Nhìn vẻ mặt Hàn Diệp tu chăm chú nói “nhớ em” với mình, Vân Hề nhất thời có chút ngẩn ra, nghi hoặc trong lòng càng thêm nặng nề. Hàn Diệp Tu hôm nay rất khác thường, bất luận là lời nói hay hành động đều khác biệt so với bốn năm trước. Nếu như không phải trải qua nhiều chuyện đau thương, còn tưởng rằng nam nhân này yêu mình đến tận đáy lòng, ngay cả chuyện công ty cũng có thể bỏ đi được. Lẽ nào…trí nhớ của cậu có vấn đề?
Có lẽ thuốc đã có công hiệu, Vân Hề chỉ cảm thấy não choáng váng từng trận, mồ hôi trên người cũng vãn ra rất nhiều. Vân Hề nhắm mắt lại không thèm chú ý đến lời nói của Hàn Diệp Tu, dưới tình huống này cậu không còn tinh lực đối phó với hắn nữa.
Nhìn Vân Hề đi ngủ lần thứ hai, tâm Hàn Diệp Tu khẽ động hôn lên trán cậu một cái. Cảm giác ẩm ướt không khỏi khiến hắn nhăn mày, cẩn thận đưa tay dò cào trong chăn, nhiệt độ nóng hổi lập tức truyền đến đầu ngón tay. Thu hồi tay lại, Hàn Diệp Tu ôm cả người Vân Hề vào lòng một lúc sau sợ cậu quá nóng lại đã hết chăn ra.
Nhìn Vân Hề nhíu chặt lông mày, Hàn Diệp Tu không kìm được lòng hôn lên mặt cậu lần nữa: “Vân Hề, nhịn một chút thôi, ra mồ hôi được em sẽ tốt lên thôi.” Nếu có thể hắn rất muốn đưa cậu đi bệnh viện, nhưng tính tình Vân Hề vẫn luôn quật cường nếu tỉnh dậy phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện thì cũng sẽ để khó chịu trong lòng. Nếu như vậy trong lòng hắn cũng sẽ không thoải mái nổi, hắn hiểu Vân Hề luôn luôn nhẫn nhịn không nói ra lời.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, rạng đỏ trên mặt Vân Hề dần dần lui xuống, cũng không còn nóng hổi như trước nữa. Cảm nhận được mồ hôi ẩm ướt dán sau áo sơ mi, Hàn Diệp Tu rất muốn cười to ra tiếng, hôm nay không biết là Vân Hề phát sốt hay là hắn đây nữa.
Khi Vân Hề tỉnh lại cậu thấy nhiệt độ trên người đã giảm đi rất nhiều, cũng bởi mồ hôi vã ra rất nhiều, áo ngủ dính sát vào người khiến cậu thực sự khó chịu. Đang chuẩn bị đứng dậy đi tắm rửa một phen, cậu lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Hàn Diệp Tu.
Lúc này Hàn Diệp Tu đang ngồi xem báo cáo công ty, nhận thấy động tĩnh từ Vân Hề hắn liền buông ngay văn kiện đưa tay sờ sờ lên trán cậu: “Thật tốt đã hạ sốt, em có cảm thấy khó chịu nữa không?”
Nhìn vẻ mặt quan tâm săn sóc của Hàn Diệp Tu, trong ngực Vân Hề không khỏi nổi lên phiền muộn, nếu như hắn vẫn giống như bốn năm trước, cậu sẽ không áp lực như vậy. Thế nhưng hết lần này đến lần khác không như mong muốn, Hàn Diệp Tu quan tâm cậu hơn hẳn bốn năm trước. Không được! Vân Hề nhéo một cái thật mạnh lên đùi mình, không thể vì thay đổi của Hàn Diệp Tu mà quên mất đau đớn hắn gây ra cho mình trong quá khứ, kiếp trước hằn yêu đương cùng cậu, một người tra một kẻ tiện, cậu sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa.
Bình tĩnh thu lại thần sắc, Vân hề nhàn nhạt nở ra nụ cười: “Tốt hơn rồi.”
Thanh âm khàn khàn yếu ớt không khỏi khiến Hàn Diệp Tu nhíu mày, đỡ Vân Hề nằm xuống giường. Hắn lập tức bưng đến một bát cháo nóng hổi còn bốc khói: “Cháo vẫn còn nóng, anh bón em ăn.”
Hàn Diệp Tu đưa một thìa cháo lên thổi thổi đến trước mặt cậu, đáy mắt Vân Hề có chút phức tạp, cậu tứng nghĩ người này là toàn bộ thế giới của mình, nhưng đến thời khắc gần chết đi ấy mới phát hiện ta đó chỉ là lừa dối.
“Diệp Tu…” Nếu như cậu không phải sống lại mà trực tiếp vào vòng luân hồi có phải tốt biết bao, trên cầu Nại Hà uống bát nước của Mạnh bà để có thể quên đi đau đớn đến khắc cốt ghi tâm ấy, để rồi chí ít dù có phải đối mặt với ôn nhu săn sóc của Hàn Diệp Tu cũng không phải băn khoăn như thế này.
