Song Trùng

Chương 232: 232: Lỡ Tay




Kỷ Thần Hi nhìn vào những vết tích trên người anh, gương mặt chẳng thay đổi biểu cảm gì mà bước vào thang máy, sau đó nhấn tầng hai mươi, nơi lão bác sĩ già ban nãy làm việc.
Vị bác sĩ nào đó chuẩn bị tan ca về nhà ăn cơm với vợ thì bỗng nhiên hắc xì một cái.

Ông xoa xoa cánh mũi thầm oán trách Phó Tuần.

Cớ sao hai vị khách quý của bệnh viện thường xuyên ghé thăm như thế, mà anh ta không ở lại tiếp đoán, lại theo chân mấy lão già của bệnh viện Thủ Đô, đến Nước Q hỗ trợ y tế.

Giao hai vị hung thần ác sát đó lại cho ông ta, khiến ông ta cảm thấy tuổi thọ còn lại của mình, sắp bị họ rút hết rồi.
Mà lúc đó bên trong thang máy, ánh mắt rõ ràng khác với bình thường của Tịch Cảnh Dương cứ nhìn chằm chằm vào mình, khiến Kỷ Thần Hi không thể không lên tiếng.
"Anh ta đã đưa gì cho anh?"
Tịch Cảnh Dương không phải một tên ngốc, bị người ta đánh mà vẫn đứng yên cho đánh.


Mà qua camera cô biết được, Beliar đã đưa cho anh xem gì đó, rồi còn nói rất lâu, đến nỗi mất bình tĩnh mà lao vào đánh anh.

Ban nãy vì quá nóng giận nên Kỷ Thần Hi không kịp nghĩ đến.

Hiện tại, khi đã lấy lại bình tĩnh, cô chợt nhớ đến thái độ kỳ lạ của hai người lúc nói chuyện, dường như...cô nhìn thấy Beliar đã rơi nước mắt.

Vì màn hình giám sát không quá rõ nét, cũng có thể là cô nhìn nhằm, nhưng nguyên nhân để Tịch Cảnh Dương ngoan ngoãn chịu đòn như thế, chắc chắn là do thứ mà Beliar đưa anh xem.
Sau khi nhận được đâu hỏi của cô, Tịch Cảnh Dương khẽ động, nhưng ngay lập tức cơn đau nhức liền truyền đến, khiến anh không khỏi nhíu mày.
Dù đang rất tức giận, nhưng sự đau lòng lại lớn hơn, cuối cùng Kỷ Thần Hi cũng phải chịu thua, tiến đến bên cạnh đỡ lấy anh.
Tuy nhiên, khi cô chỉ vừa chạm nhẹ vào bên hông phải của anh, thì như một phản xạ tự nhiên, anh khẽ run nhẹ và tránh đi.

Kỷ Thần Hi nhăn mặt, cô đẩy tay anh ra rồi vén áo anh lên.

Một mảng bầm tím hiện ra trước mắt cô, không chỉ thế những chỗ khác trên người anh vẫn còn nhiều vết thương tương tự.
Lúc này, mặc kệ một bên vai còn đang bị nứt xương hay một bàn tay đầy máu, Kỷ Thần Hi đỏ mắt muốn ra khỏi thang máy ngay.
Tịch Cảnh Dương thấy thế liền ngăn cô lại:"Em muốn đi đâu? Sơ cứu vết thương trên tay trước đã..."
"Đi tìm Beliar." Kỷ Thần Hi đưa lưng về phía Tịch Cảnh Dương đáp.
Tịch Cảnh Dương thoáng sững sờ, ngay sau đó anh giang tay ôm trọn cô vào lòng, gương mặt điển trai ngày nào giờ đây đầy rẫy vết bầm tím khẽ vui sâu vào hõm vai cô gái.
"Đừng giận nữa có được không? Là anh nợ anh ta, anh nên trả..." Giọng nói nhẹ nhàng của Tịch Cảnh Dương vang lên, nhầm làm dịu đi cơn giận suýt không thể khống chế được của Kỷ Thần Hi.
Tuy nhiên, cô chỉ lạnh nhạt đáp lại:"Anh trả nợ xong rồi, vậy em đi đòi lại nợ nứt xương bả vai của em."
Cô vừa dứt lời thì cửa thang máy cũng đã mở ra.
Tịch Cảnh Dương không nói không rằng cúi người xuống rồi bế cô lên.


Động tác bất ngờ của anh khiến Kỷ Thần Hi không khỏi ngạc nhiên, theo bản năng muốn vùng vẫy để thoát khỏi tay anh.
Thế nhưng một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:"Em động thử xem, cả người anh đều là vết thương, em động một cái là khiến anh bị đau đấy! Nếu em không biết đau lòng thì cứ việc nháo đi."
Hốc mắt đỏ ửng của cô cuối cùng cũng không nhịn được mà trào ra nước mắt, cô yên lặng để anh bế vào phòng của lão bác sĩ già.
"Nếu anh biết em đau lòng...sao còn để bản thân bị thương như thế..."
Giọng nói của cô rất nhỏ, còn có chút nghẹn ngào, nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn nghe rõ mồn một từng chữ.
Anh khẽ cúi đầu nhìn cô, khoé môi khẽ cong lên:"Là lỗi của anh.

Sau này sẽ không thế nữa."
"Anh chảy máu rồi..." Tầm mắt Kỷ Thần Hi rơi trên cánh tay phải bị trầy xước do ma sát với nền đất của anh.

Tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng chảy máu vẫn là chảy máu, dù sao thể chất anh đặc biệt, không thể chảy máu được.
Tịch Cảnh Dương cũng nhìn thấy vết thương trên cánh tay, sau đó vừa bế cô đến phòng bệnh vừa an ủi:"Chỉ là vết thương ngoài da thôi, khử trùng băng bó một chút là được.

Nhưng nói anh nghe xem, vì sao tay em lại bị thương rồi?"
"Anh còn dám chấp vấn em?" Hàng chân mày của cô gái vẫn nhíu chặt.


Sao anh không tự xem lại bản thân mình trước đi, mà lại nói em?
Tịch Cảnh Dương khẽ phụt cười:"Xin lỗi, cũng không thể trách anh, anh cũng chỉ lỡ vấp té, tình cờ trúng phải nắm đấm của Cậu em.

Xem như anh xui xẻo đi."
Kỷ Thần Hi chứng kiến toàn bộ qua màn hình camera ở phòng giám sát:"..."
Anh thật sự xem cô là đứa ngốc sao?
Nói đến đây, cô khẽ ồ lên một tiếng sau đó bình thản nói:"Vậy anh giống em rồi, em cũng khá xui xẻo, lỡ tay va vào cửa kính.

Nhưng anh yên tâm đi tay em chảy máu xíu thôi, nhưng cái cửa kia nó vỡ nát rồi."
Tịch Cảnh Dương:"...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.