Song Trùng

Chương 247: 247: Ỷ Thiên Chổi Và Đồ Long Roi Chờ Sẵn




Kỷ Thần Hi không ngắc lời Tịch Cảnh Đăng mà chăm chú lắng nghe.

Vì đến hiện tại cô mới biết được nhà mẹ đẻ của mẹ mình lại là thế gia có quyền quy lớn mạnh trong nước.
Chẳng trách năm đó mẹ cô đồng ý cắt đứt quan hệ với Kỷ Gia.

Dựa vào tình hình tranh quyền năm đó giữa cha cô và Cựu Vương, một khi gia đình mang quân hàm Tướng của một quốc gia dính líu vào, dù chỉ một sơ suất nhỏ, cũng đủ khiến cho Kỷ Gia vạn kiếp bất phục.
Đương nhiên còn rất nhiều cách để giải quyết, nhưng ông ngoại của cô vẫn dùng cách tàn nhẫn nhất.

Xem ra, khi chưa khôi phục lại hoàn toàn kí ức, cô không thể tùy tiện để lộ quan hệ giữa cô và nhà họ Kỷ.
Nhìn thấy Kỷ Thần Hi ngẩn người sau mấy lời nói của Tịch Cảnh Đăng, Tịch Cảnh Dương lạnh lùng lườm em trai một cái.
"Nếu chú rảnh rỗi để nói nhảm nhiều thế, xem ra cuối tuần này chú cũng dư thời gian về nhà chính một chuyến rồi."

Tịch Cảnh Đăng vẫn đang thao thao bất tuyệt bỗng cứng họng:"..."
Về nhà chính? Dựa vào mấy scandal ồn ào trên mạng gần đây, dù thật hay giả thì anh về đó để mẫu hậu nương nương đập chết anh à?
Nghĩ đến việc về nhà, Tịch Cảnh Đăng thầm hận bản thân vô cùng.

Nếu trước kia không phải anh to mồm, từ chối nhận bất kì sự giúp đỡ nào từ nhà học Tịch, tự bản thân sẽ thành công trên con đường mà anh đã chọn.

Còn nói nếu làm ra chuyện khiến nhà họ Tịch mất mặt thì chấp nhận chịu mọi gia quy nặng nhất.
Dù hiện tại không tính là ảnh hưởng đến danh tiếng Tịch Gia, nhưng scandal trên hotsearch nhiều ngày như thế, chắn chắn là bị người nhà nhìn thấy hết rồi.

Vậy nên, nếu anh vác xác về nhà, có khi "ỷ thiên chổi" và "đồ long roi" vẫn luôn đang chờ sẵn trước cửa!
Kỷ Thần Hi trong thấy bộ mặt méo xệch của Tịch Cảnh Đăng, cố nhịn cười rồi chuyển đề tài:"Anh Bắc Hàn mà cậu nhắc đến...là Mặc Bắc Hàn?"
Tịch Cảnh Đăng không trả lời mà cắm đầu ăn cơm của mình.

Dù sao ánh mắt của ông anh trai trước mặt quá đỗi đáng sợ.

Lỡ như anh nói sai gì đó nữa, có khi sẽ bị ném về nhà chính trong hôm nay luôn chứ không cần phải đợi đến cuối tuần.
Nhìn Tịch Cảnh Đăng không muốn nói gì nữa, Kỷ Thần Hi khẽ thở dài rồi ngã người ra sau tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, biếng nhác nói vu vơ:"Ngay cả nhìn mặt còn không nhìn, hai tiếng "chị dâu" kia...sau này e là tôi không nhận nỗi rồi."
Tịch Cảnh Đăng nghe xong suýt nữa bị nghẹn mà ho sặc sụa, nhanh chóng cầm ly nước bên cạnh lên uống một hơi gần nữa ly.
Tịch Cảnh Dương cũng nhíu mày không vui:"Em có thể hỏi anh mà?"
Tịch Cảnh Đăng uống nước xong liền gật đầu như gà mổ thóc:"Phải đó phải đó, anh Bắc Hàn là bạn thân của anh cả, chị muốn biết gì thì cứ hỏi anh cả đi, anh ấy biết rõ hơn em."
Kỷ Thần Hi thoáng trầm ngâm.


Bạn thân à? Xem ra chính là Mặc Bắc Hàn đã xuất hiện ở bệnh viện cách đó không lâu.

Việc cô vẫn còn nhớ rõ cái tên họ Mặc kia, cũng chỉ vì thái độ kì lạ của Evan lúc gặp hắn.

Dù chỉ một vài hành động nhỏ nhưng cô có thể chắc chắn, Evan quen biết hắn ta từ trước, đã vậy hình như còn vô cùng căm ghét tên họ Mặc đó.
Nhưng xui rủi thế nào, hắn ta lại là còn nuôi của Kỷ Gia chứ? Vậy theo bối phận, chẳng phải cô phải gọi hắn ta một tiếng "anh họ" à?
"Muốn biết chuyện của người đàn ông khác thế à?" Một giọng nói trầm thấp khẽ vang lên bên tai, cắt đứt mọi mạch suy nghĩ trong đầu Kỷ Thần Hi, khiến cô giật mình quay mặt sang, thì sóng mũi thẳng tắp của cô vô tình va phải môi của Tịch Cảnh Dương.
Tịch Cảnh Dương lợi dụng chiều cao của mình áp sát lại, nhếch mép:"Chưa từng thấy em hỏi chuyện của anh, nhưng lại có hứng thú với chuyện của người khác thế à?"
Kỷ Thần Hi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Ánh mắt của Tịch Cảnh Dương như lửa đốt, khiến cô không cách nào tránh né được.
"Không phải vậy...chẳng qua..." Kỷ Thần Hi cố gắng giải thích nhưng từng lời đều bị nuốt vào trong miệng.

Cô không biết nên giải thích thế nào về mối quan hệ giữa cô với Kỷ Gia.


Nếu nói không khéo thậm chí có thể lộ luôn thân phận của cô ở Nước R.
Tịch Cảnh Dương nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Kỷ Thần Hi, ánh mắt của anh trở nên sắc bén hơn.
"Sao? Chẳng qua gì?"
Giọng nói của anh nhẹ nhàng rất êm tai khiến Kỷ Thần Hi hoang mang, cô nuốt nước bọt rồi mỉm cười:"Chẳng qua muốn tìm cớ giúp cho em trai chúng ta về nhà chính sớm hơn thôi.

Đợi đến cuối tuần còn lâu lắm."
Tịch Cảnh Dương bật cười, anh nghiêng người hôn nhẹ lên trán cô sau đó lấy tay xoa đầu cô một cách dịu dàng.
"Ngoan."
Tịch Cảnh Đăng nhìn thấy toàn bộ màn phát cơm chó trước mặt:"..."
Hình như đúng là anh ta đã sai rồi, sai từ lúc đến đây tự tìm ngược cho bản thân!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.