“.......!Bí mật?”
Tuyên Giác “Giống các cửa hàng buôn bán, vì tránh thuế của quan phủ, sẽ chuẩn bị hai quyển sổ khác nhau.
Một quyển ngoài sáng, một quyển trong tối, hai quyển sổ tuy nhìn thì giống nhau, nhưng nội dung hoàn toàn khác nhau.
Có khả năng gã Tần Phong đó đã sớm chuẩn bị chuyện này, có lẽ Đại Lý Tự vẫn chưa tra đến, hoặc là có kẻ nào đó đã thay gã che giấu.”
Thích Văn Lan ngu dốt nói, “Nhưng mà đã tra tất cả đồ dùng cho ngựa, lương thảo, dược vật, linh kiện các thứ, chúng đều không có vấn đề.
Số lượng đều trùng khớp.”
Tuyên Tông nghe không nổi nữa bèn xen mồm, “Đã tra qua các cửa hàng cung ứng chưa? Các tiểu thương lui tới với Tần Phong thì sao? Lương thảo mua vào cũng có thể bán ra, giá đồ dùng cho ngựa có thể tăng cũng có thể giảm, dược vật có thể lấy hàng kém thay cho hàng tốt--- Trong phủ của Tần Phong có nhiều vàng bạc châu báu hơn bổng lộc của hắn nhiều, chỉ cần nhớ kĩ điểm này, ngươi có thể lần theo dấu vết tra xuống.”
“........” Tuyên Tông “Ác” danh truyền xa, Thích Văn Lan khi còn bé vô cùng sợ hắn, nghe hắn mở miệng nói chuyện, chân tay run lẩy bẩy, vội đáp “Dạ dạ dạ, đệ đã hiểu, đệ sẽ đến nhà Tần Phong tra xét, xem có thể tìm được sổ sách khác hay không ạ.”
Thích Văn Lan đến đi vội vàng, không dám chậm trễ, tạm biệt Tuyên Giác, “Đêm nay ta sẽ đến nhà Lư đại nhân bái phỏng, gặp lại sau.”
Tuyên Giác gật đầu, “Ừ.” Sau khi tiễn hắn đến đầu hẻm Trường An, liền lộn trở về.
Tuyên Tông vẫn ngồi ở đó, trước mặt bày tờ giấy, là bản đồ địa hình Vọng Đô.
Hắn dùng bút khoanh tròn mấy chỗ, nghe được tiếng bước chân, không mặn không nhạt nói, “A Giác, lúc trước ta chạy việc cho Trần Nhạc, đã từng tiếp xúc với Tần Phong.
Những nơi này là điền sản làn hắn thu mua bí mật, có thể đưa cho Thích tiểu tướng quân xem xem hắn có nhặt được vận may nào không.”
Tuyên Giác nhíu nhẹ mày.
Chàng không nghĩ đến huynh trưởng sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Vũng nước bùn sâu không thấy đáy này, Tuyên gia tốt nhất là không nên nhúng tay vào.
“Đệ sẽ nói với hắn.” Tuyên Giác hàm hồ đáp ứng, đem bản đồ cất đi.
Đang chuẩn bị quay về viện nghỉ ngơi, Tuyên Tông bỗng nhiên gọi chàng lại, “Đúng rồi, hôm nay Bệ hạ thuận miệng nói, bảo đệ cung yến đêm Thất Tịch vào cung cùng ngài ấy chơi cờ.”
Tuyên Giác sửng sốt, sau một lúc mới nhớ ra.
Sau khi nhàn nhã ở kinh thành nửa năm nay, thình thoảng chàng có đến Mặc Vận lâu chơi cờ, thứ hạng so với trước đã tăng ba mươi bốn mươi bậc.
Tạ Sách thích chơi cờ, ngẫu nhiên sẽ mời kỳ thủ vào cung đánh cờ cùng hắn----- Chàng bị hắn nhìn trúng rồi.
So với đời trước, sớm hơn nửa năm.
Đang định tìm lý do thoái thác, ý niệm này vừa động, Tuyên Tông liền bắn ánh mắt sắc bén về phía chàng, biểu cảm nghiêm túc, “Đừng cho là ta không biết đệ đang nghĩ gì! Lúc trước yến hội có thể trốn liền trốn, ta đương nhiên biết đệ thích nơi thanh tĩnh.
Nhưng lần này là chính miệng Bệ hạ nói ra, đệ nhất định phải vào cung cho ta.”
Tuyên Giác thở dài bất đắc dĩ đáp, “Dạ, huynh trưởng.”
*
Ngày hè, ánh nắng mặt trời chói chang, giữa buổi sáng, cả Vị Ương cung được bao phủ bới một tầng ánh sáng.