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Vân Hề, Hàn Diệp Tu chỉ sủng nịnh xoa xoa đầu cậu: “Làm sao vậy? Có phải thấy anh đột nhiên tốt với em quá nên vô cùng cảm động không?
Nếu như có thể, cậu tình nguyện chưa từng gặp, chưa từng yêu cùng buông tay anh ra. Dưới đáy lòng Vân Hề cười tự giễu nói: “Anh hôm hay quả thực không giống anh chút nào.”
“Nga?” Hàn Diệp Tu nhướn mày: “Em không thích anh như vậy sao?”
Đúng vậy, tuyệt đối không thích, nghĩ đến phản ứng của mình như vậy nhưng Vân Hề vẫn làm như vô cùng thân thiết cầm lấy cánh tay Hàn Diệp Tu: “Đương nhiên không phải, anh như vậy em cảm thấy rất vui.”
Buông cái bát trống xuống, Hàn Diệp Tu ôm chặt lấy Vân Hề thêm một chút: “Vân Hề, sau này anh mãi đối xử với em như thế này được không?”
“Không cần đâu!” Vân Hề đẩy cánh tay Hàn Diệp Tu ra nháy mắt tinh nghịch nói: “ Em cảm thấy anh trước kia rất tốt, không phải nỗ lưc thay đổi gì hết.” đúng vậy, giống như trước kia là được rồi, có như vậy cậu mới nhanh chóng dứt bỏ được hắn.
Thở dài một tiếng, hắn nhu ngón tay lên trán cậu: “Vân Hề, em là người anh yêu nhất trên đời, anh nghĩ muốn đối tốt với em, cũng nghĩ sẽ cho em những điều tốt đẹp nhất. Như vậy sao em lại muốn cự tuyệt anh?”
“Vân Hề, tôi mới phát hiện ra cậu không phải là người toi yêu nhất, chung quy không thể đem đến cuộc sống thoải mái cho tôi.” Cậu sẽ không bao giờ quên ngày ấy khi hắn đuổi cậu ra khỏi nhà đã nói những lời này, cái gì mà yêu nhất, cái gì tốt nhất, một năm sau biến mất không tăm tích. Mà cũng không đến một năm sau đâu, từ năm thứ ba trở đi tình tình Hàn Diệp Tu bắt đầu thay đổi, trở nên dễ phát giận cũng hay phiền chán.
Vân Hề chỉ cười cười ngồi dậy thoát khỏi vòng tay hắn: “Đột nhiên sao anh trở nên buồn nôn vậy? Được rồi, anh cũng ăn chút gì đi, em đi tắm trước, một thân đầy mồ hôi thật khó chịu.”
Nhìn Vân Hề bước đi không tự nhiên, Hàn Diệp Tu nhẹ nhàng nói: “Vân Hề, đây là chân tâm của anh. Anh biết hai năm nay anh đối xử với em chưa được tốt, thế nhưng hiện tại cẩn thận suy ngẫm lại mới hiểu nhiều chuyện. Anh yêu em, anh sẽ cho em những gì em mong muốn, sẽ khiến em thật hạnh phúc.”
Vân Hề dứng bước quay lưng về phía Hàn Diệp Tu, đầu ngón tay khẽ run rẩy, nếu như không phải cậu đã chết đi sống lại, nếu như bốn năm trước hắn nói những lời này với cậu, thực sự cậu sẽ rất cảm động. Thế nhưng, Vân hề chậm rãi nhắm mắt lại, quá chậm rồi, tất cả đã là quá muộn, cậu sẽ không tin tưởng cái gọi là yêu thương từ miệng Hàn Diệp Tu nữa, cũng không ngu ngốc mà nỗ lực đoạt lấy nó như kiếp trước.
Thở sâu một hơi, Vân Hề quay lại làm một mặt quỷ với Hàn Diệp Tu: “Em cũng không phải nói anh nói những câu này không khiến em cảm động. Ha ha, em đi tắm trước, anh nhanh chóng ăn chút gì đi.”
Hàn Diệp Tu nhìn bóng lưng Vân Hề biến mất sau cánh cửa nhà tắm, Vân Hề, anh sẽ dùng hành động để chứng minh lời anh nói hôm nay.
Đứng trước tâm gương lớn, mặt Vân Hề không đổi nhìn ứ ngân xanh tím trên ngực mình, đoạn đối thoại kia khiến cậu mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, xem ra, nửa năm nữa chắc chắn sẽ rất dài đi.
Cậu đi tới dưới vòi hoa sen mở nước, làn nước ấm áp chảy trên thân thể. Vân Hề nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại hưởng thụ thời khắc yên tĩnh khó có được này. Vô luận thế nào, cậu nhất định phải vượt qua nửa năm này, kể cả tài chính lần học tập, đều cần thời gian chuẩn bị thật chu đáo. Nếu cậu đã lựa chọn chuyện ra đi, sẽ tuyệt đối không cho Hàn Diệp Tu cơ hội giữ được cậu lại.
