Sau khi gọi đến cuộc điện thoại thứ tư thì đầu dây nên kia với giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn lên tiếng:"Chuyện gì?"
Tịch Cảnh Đăng mắt không dời khỏi màn hình LED khó tin nói:"Anh cả...anh biết hết đúng không?"
Anh trai anh là ai chứ? Làm sao anh ấy có thể bị một cô gái lừa gạt lâu như vậy.
Chưa kể, tiếp xúc với Mộ...với cô gái kia đủ lâu, anh chắc chắn cô ấy không giống những gì mà Mộ Nguyệt Vũ đang nói.
Bên kia điện thoại im lặng mất một lúc lâu, sau đó Tịch Cảnh Dương lạnh giọng dặn dò:"Những tài liệu anh đưa cho em cứ công khai đi, không cần phải đợi anh chị đến."
Tịch Cảnh Đăng gấp không thể tả nổi:"Anh, giờ là lúc nói chuyện này sao? Chị dâu đang bị người ta nói là kẻ lừa đảo kìa, chị ấy..."
"Tút tút tút!"
Chưa kịp nói hết câu thì điện thoại đã phát ra âm thanh làm người ta câm họng.
Tịch Cảnh Đăng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Người nghe điện thoại vừa rồi có phải là ông anh trai sủng vợ đến úng não mà anh biết nữa không? Nếu là anh ấy sao lại làm ngơ rắc rối của chị dâu chứ?
Nhưng Tịch Cảnh Đăng không hề biết rằng, hai người mà anh đang lo lắng, hiện đang bị hơn mấy chục viên cảnh sát hình sự chặn lại ngay trước cổng bệnh viện.
Trong số đó còn có vài người qua đường đang xem phát sóng trực tiếp buổi họp báo của Tịch Cảnh Đăng, nên nhanh chóng nhận ra Kỷ Thần Hi đang đứng đối diện với đội cảnh sát hùng hậu.
Vì sự việc quá huyên náo nên chỉ sau một lúc, chỗ của bọn họ đã bị vây kính bởi những người muốn hóng chuyện.
Thậm chí còn có người muốn lấy điện thoại ra quay lại, nhưng lại bị lực lượng cảnh sát có mặt gây áp lực, nên đành cất điện thoại đi.
Trước sự áp bức mà đội cảnh sát đem lại, Tịch Cảnh Dương lạnh mặt tiến lên một bước, muốn che chở cho cô gái của mình, nhưng lại bị Kỷ Thần Hi ngăn lại.
Anh ngạc nhiên nhìn cô tiến lên mặt đối mặt với viên cảnh sát có cấp bậc lớn nhất trong số họ, mỉm cười hỏi:"Dàn trận lớn như vậy để mời tôi về đồn sao? Không tệ, tôi rất hài lòng, đi thôi."
"Kỷ Thần Hi! Quay lại đây!" Tịch Cảnh Dương tức giận quát lên.
Có thể nói đây là lần đầu tiên anh lớn giọng với cô như thế.
Kỷ Thần Hi quay đầu lại nhìn anh, khoé môi cong thành một nụ cười nhàn nhạt:"Anh không tin em sao?"
Em dám đi cùng họ, thì đương nhiên em dám chắc họ sẽ không thể làm gì được em cả.
Như nhìn thấy những lời đó từ trong ánh mắt của Kỷ Thần Hi, nhưng sắc mặt của Tịch Cảnh Dương không tốt hơn là mấy, mà càng lúc càng đen.
Anh cần cô tự mình giải quyết rắc rối anh gây ra sao? Anh không cần! Đừng nói là tên phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Trung Ương trước mặt, dù là bộ trưởng có ở đây đi nữa cũng không thể đưa cô rời đi được!
Dù trên gương mặt đẹp trai của người đàn ông không lưu lại bất kỳ cảm xúc gì, nhưng Kỷ Thần Hi biết rõ anh đang rất tức giận, điều này quả thực ngoài dự định của cô.
Tuy nhiên không đợi cô lên tiếng, thì một bên cánh tay phải một âm thanh "cạch" vang lên, cô kinh ngạc nhìn chiếc còng đã được người đàn ông trong bộ cảnh phục trước mặt đeo vào từ lúc nào.
Phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Trung Ương là một người đàn ông lớn tuổi, gần bước sang giai đoạn trung niên, nhưng vẫn giữ được sự tươi trẻ và sự tàn ác trong ánh mắt.
Khuôn mặt của ông trái ngược hoàn toàn với tính cách bên trong - nó mang đầy những nếp nhăn sâu, cho thấy quãng thời gian đã ghi khắc sự hiểu biết và đau khổ trên khuôn mặt này.
Ánh mắt của ông đen đến đáng sợ, đầy sự tinh ranh và sự không tin vào bất cứ ai.
Đôi mắt ấy là cái bẫy, luôn nhìn xuyên qua từng hành động và lời nói của những người xung quanh, tìm kiếm điểm yếu để tấn công và kiểm soát.
Mái tóc xám bạc của ông được cạo ngắn, làm nổi bật thêm vẻ ngoài khắc khổ và tàn nhẫn.
"Hoặc là cô theo chúng tôi đến cục cảnh sát phối hợp điều tra, hoặc là tôi sẽ bắt luôn anh ta với tội cản trở người thi hành công vụ!" Tên phó cục trưởng với giọng điệu ngạo mạn chỉ tay vào Tịch Cảnh Dương mà lên tiếng cảnh cáo.
Những ngón tay thon dài của Tịch Cảnh Dương siết chặt thành nắm đấm, giọng nói lạnh lẽo như đòi mạng:"Buông cô ấy ra!"
Kỷ Thần Hi bất lực đỡ trán.
Xong rồi!
Dường như đã vượt khả năng kiềm chế của anh ấy rồi.
Kỷ Thần Hi đành dùng lực giật mạnh tay ra.
Hành động của cô khiến cho tất cả mọi người có mặt, kể cả tên phó cục trưởng cảm thấy điêu đứng.
Vì sao à? Bởi vì chiếc còng được làm từ hợp kim không gỉ với độ cứng hơn cả thép lại bị một cô gái chân yếu tay mềm bẻ gãy! Phải chính là bẻ gãy làm đôi!
Nhưng chỉ duy nhất một người không quan tâm đến điều đó.
Anh tiến đến nâng cánh tay phải của cô gái lên, vết hằn màu đỏ chướng mắt ở cổ tay cô khiến cho cảm xúc của anh không thể kiềm chế hơn được nữa.
Mọi phòng tuyến vì cô mà xây dựng, giờ phút này đang từ từ vỡ vụn.