Tạ Trọng Tự lười biếng nằm dài ở hành lang gấp khúc phơi nắng không muốn nhúc nhích.
Dọc hành lang là chiếc ghế lớn bằng gỗ, bên trên trãi lớp vải nhung mềm mại và chiếu trúc, dựa vào lan can cong cong, có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách trong hồ cùng tiếng ve trên những cây liễu bên cạnh, từ xa xa, từng luồng gió thổi tới mang theo mùi lá cây tươi mới, đầy sức sống.
Trên mái hiên treo chuông đồng, tiếng chuông lảnh lót vang lên, làm cho người ta vô cùng buồn ngủ.
Truyện được up duy nhất tại wattpad, những web khác là ăn cắp, tự tiện reup không có sự cho phép.
Truyện dịch phi lợi nhuận và chưa có sự cho phép của tác giả.
Tạ Trọng Tự chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, vẫn là Diệp Trúc xốc nàng dậy, hô “Điện hạ! Hôm nay là Thất Tịch! Cung yến!!!”
Diệp Trúc so với nàng còn gấp hơn, sáng tinh mơ đã chọn lựa quần áo, trang sức, nghĩ đến kiểu tóc sẽ vấn thế nào, phải phối đồ thế nào cho hợp với mùa hè và dịp này.
Kết quả bận việc cả ngày, Tạ Trọng Tự lại trốn mất, nhìn lại mới thấy nàng ở đây, nàng ta bèn tranh thủ thời gian tóm lấy người.
Tạ Trọng Tự như con mèo nhỏ lười biếng dựa vào lan can, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn chim chóc trên mái hiên của cung điện ngơ ngác phát ngốc.
Ánh nắng lấp lánh khúc xạ bởi dòng suối bên dưới hành lang, phủ lên người nàng một màu vàng ấm áp.
Diệp Trúc luôn có ảo giác, tiểu điện hạ rất giống người bảy tám mươi tuổi, mệt mỏi với thế gian.
Trong mắt như không thể chứa đựng được người nào.
Quý kỳ quái.
“Tiểu Diệp Tử tới đấy à.” Tạ Trọng Tự cười tủm tỉm hồi thần, nâng mặt nhìn nàng ta.
Diệp Trúc hoảng hốt.
Ảo giác lúc nãy tan thành bọt biển.
Người kia như đã quay về với khói lửa nhân gian.
Trong tay Diệp Trúc còn mang theo vào tấm áo khoác ngoài, nhìn Tạ Trọng Tự cách đó không xa khoa tay múa chân, cuối cùng vượt qua phận sự, quyết định cuối cùng là chọ chiếc váy hoa màu đỏ son, với chiếc trâm bạc mạ vàng bướm phượng*, búi tóc hình phi vân kế, dù sao thì điện hạ đối với trang điểm cũng không quan tâm mấy.
*Bướm phượng, hình đẹp nên chèn cho mọi người xem chung.
Tạ Trọng Tự vô cùng dung túng nhìn nàng ta khoa tay múa chân, đột nhiên hỏi, “Ngươi nói xem, liều Y Nhu có đến không?”
Diệp Trúc sửng sốt, mới phản ứng được “Y Nhu” là An Vinh quận chúa, an ủi nói, “Lần trước nô tỳ mang ngự y đến, Hoài Bắc vương rất nghiêm túc dạy dỗ Quận chúa không được kiêu căng tuỳ hứng.
Chắc chắn sẽ đến.”
Tạ Trọng Tự bị Diệp Trúc túm lấy lôi về phòng, mái tóc dài như tơ lụa ở phía sau, tuỳ ý để Diệp Trúc và cung nữ thay váy áo và chải tóc, nàng khẽ lắc đầu, “Có tới thì phỏng chừng đối với ta cũng không có sắc mặt tốt.”
Diệp Trúc cười hihi nói, “Chờ nàng ấy gặp ngài, sẽ biết ngài là người rất dễ ở chung, chắc chắn sẽ thích ngài.
À đúng rồi, những đôi khuyên tai này ngài thích cái nào?”
Tạ Trọng Tự tiện tay cầm lấy đôi khuyên tai hồng ngọc đính trân châu lên, nói “Cái này đi.” Lại nhìn váy áo đã mặc xong, bật cười nói, “Toàn thân màu đỏ, thật là có không khí vui mừng.
Có phải là có thể ngồi kiệu hoa rồi hay không?” Nàng nói xong còn xoay thêm một vòng.
Diệp Trúc đeo khuyên tai cho Tạ Trọng Tự, bất đắc dĩ vô cùng, nhưng vẫn rất hài lòng, “Dạ dạ dạ, trùm lên khăn đội đầu nữa là thành tân nương tử rồi.”