Lúc cậu đi ra khỏi phòng tắm, Hàn Diệp Tu đang ngồi ở đầu giường, trên tủ đầu giường là máy sấy tóc họ hay dùng.
Nghe được tiếng mở cửa, Hàn Diệp Tu đứng dậy đem Vân Hề kéo đến bên giường: “Em vừa hạ sốt không thể bị cảm lạnh được, anh sấy tóc giúp em.”
“em tự mình làm được mà.” Vân Hề lúng túng nói: “Anh đi làm việc đi, em có thể mà.”
“Không được.” Hàn Diệp Tu cắm điện vào sau đó bật nút khởi động, thanh âm gió thổi vù vù càng rõ hơn trong phòng: “Với anh mà nói, em so với công việc còn quan trọng hơn.”
Vân Hề rũ mắt xuống, đem ngón tay thon dài đặt lại trên mép giường, cậu không muốn hỏi tại sao Hàn Diệp Tu đột nhiên trở nên chăm sóc như vậy, trong ngực cũng vang lên âm thanh nói cậu đừng tiếp tục hỏi nữa, loại cảm giác này với cậu mà nói, cũng không muốn tìm nguyên nhân. Mà thôi, cứ tùy hắn đi, dù sao cũng chỉ còn nửa năm nữa.
Đem tóc Vân Hề sấy khô, sau đó cho cậu dùng thuốc hắn mới đem ga gi]ơngf bị mồ hôi của cậu thấm ướt thay đi.
Nhìn bóng lưng bận rộn của Hàn Diệp Tu, đáy mắt Vân Hề có vô vàn phức tạp. Chẳng phải trước kia cậu cũng như vậy sao, đem Hàn Diệp Tu say rượu mà chăm sóc cẩn thận, sau khi hắn tỉnh thì vội chạy đến công ty hoặc thư phòng, để lại mình cậu dọn dẹp tất cả, hết lần này đến lần khác như vậy.
Sau đó Hàn Diệp Tu bắt đầu dẫn tình nhân về nhà, cậu chỉ mượn cớ chạy lung tung ra bên ngoài, cậu không thể chịu đựng được người mình yêu sâu đậm lại ôm áp âu yếm kẻ khác nhưng cũng không thể quyết tâm rời khỏi hắn được. Với cậu mà nói, Hàn Diệp Tu lúc ấy là toàn bộ thế giới, cả đời cậu chỉ có Hàn Diệp Tu không thể dung nhận người khác, học phí cũng là hắn trả, đến cả ăn uống sinh hoạt cũng là hắn chi.
Cũng không phải cậu không muốn ra ngoài tìm việc, nhưng mà lòng tự trọng nam nhân của Hàn Diệp Tu rất lớn không muốn cho cậu làm công việc nhỏ bé như vậy. Khi đó cậu đã rất yêu hắn, bất luận hắn nói gì cũng đều răm rắp nghe theo.
Vân Hê còn nhớ rõ lần đầu tiên Hàn Diệp Tu mang kẻ khác về nhà cậu đã ngây người ở công viên trong một ngày một đêm, lúc trở lại thì bọn họ đã đi rồi. Nhìn giường chiếu hỗn loạn lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác đau đến tê tâm phế liệt. Nén xuống nước mắt chực trào, cậu tim một chiếc ga giường mới lặng lẽ thay đổi toàn bộ, khi đó Hàn Diệp Tu cũng đứng một bên nhưng lạnh mặt không thèm nói gì.
Đưa tay đặt lên ngực, Vân Hề tự giễu mà cười cười, cứ nghĩ rằng mình sẽ không còn đau đớn như thế nữa, thế nhưng khi nghĩ đến trái tim vẫn như bị ai xiết lấy, nếu có thể quên được thì tốt rồi…
Đau đớn trong ngực càng lan rộng, Vân Hề hơi khom người xuống, lông mày nhíu chặt. Kí ức thống khổ kia như miệng cống đã vỡ, đau đớn cuồn cuộn chảy ra, phảng phất như có thú dữ cấu xé trong đó.
Hàn Diệp Tu ôm lấy người khác, bộ dạng Hàn Diệp Tu lạnh lùng thờ ơ, Hàn Diệp Tu hung ác đuổi cậu ra khỏi nhà, giọng nói lạnh lẽo của hắn trước lúc cậu chết…dáng vẻ phiền muộn của hắn…
Vân Hề mạnh mẽ đứng dậy, chạy nhanh ra khỏi căn phòng, cậu cần phát tiết một chút, nhất đinh phải phát tiết, nếu như hồi ức còn quay về như vậy, cậu sợ ngay cả nửa năm cũng không thể nhịn được, cuối cũng lưỡng bại câu thương ( cả hai cùng bị thương).
Nghe được tiếng mở cửa Hàn Diệp Tu lập tức xoay người lại, nhưng chỉ thấy bóng lưng Vân Hề vội vã chạy đi