Có một số lời chỉ có thể nói với người thân, còn người ngoài thì tuyệt đối không thể. Cho dù Tuyên Giác sắp thành người một nhà với hắn, lại là cận thânj đáng tin nhưng Tạ Trị vẫn không thể nào nói chuyện của Vệ Húc trước mặt Tuyên Giác được.
Tạ Trị trừng mắt Tạ Trùng Tự, cũng không có ý định nói thêm nữa. Tuyên Giác thấy thế thì đứng dậy, nhẹ giọng nói với Tạ Trùng Tự: "Khi nãy đi qua cổng, nàng nói muốn hái mấy cành mai về cắm trong phòng, ta đi hái cho nàng.”
Tạ Trùng Tự gật gật đầu, hai mắt cười cong lên: "Được, ta muốn cành thơm nhất, tốt nhất là còn chưa nở, như vậy sẽ ngắm thêm được mấy ngày nữa.”
Tuyên Giác lại nhìn Tạ Trị. Tạ Trị khoát tay nói: "Tùy ý, tùy ý. Muội ấy từ trước đến nay đều không khách khí với ta, chỉ là ngươi chú ý một chút đừng bẻ trụi vườn hoa của Cô là được.”
Chờ Tuyên Giác đi rồi, Tạ Trị mới dùng tay chỉ chỉ trán Tạ Trùng Tự, thở dài nói: "Nhìn xem, nhìn xem. Muội đấy, thật có tư chất làm hôn quân chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt. Để ta nhớ, câu đó nói thế nào nhỉ?”
“Huynh có chuyện gì thì mau nói đi, đừng có mà chọc ghẹo ta.” Tạ Trùng Tự nhướng mắt, lại khoanh tay, gác chân, hệt như một “hôn quân” chân chính, giọng nói cũng đầy ý trêu ghẹo, “Huynh nói ý chính thôi, bên ngoài trời lạnh, ta sợ chàng lạnh.”
Tạ Trị: "......”
Tạ Trị: “Hừ! Chỉ có câu kia, nàng ấy hỏi ta có tin nhân quả báo ứng không.”
Noãn các của Đông cung có kiến trúc rất độc đáo, là một tòa nhà cao tầng, bên dưới có lò sưởi lớn, hơi ấm từ dưới bốc lên, làm cả tòa nhà luôn ấm áp. Bên trong được chạm khắc hình rồng bay, mây ngũ sắc. Tường ngoài phủ dây thường xuân, lẫn trong đám thường xuân là mấy loại dây leo khác, tuy trời vẫn còn lạnh nhưng đã có mấy bông hoa li ti. Nhìn từu xa cả noãn các như một cái cây to khổng lồ, đứng sừng sững, lá xanh, xen lẫn mấy bông hoa đỏ.
Lúc này ánh nằng dịu nhẹ đang chiếu xuống, làm mấy bông hao càng thêm rực rỡ, Tạ Trùng Tự hỏi: “Huynhh trả lời như thế nào?”
“...Ta không trả lời nàng, hôm đó là lần đầu tiên nàng nhắc đến Chu Lãng, chính là vị kia...”
Tạ Trùng Tự gật gù: “A, là chính cung ư?”
Tạ Trị: "......”
Tạ Trị dừng một chút, lát sau mới cụp mắt nói, “Muội đừng nói bậy, Chu Lãng là Đại tế tư đời này của Tây Lương. Địa vị không hề thấp. Chiêu Dương là người duy nhất của Hoàng thất được dân chúng lập đình thờ, còn Đại tế tư lại chính là thần trong lòng dân, được dân chúng cung phụng từ mấy trăm năm trước. Chiêu Dương ấy à, nàng nói, nếu không phải do sát nghiệp của nàng quá nặng thì Chu Lãng đã không chết. Sát nghiệp của nàng lại ứng lên đầu Chu Lãng. Nàng còn nói, ta sa sút nàng cũng có một phần trách nhiệm, nàng muốn đưa ta sẽ đúng với vị trí, với con đường mà ta nên đi. Coi như là vì Chu Lãng... tích chút phước.”
Hắn cười tự giễu: "Muội nghe xem, hệt như dỗ một đứa trẻ vậy.”
Lời nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng lại không chút lưu tình.
Tạ Trùng Tự tò mò: "Vậy huynh nghĩ như thế nào?”
“Ta?” Tạ Trị thản nhiên nói, "Như bóng trăng soi trên mặt nước thôi. Trăng tàn, bóng cũng mất, chỉ còn lại một tia chấp niệm mà thôi. Trùng Trùng, núi tuy cao tuy xa nhìn như không thể với tới, nhưng nếu quyết tâm ắt sẽ có ngày vượt qua. Phụ hoàng và mẫu hậu cũng từng nói, sẽ có một ngày chúng ta như họ, thậm chí vượt qua họ. Huynh vẫn cần chút thời gian, qua được rồi không còn gì vây khốn được huynh nữa.”