Tạ Trọng Tự lo lắng nhất chính là việc tự mình phối trang phục, lần này nàng vô cùng hài lòng, trong tay cầm mấy đài sen* Thích Quý phi lấy từ đầm sen của mình tặng cho nàng, chuẩn bị một túi hạt sen, vừa đi vừa ăn, chậm rì rì mà đi tới Ngự Hoa Viên.
*Đài sen
Ngọ yến và vãn yến* đều được tổ chức tại đây.
(*Tiệc tối.)
Đời này nàng hồi kinh không có rêu rao như đời trước, cơ bản mọi ngày nàng đều ở trong cung, quý nữ trong kinh thành biết nàng không nhiều lắm, ngẫu nhiên cũng chỉ có vài người, cũng là hoàng phi thân thích đã gặp qua Tạ Trọng Tự.
Tạ Trọng Tự cười cười đáp lại, tầm mắt dừng trên đám thiếu nữ đang tụ tập bên Thái Hồ Thạch.
Người đang được vây ở giữa, có lông mày mảnh khảnh, đôi mắt tròn xoe, váy hồng giày trắng, búi tóc trác hoàn tử*, đang phe phẩy quạt tròn.
Gương mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, xinh xắn đáng yêu.
(*Búi tóc hình tròn.)
Diệp Trúc cũng chú ý tới, vội vàng nói, “An Vinh quận chúa ở kia, điện hạ có muốn.....”
Muốn đi chào hỏi một chút không?
“À không cần.” Trên người Tạ Trọng Tự nhìn không ra chút nông nóng nào, nàng thong thả khoát tay, “Nha đầu này long dạ hẹp hòi, có lòng mang thù rất lớn, một khi tới tìm ta, nhất định sẽ động quyền động cước, nói sau đi.”
Diệp Trúc “........”
Nhất thời nghe không ra là mắng hay là khen, là thích hay không thích.
“Đi tìm Quý phi và phụ hoàng trước đã.” Tạ Trọng Tự như nghĩ đến điều gì, “Hạt sen của Tê Hà cung ăn ngon cực kỳ, ta còn chưa cảm tạ nàng nữa.
Hôm nay là ngày hưu mộc, phụ hoàng cũng đến chứ?”
Diệp Trúc tin tức linh thông, lập tức nói, “Đã tới rồi ạ, nô tỳ vừa nghe thị vệ đại ca nói, Bệ hạ ở hồ Nguyệt Trì bên kia chơi cờ cùng người ta, Quý phi nương nương theo bồi bên cạnh.”
Tạ Trọng Tự nghe xong, liền lướt qua thiếu nữ bị đám người vây quanh kia, tránh cành cây của những bụi cây xanh mướt, một bên tính toán chốc lát phải bắt chuyện với An Vinh thế nào, làm sao để có thể kết bạn kết giao, một bên nhắm đến bóng người vàng rực đang ngồi trong Phương Đình, nàng chạy lộc cộc đến đó, từ phía sau ôm lấy cổ Tạ Sách, vừa làm nũng vừa nói, “Phụ hoàng!”
“Trọng Trọng đấy à.” Suy nghĩ của Tạ Sách bị đánh gãy, thế nhưng hắn cũng không nổi giận, mà cười haha vỗ vỗ cánh tay của nàng, cưng chiều nói, “Ngồi đi, bên kia có trái cây, là loại Thổ Phồn* mới tiến cống, rất ngọc, con ăn nhiều một chút.”
(*Dân tộc Thổ Phồn là dân tộc thiểu số ở cao nguyên Thanh Tạng, Trung Quốc.
Thời Đường đã từng xây dựng được chính quyền...)
Tạ Trọng Tự đáp “Dạ.” Đột nhiên, nàng cảm nhận được ánh mắt của người ngồi đối diện.
Nàng chỉ quan tâm đến những người nàng quen biết, những người không liên quan sẽ tự động xem nhẹ, nên cũng không thèm để ý Tạ Sách đang đánh cờ cùng ai.
Nàng lười biếng ngước mắt nhìn, nghĩ thầm là vị nào mà chưa từng thấy qua nàng, nhìn nàng đến ngây người?
Vừa ngước mắt, Tạ Trọng Tự liền sửng sốt.
Đối diện là thiếu niên mặc bạch y tay áo rộng, chàng rũ mắt nhìn bàn cờ, hoàn toàn không nhìn nàng, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Tạ Trọng Tự có loại trực giác quái dị......!
Vừa rồi, Tuyên Giác chắc chắn đang nhìn nàng....