"Cô Kỷ, mong cô mau xin lỗi Ngài Đại sứ.
Dù cô và Ngài ấy có quan hệ gì, nhưng lời nói vừa rồi của cô chính là xúc phạm đến Đại biểu của Nước R.
Tội này của cô còn nặng hơn cả tội mưu sát và lừa đảo xuyên quốc gia trước đó nữa đấy."
Dương Nguyệt vẫn luôn duy trì một nụ cười thiện ý trên gương mặt, vì đó là việc mà một thư ký trưởng như cô ta phải biểu hiện mỗi ngày.
Tuy nhiên, lời nói của cô ta lại vô cùng khó nghe.
Cũng chính vì thế, gương mặt của Beliar càng thêm âm u.
Thân phận của Kỷ Thần Hi chính là bí mật cấp quốc gia của Nước R.
Chỉ vì có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô, thì ngoại trừ một số ít quý tộc trong nước và Thất Tinh Hộ Sứ ra, không ai biết được tiểu Điện Hạ được cưng chiều nhất hoàng thất là ai.
Vậy nên, một số thành phần như Dương Nguyệt, mới có thể không biết trời cao đất dày như thế.
"Chuyện của tôi, từ khi nào, đến lượt cô quản?" Beliar nhíu mày, vẻ mặt hiện rõ sự khó chịu lên tiếng.
Trong khi đó, trước lời nói đe doạ có phần hóng hách của Dương Nguyệt, thì phía bên kia Kỷ Thần Hi vẫn đang rất tỉnh bơ mà chăm chú nhìn Tịch Cảnh Dương quấn băng gạt trên tay cô.
Và anh cũng như thế, chẳng mấy để ý đến ruồi nhặng xung quanh.
Mặc dù thái độ của hai người chính là xem Dương Nguyệt như không khí, chẳng phải người quan trọng phải để vào mắt, nhưng đối với cô ta, thì thái độ của Kỷ Thần Hi chính là chột dạ.
Cô ta còn cảm thấy vì quá run sợ, nên hai người mới vờ bình tĩnh như thế.
Nếu như Kỷ Thần Hi biết được suy nghĩ lúc này của Dương Nguyệt, nhất định sẽ mỉm cười đáp trả:"Cô nghĩ nhiều rồi."
Tuy nhiên, dù Beliar đã biểu thị thái độ tức giận ra mặt, nhưng Dương Nguyệt vẫn tự cho là mình đúng lên tiếng:"Ngài Đại sứ, dù sao cô ấy cũng chẳng phải cháu ruột của Ngài, vì để giúp cô ấy bảo lãnh khỏi cục cảnh sát mà Ngài lại dùng lí do này.
Tôi e là...sẽ bị một số người tâm thục bất chính lợi dụng với mục đích cae nhân."
Một số người mà cô ta ám chỉ, chính là Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương.
Sở dĩ cô ta biết Kỷ Thần Hi không phải cháu ruột của Beliar, cũng vì trước khi đến Đại sứ quan, cha cô ta từng điều tra rất kỹ thông tin của vị Đại Sứ Đặc Mệnh Toàn Quyền này.
Anh ta chính là con trai duy nhất của gia đình công tước Baron, thì làm sao lại có chuyện có anh chị em mà lại lòi ra một cô cháu gái?
Hôm nay trước một cuộc họp quan trọng, anh ta lại vì một cuộc gọi mà dời hết lịch trình công việc dày đặc trong ngày, để tự mình đến cục cảnh sát Long Thành để đón một cô gái, kẻ bị buộc tội mưu sát và lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Điều khiến Dương Nguyệt ấn tượng nhất lúc gặp Kỷ Thần Hi, có lẽ chính là mái tóc trắng bạch kim, sau đó có lẻ là nhan sắc quá đỗi xinh đẹp của cô.
Dù sao cũng xuất thân từ Giáo Viện R Quốc, đương nhiên cô ta biết màu tóc ấy tượng trưng cho điều gì.
Thế nhưng, vì màu mắt của Kỷ Thần Hi vẫn là màu đen, nên Dương Nguyệt thầm khinh thường cô ra dẻ, cố ý nhuộm tóc như thế để câu dẫn Beliar.
Lời nói của Dương Nguyệt càng lúc càng quá đáng, nhưng có một trọng tâm mà Tịch Cảnh Dương chú ý đến nhất.
Không phải cháu ruột...Hình như Beliar, là con một...!
Bàn tay đang quấn băng của Tịch Cảnh Dương thoáng dừng lại sau câu nói đó của Dương Nguyệt, ánh mắt cũng khẽ động.
Dù rất nhanh đã lấy lại dáng vẻ bình thường, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn nhận ra được tâm tư của anh.
Trước mặt một Dương Nguyệt kiêu ngạo, một Beliar với vẻ mặt không thể xấu hơn được nữa, Kỷ Thần Hi mỉm cười đầy ấm áp để dỗ anh bạn trai nhỏ nhà mình.
"Anh ta đúng thật là không phải Cậu ruột của em."
Mí mắt Tịch Cảnh Dương khẽ giật nhẹ, thế nhưng anh cũng chỉ "Ừm" một tiếng, rồi không nói thêm bất cứ điều gì.
Kỷ Thần Hi vẫn từ tốn giải thích:"Tuy chuyện này em không rõ lắm, dù sao cũng là trước lúc em ra đời.
Nhưng Hàn Ca có nói, lúc ấy có hai lựa chọn, hoặc là để anh ta thành Cậu của hai đứa em, hoặc anh ta sẽ trở thành hôn phu của em.
Hàn Ca đã giúp em lựa chọn điều thứ nhất."
Đó cũng là lí do mà hai anh em cô tôn trọng, hay tỏ ra nhún nhường trước mặt Beliar.
Vì hai người thật sự phải xem anh là Cậu ruột, nếu không anh ta sẽ trở thành hôn phu được hoàng thất chỉ phối chi hôn từ nhỏ của cô.
Thông qua lời giải thích của cô, tâm trạng nặng nề của Tịch Cảnh Dương bỗng tiêu tan.
Ngoài ra, thiện cảm của anh đối với người anh vợ tương lai, cũng đã tăng không ít.
Ngược lại với tâm trạng vui vẻ vì được dỗ dành của Tịch Cảnh Dương, thì trạng thái lúc này của Beliar vô cùng tệ.
Anh ta nghiêm mặt nhìn Kỷ Thần Hi, không biết đang nghỉ gì, đanh giọng nhắc nhở cô đôi câu rồi xoay người rời đi.
Dù không muốn, nhưng Dương Nguyệt cũng phải theo anh rời khỏi phòng bệnh.
"Cần anh cho cô ta một bài học không?" Tịch Cảnh Dương vừa thu dọn dụng cụ y tế, vu vơ hỏi.
Kỷ Thần Hi chỉ nở một nụ cười đầy sâu xa đáp:"Không đến lượt chúng ta phải động tay đâu.
Tuy nhiên, dù anh ta có làm gì đi nữa, món nợ hôm nay, em sẽ ghi nhớ kỹ."
Tịch Cảnh Dương khẽ phụt cười, không nhịn được mà đưa tay véo má cô một cái.
Thật đáng yêu, dù đang tức giận vẫn rất đáng yêu.