Tạ Trị nhớ lại, hôm đó hắn còn có lời chưa nói, nhưng Vệ Húc đã nói thay hắn.
Ngày đó tuyết bên ngoài rất lớn, che lấp cả tiếng ồn ào xôn xao vốn có trên đường Chu Tước.
Trong Tế thế đường, Vệ Húc đang ngồi dưới ánh mặt trời, sau khi nói xong mấy lời đó, nàng chợt quay lại nhìn hắn mỉm cười, giọng nói có phần châm chọc: "Chỉ là,... như thế nào mới được coi là một con đường đúng, nên đi. Ta cũng không biết, trước đây ta chỉ biết đi, đi nữa, cứ đi. Đi mãi nó tự dưng thành con đường của riêng ta. Ta lấy sát ngăn sát, sát nghiệp quá nặng. Con dường này vốn không thích hợp với ngươi, cũng không thích hợp với Đại Tề của ngươi. Ngươi vẫn còn trẻ, mềm lòng thì đã sao? Có ai sinh ra lòng dạ đã sắt đá đâu. Ngươi vốn là người chính trực, cứ làm chính mình. Nhân hậu, chính trực, ngay thẳng, một quân vương như vậy cũng không tệ. Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Tham quan khó làm, thanh quan (quan viên thanh liêm) càng khó hơn. Ngươi xem có đúng không? Tham quan sẽ làm cho người người e ngại, nhưng làm thanh quan mà có thể khiến cho người người kinh sợ lại càng khó hơn. Cho nên ta chỉ có thể nói, đường là dongươi chọn, mặc kệ người khác nói như thế nào, ngươi cứ bước tiếp, là thành hay bại chỉ ngươi mới biết được.”
Lúc này, nút thắt trong lòng hắn cuối cùng cũng được mở ra.
Tạ Trị giống như bị lạc, đứng ởngã ba, cứ phân vân mãi không biết nên chọn đường nào, đành nhắm mặt chọn đại một đường. Đến khi ngẫm lại, mới phát hiện con đường này chính là dành cho hắn, có lẽ trước đó không phải hắn nhắm mắt chọn bừa mà là ông trời đã tỉ mỉ giúp hắn chọn.
Trên đời này có ngàn vạn con đường, con đường của mọi người đều khác nhau, nhưng đều về chung một mối.
Tất cả đều phải trèo đèo lội suối, ngược dòng mà tiến lên. Sau khi mưa tạnh, mây tan, sắc trời sẽ sáng lên.
Tạ Trùng Tự ngồi dựa vào nhuyễn tháp, hai chân buông xuống, nàng lấy tay gối đầu, cánh tay đưa lên nên lộ ra hai cái vòng bằng bạc trên cánh tay trằng nõn. Lúc này nàng ngồi thẳng dậy, biết rõ Hoàng huynh chỉ nói một nửa nhưng nàng cũng không muốn hỏi tường tận, chỉ cười cười nói: “Chúc mừng a! Không uổng công A Cửu cố đợi huynh những hai năm, cuối cùng cũng tháo được nút thắt trong lòng huynh.”
“...” Tạ Trị thật sự không có cách nào với tiểu muội nhà mình. "Được rồi, được rồi, đừng có lấy ta ra làm trò nữa. Nếu không chuyện thoại bản trong kinh ta cũng mặc kệ, cứ để cho người dưới viết linh tinh. Đến lúc đó nếu viết thành Công chúa điện hạ say mê sắc đẹp của Thám hoa lang ta xem muội dọn dẹp như thế nào.”
Tạ Trùng Tự thản nhiên nói: "Cũng không phải là giả.”
Tạ Trị: "......”
Tạ Trọng Tự đồng ý gật đầu: "Muội quả thật say mê sắc đẹp của Ly Ngọc.”
Tạ Trị: "......”
Tạ Trùng Tự tiếp tục nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, muội đã nghĩ, trên đời sao lại có người đẹp như vậy. So với huynh còn đẹp mắt hơn.”
Tạ Trùng Tự nhớ lại, năm đó lần đầu tiên nàng gặp Tuyên Giác, là một ngày trời thu, trong sân săn bắn của Hoàng gia. Tuyên Giác ngồi hiên ngang trên lưng ngựa, đầu mày ánh mắt đều đẹp đến không thể tả được. Vẻ lúng túng cùng ánh mắt kia đến nay nàng vẫn nhớ rõ.
