Mộ Lão lắng nghe những lời của Tịch Cảnh Dương và cảm nhận được sự quyết đoán trong giọng điệu của anh.
Ông nghiêng đầu một chút, nhìn thẳng vào mắt của Tịch Cảnh Dương và nói:"Chàng trai trẻ, ta không thể phủ nhận tài năng và uy thế của Tịch Gia.
Nhưng ta không muốn Tiểu Vi phải dính vào sóng gió gia tộc của cậu."
Sắc mặt Tịch Cảnh Dương tối lại, anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận như bây giờ.
Đáng lẽ, anh không nên đẩy cô gái của anh vào vũng bùn của Mộ Gia.
Tuy Mộ Lão không hề có ác ý với Kỷ Thần Hi, nhưng thân phận của hiện tại của cô lại vướng phải quá nhiều rắc rối.
Thật ra cũng chỉ cần cô quyết đoán một chút, thì anh nhất định sẽ yểm trợ cho cô rút lui an toàn.
Nhưng Kỷ Thần Hi lại cảm thấy mắc nợ Mộ Lão, cô không thể quyết tâm làm rõ mọi việc rồi khiến Mộ Lão phải đau lòng.
"Ông Mộ, dù cô ấy là ai thì cũng chính là người cháu chọn, cháu đủ khả năng để bảo vệ cô ấy, cho cô ấy một đời an yên!"
Kỷ Thần Hi thật sự rất muốn giơ hai ngón tay cái lên like cho câu nói vừa rồi của anh.
Anh có thể vừa khẳng định tình cảm của mình dành cho cô, vừa tinh tế ám chỉ dù cô là ai đi chăng nữa cũng được, chứ không phải là dành tình cảm cho cháu gái của Mộ Lão - Mộ Nhược Vi vốn chẳng biết đang ở đâu.
Mộ Lão nhìn chằm chằm vào Tịch Cảnh Dương, sau đó ông quay sang nói với Mộ Vu:"Anh còn ở đây là gì nữa, mau cút đi gọi bác sĩ đến đây, tôi cảm thấy hơi khó chịu rồi!"
Mộ Vu khó hiểu, rõ ràng bác sĩ vừa mới kiểm tra cho lão gia tử cơ mà, nhưng lão gia tử đã nói vậy ông ta cũng miễn cưỡng mà rời.
Đợi đến khi Mộ Vu đi khỏi, Mộ Lão lại quay sang nói với Kỷ Thần Hi:"Tiểu Hi, ông nội đói rồi, cháu tìm mua gì cho ta ăn tạm được không."
Kỷ Thần Hi làm sao không nhận ra ông đang muốn đuổi khéo hai người đi để nói chuyện riêng với Tịch Cảnh Dương thì vội lên tiếng:"Ông Nội, ông vừa mới tỉnh lại, đừng bận tâm đến chuyện này nữa có được không? Đợi ông khoẻ hẳn lên rồi nói sau..."
"Ha ha! Xem cháu nói kìa, lão già này vẫn còn minh mẫn lắm, cháu cứ yên tâm đi.
Ngoan, đi mua cho ông ít thức ăn, ông thật sự đói rồi."
Kỷ Thần Hi quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương rồi chần chừ:"Cháu..."
Tịch Cảnh Dương dịu dàng xoa đầu cô:"Ngoan, đi mua ít đồ thanh đạm cho ông nội đi."
Kỷ Thần Hi bất lực thở dài sau đó hạ giọng nói nhỏ:"Vậy em đi trước, có gì thì gọi cho em ngay nha!"
Tịch Cảnh Dương mỉm cười:"Ừm, anh biết rồi."
Thế nhưng, khi Kỷ Thần Hi vừa rời đi, nhiệt độ trong phòng cứ như giảm xuống âm mấy độ và trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Qua một lúc sau, Kỷ Thần Hi cầm theo một túi cháo trở về phòng, cùng lúc đó Mộ Vu cũng đưa theo một vị bác sĩ đến, thì cũng là lúc Tịch Cảnh Dương đẩy cửa bước ra ngoài.
Mộ Vu khẽ liếc nhìn hai người, sau đó đưa bác sĩ vào trong, vào lúc này chỉ còn Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi đứng trên hàng lang bên ngoài phòng bệnh, bầu không khí trở nên tĩnh lặng như tờ.
Nhìn vào vẻ mặt không chút biểu cảm của người đàn ông, Kỷ Thần Hi hoàn toàn không đoán ra được tâm tư của anh, đành lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng:"Thế nào rồi anh?"
Tịch Cảnh Dương không trả lời câu hỏi của cô mà cầm lấy túi cháo từ trong tay cô:"Mau vào trong thôi, ông đói rồi."
Kỷ Thần Hi nhíu mày:"Nay, khoan đã, anh chưa trả lời câu hỏi của em mà..."
Chưa kịp nói hết câu thì cô đã bị anh kéo vào bên trong.
Vừa nhìn thấy gương mặt của Mộ Lão, trong lòng Kỷ Thần Hi bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
Khi nhìn thấy cô, ông không còn vui vẻ như trước đó nữa, mà thay vào đó là một cảm giác xa cách vô hình.
Cô cúi gầm mặt xuống đất, cơ thể khẽ run nhẹ rồi báu mạnh vào tay của Tịch Cảnh Dương:"Anh...anh đã nói rồi phải không?"
Chỉ có thể là vì lí do đó, Mộ Lão đã biết cô không phải cháu gái ruột của ông, nên vì thế mà ông mới tỏ thái độ xa cách như thế đối với cô.
Cùng lúc đó, bác sĩ mà Mộ Vu dẫn đến đang kiểm tra các chỉ số của Mộ Lão và khẳng định mọi thứ đều ổn.
Sau đó ông ta nhìn vào túi thức ăn trong tay của Tịch Cảnh Dương thì nhắn nhở về chuyện ăn uống của Mộ Lão một chút rồi rời đi.
Căn phòng hơn hai trăm mét vuông lúc này, lại rơi vào bầu không khí ngột ngạt yên tĩnh.
Mộ Vu cũng cảm thấy bất ngờ khi cha mình đang làm lơ đứa cháu mà ông yêu thương nhất.
Đã có chuyện gì xảy ra sao?
"Ông...Nội..." Kỷ Thần Hi mím môi nhẹ giọng gọi.
Cô đang đánh cược, đánh cược toàn bộ vào tiếng gọi này.
Nếu như ông phản ứng lại, đồng nghĩa ông chỉ đang giận dỗi chuyện cô quen với Tịch Cảnh Dương.
Thế nhưng, nếu ông không phản ứng...cũng tức là, ông đã biết hết tất cả rồi....