san: “Ngài Arvin, phòng làm việc của Tôn tổng ở bên này, mời ngài.”

Giọng nói của trợ lý tận lực vang cao, cô ta cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt Vân Hề nữa mà chỉ căm cúi bước về phía trước, giày cao gót dưới chân bước càng vang dội.

Vân Hề híp híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh, xem ra chuyện này quả nhiên không chỉ đơn giản như vậy được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.