Tạ Trị: "......” Không hiểu sao hắn lại nghe trong giọng Hoàng muội mình có chút khoe khoang, đang định trả lời qua loa lấy lệ thì lại nghe tiểu tổ tông này nói: "Ai nha, đúng rồi. Lần này nhất định sẽ ép huynh cưới Thái tử phi. Ngày trước, huynh luôn lấy muội ra làm cớ, nay muội đã định ngày đại hôn rồi, chỉ còn hơn nửa năm nữa, để xem lần này huynh lấy cớ gì để thoát thân!”
Thái tử gia từ trước đến nay đều rất yêu chiều tiểu muội của mình, nhưng nay cũng nghiến răng đuổi người, hắn thật hoài niệm dáng vẻ muội muội lúc nhỏ, lúc đó con bé tuy nghịch ngợm nhưng luôn bênh vực hắn, chưa từng khiến hắn nghẹn họng như bây giờ. Ta Trị nghiến răng nghiến lợi: “Không cần muội phí tâm!!!”
Tạ Trùng Tự bật cười, nàng cực kỳ thích nhìn dáng vẻ tức giận nhưng không thể làm gì này của Hoàng huynh. Cười đủ Tạ Trùng Tự quay người rời đi.
Bậc thang của noãn các có hơi cao, cách cổng vòm phía Tây chừng một trượng. Con mèo nhỏ của Đông cung rất thích trèo lên mấy bậc thang này rồi nhảy xuống, sau đó lăn vào trong bụi cỏ phía xa.
Tạ Trùng Tự vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tuyên Giác, hắn đứng dưới chạc cây, trên môi vẫn còn nụ cười. Tuyên Giác nghe được tiếng bước chân nàng, ngẩng đầu nhìn, nụ cười trên môi càng đậm hơn. Hôm nay Tuyên Giác mặc một thân áo xanh nhạt, hắn chỉ cần đứng đó không nói gì cũng đủ làm cho người ta thấy thích mắt. Thấy nàng, hắn nhẹ giọng gọi, “Điện hạ.”
Không hiểu sao tự nhiên Tạ Trùng Tự lại muốn trêu chọc Tuyên Giác, nàng không nói gì, bước nhanh xuống, đến khi chri còn hai bậc thang, tuy không tính là cao lắm, nhưng nếu không cẩn thận vẫn có thể bị thương. Nàng không nói không rằng nhảy xuống, váy áo theo gió bay bay, nàng theo đà lao vào lòng Tuyên Giác.
Người phía dưới nhẹ nhàng đỡ được nàng.
Hệt như nhiều năm trước vậy.
Tết nguyên tiêu năm nào cũng rất náo nhiệt, năm nay cũng không ngoại lệ, Tạ Trùng Tự cảm thấy năm nay còn náo nhiẹt hơn. Người dân đốt pháo ầm ĩ suốt cả ngày, nàng ở sâu trong Hoàng cung vẫn nghe được một chút, tiếng pháo nổ lớn vừa muốn cầu một năm như ý vừa muốn xua đuổi điều xui rủi.
Buổi tối, trên đường Chu Tước có hội đố đèn, người người như mắc cửi. Thỉnh thoảng sẽ thấy mấy đôi nam thanh nữ tú mang mặt nạ hẹn nhau đi dạo.
Tạ Trùng Tự mang vẻ mặt thản nhiên đối diện với ánh mắt của Tuyên Tông cùng nụ cười hòa ái của Ngự sử phu nhân. Nàng nhanh nhẹn chạy đến viện của Tuyên Giác tìm người.
Hôm nay nàng đeo một cái mặt nạ quỷ đằng đằng sát khí. Nàng chọn cho Tuyên Giác một cái mặt nạ hồ yêu, sau khi đeo lên cho hắn còn hài lòng nhìn trái nhìn phải hồi lâu. Nhìn đủ rồi thì kéo Tuyên Giác đi, còn nói: “Đi thôi, đưa chàng đi đoán đèn. Lần trước có mấy cái đèn ta không đoán ra, không biết có bị người khác đoán ra chưa nữa. Có mấy cái rất đẹp đó, đảm bảo nhìn thấy chàng sẽ thích.”
Tạ Trùng Tự luyên thuyên hồi lâu, cực kỳ tin tưởng Tuyên Giác, giống như không có câu đố đèn nào làm khó được hắn vậy.
Khuôn mặt Tuyên Giác bị mặt nạ che mất một nửa, chỉ lộ ra đôi môi và xương hàm đẹp như vẽ. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt vốn có mấy phần lạnh lùng lộ ra nét quyến rũ. Hắn cười một tiếng, nắm tay Tạ Trùng Tự, đáp: "Được.”
Đường Chu Tước hôm nay vô cùng đông vui. Hai bên đường treo rất nhiều đèn lồng, cách một đoạn còn có đài cao, trên đài người dân cùng nhau múa hát, múa mấy điệu ca tụng thái bình thịnh thế.
Hai người đi theo dòng người, Tạ Trùng Tự chỉ liên tiếp mấy cái đèn. Mấy câu đố này có chút khác biệt, không phải là loại tách chữ giải nghĩa như bình thường, mà mấy câu này hỏi về thiên văn, địa lý ít người biết. Bởi vì câu đố này có chút khó nên vẫn chưa ai giải được, cái đèn lồng này đành trơ trọi một mình.
Tuyên Giác giúp nàng đoán từng cái một, cho đến cái cuối cùng.
Hắn chỉ cần liếc mắt liền biết đáp án, chỉ là một câu đố đơn giản, hẳn Nhĩ Ngọc phải đoán ra mới đúng.
“Chàng mau đoán đi, cái cuối cùng rồi.” Tạ Trùng Tự lắc lắc cánh tay Tuyên Giác.
Tuyên Giác lại nhìn kỹ mấy chữ trên câu đố đèn.
“Đôi mắt bằng gỗ lại nhìn thấu lòng người.
Cổ nhân viết văn đều sẽ viết ngược.
Tiểu hòa thượng đầu trọc, khốn khổ khóc.
Nhưng lại không có nước mắt.
Cái cây nhỏ trước nhà mở mắt ra.
Cậu bé ngủ trong phòng nhỏ.
Nếu không thật lòng nhìn ngắm,
Hoàng hôn sẽ hóa thành thỏ nhỏ.”
Đèn lồng này được làm cực kỳ tinh xảo, bên trong có ngọn nến nhỏ, chiếu ra ánh sáng nhạt.
Tờ giấy đố đèn được dáng trên một mặt đèn, nương theo ánh nến, chữ viết cũng lung linh huyền ảo hơn ngày thường.
Tuyên Giác dừng một chút, chợt ngoái đầu lại, nhìn nàng thật sâu. Sau đó quay lại thấp giọng nói mấy câu với người đứng cạnh. Ông chủ gian hàng nghe xong vui vẻ gật đầu, tháo đèn lòng xuống đưa cho hắn. Hắn cầm chặt đèn lồng trong tay.
Tạ Trùng Tự thấy vậy thì cười tít mắt, nàng tính nói gì đó, lại bị pháo hoa trên cao hấp dẫn. Ngẩng đầu ngắm pháo hoa, một chùm pháo hoa xinh đẹp nở rộ, nàng cười rất vui vẻ đang định kéo tay Tuyên Giác hỏi hắn pháo hoa có đẹp không, lời còn chưa nói, cằm nàng đã bị Tuyên Giác giữ lấy, sau đó là một nụ hôn sâu.
Đây là lần đầu tiên Tuyên Giác hôn nàng trước mặt nhiều người như vậy. Một tay hắn ôm chặt eo nàng, lồng đèn treo trên mấy ngón tay, tay còn lại thì nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Nụ hôn này miên man, ngọt tựa mật. Hai người đều chìm đắm trong đó.
Muốn làm thê tử của chàng.
Chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Tuyên Giác không biết đâu mới là lời nàng muốn nói, còn hắn giây phút này chỉ muốn ôm nàng, hôn nàng. Với hắn, mọi thứ xung quanh như nhạt đi, đến cả ánh sáng đẹp đẽ của pháo hoa trên cao cũng không còn đẹp nữa. Tất cả đều không bằng người trong lòng.
Thỉnh thoảng sẽ có mấy tiếng cười đầy thiện ý. Mọi người đều xem hắn và nàng là một đôi uyên ương bình thường. Tạ Trùng Tự tự nhiên đưa tay vòng qua cổ Tuyên Giác, nhón chân để nụ hôn của hắn thêm sâu.
Đợi pháo hoa tan hết, Tuyên Giác mới không nhanh không chậm buông Tạ Trùng Tự ra, giọng khàn khàn, thở dốc, ánh mắt mang theo mấy phần dục vọng: "Điện hạ, còn hơn nửa năm nữa. Thánh thượng chuẩn bị ban thưởng phủ Công chúa cho người rồi?”
"Đã chọn được chỗ rồi, trong cung cũng đang gấp rút chuẩn bị.” Tạ Trùng Tự cũng thở dốc, nàng tựa vào lòng Tuyên Giác, mặt vừa nóng vừa đỏ, trì hoãn một chút mới ngước mắt lên nhìn hắn, “Hẳn tháng sau sẽ bắt đầu tu sửa, mấy ngày nay ta đang suy nghĩ bố cục trong phủ, ta muốn tự mình làm.”
Tuyên Giác rũ mắt nhìn người trong lòng, ánh mắt ngày càng sâu: “Thần muốn vào ở.”