Kỷ Thần Hi khẽ đưa tay chạm vào những bộ quần áo được may bằng chất liệu cao cấp, đường may tinh xảo, trong lòng cô bỗng dâng nên sự ấm áp.
Hoá ra từ trước đến nay, anh luôn chuẩn bị sẵn mọi thứ và bên cạnh anh sẽ luôn tồn tại chút gì đó có liên quan đến cô.
Chính cô cũng không ngờ anh lại là người đàn ông tinh tế đến thế.
Kỷ Thần Hi mỉm cười đầy hạnh phúc, sau đó cô tùy ý lấy một chiếc váy màu trắng ngà từ móc treo, trải lòng bàn tay nhẹ nhàng trên bề mặt váy.
Vải mỏng như tơ, mềm mại và nhẹ nhàng như hơi thở mùa xuân tràn đầy sức sống.
Chiếc váy này được thiết kế đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Đường cắt may chính xác và tinh tế, tạo nên những đường cong mềm mại, khéo léo ôm trọn vóc dáng của Kỷ Thần Hi.
Điểm nhấn của váy chính là phần cổ tim tinh tế, tạo cảm giác nữ tính nhưng lại không kém phần trẻ trung.
Màu trắng ngà của váy khẽ phô diễn làn da trắng mịn của cô, tạo nên vẻ đẹp thuần khiết.
Với đôi tay nhỏ nhắn, cô cẩn thận nắm lấy chiếc váy, cảm nhận từng sợi chỉ mềm mại ngay trong lòng bàn tay mình.
Cô không khỏi mỉm cười, tự hào vì đã lựa chọn được một chiếc váy hoàn hảo như thế này.
Chiếc váy thể hiện được sự tinh tế, sự tôn trọng cô dành cho bản thân và cũng là món quà ý nghĩa mà anh đã dành tặng cho cô.
Sau khi thay đồ xong, Kỷ Thần Hi đẩy cửa bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Tịch Cảnh Dương cũng nghiêng đầu nhìn sang rồi bất chợt ngẩn người.
Kỷ Thần Hi không nhịn được mà trêu anh:"Đâu phải lần đầu anh nhìn thấy vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này của em, ngẩn người gì chứ."
Tịch Cảnh Dương nhìn chiếc váy mới được khoác lên người cô thì cảm thấy vô cùng hài lòng:"Rất hợp với em." Và cũng rất kín đáo, gu thẩm mỹ của em đúng thật là chưa từng khiến anh thất vọng.
Kỷ Thần Hi nhìn ra được ý nghĩ sâu xa của anh, cô cười nói:"Anh thấy vui vì em chọn chiếc váy kín cổng cao tường như này đúng không? Sao anh không thử vào xem đống đồ kia có cái nào hở không? Có cái váy nào cao hơn gối chân không?"
"Đi ăn cơm thôi, em muốn ăn ở đâu?" Tịch Cảnh Dương cười cười đưa tay về phía cô nói.
"Hơ hơ, anh đừng có đánh lạc hướng em."
Mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau nhưng Kỷ Thần Hi vẫn cáu kỉnh với Tịch Cảnh Dương.
Anh cũng không nói gì mà mỉm cười bước đi.
Lúc anh người vừa mở cửa phòng ra, bầu không khí kỳ lạ ngay lập tức vây lấy, khi trước mặt họ là hàng chục cặp mắt đang nhìn họ chằm chằm.
Kỷ Thần Hi ngơ ngác:"Ơ kìa, sao muộn thế này rồi mà nhân viên công ty anh chưa tan ca sao?"
"Khụ...Kỷ tiểu thư đừng để ý, chúng tôi còn có việc nên chưa thể về được." Một giọng nữ trầm khẽ vang lên.
Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn sang, ấn tượng đầu tiên hiện ra trong đầu cô chỉ có bốn chữ "siêu cấp soái tỷ"!
Từ khi nào mà trong công ty của Tịch Cảnh Dương xuất hiện một soái tỷ thế này? Lần trước cô đến đây hình như chưa từng gặp qua họ thì phải?
Tịch Cảnh Dương nhìn hàng người của phòng an ninh và Cung Nhu vẫn đang đứng trước phòng của mình thì nhíu mày:"Các người vẫn ở đây à?"
Toàn thể nhân viên của phòng an ninh mạng:"..."
Online gấp! Giết ông chủ bất lương có phạm pháp không?
Tự nhiên ông chủ nổi giận, gấp gáp ra ngoài, bọn họ cũng muốn rời đi lắm chứ, nhưng nếu lúc đại boss trở về rồi trút giận lên người họ thì sao?
Thế là cả đám người, ngay cả Cung Tổng của họ nhìn nhau trong bất lực rồi cùng đứng bên ngoài phòng làm việc của Tịch Cảnh Dương, chờ đợi anh về, xem như tự phạt bản thân, đến lúc anh nhìn thấy có thể thương xót nhẹ tay với họ.
Nào ngờ, họ nghĩ nhiều rồi, đại boss vừa trở về và kéo theo mỹ nhân vào phòng, chẳng thèm liếc nhìn họ lấy một cái.
Quan trọng hơn là, cả anh ta và mỹ nhân của anh ta cứ xem họ như không khí vậy đó!
Tuy vậy nhưng cũng chẳng có thanh niên nào dám rời đi mà vẫn tiếp tục đứng ở đấy, dù cho hai chân sắp mất cảm giác tới nơi luôn rồi.
Nhưng đợi được đến lúc nhìn thấy đại boss, anh ta lại quăng cho họ một câu phũ phàng như thế.
Con bà nó chứ!
Cung Nhu vì đứng quá lâu nên hai chân tê cứng không thể cử động, chỉ có thể cố gắng thẳng người để đáp lời Tịch Cảnh Dương:"Tịch Tổng, chuyện lúc trưa vẫn chưa giải quyết xong, bọn họ sợ anh nổi giận nên không dám rời đi."
Tịch Cảnh Dương nhìn đám người chuẩn bị nói gì đó thì đã bị Kỷ Thần Hi cướp lời:"Khuya vậy rồi chắc mọi người chưa ăn cơm tối đúng chứ? Chúng tôi cũng định đi ăn, mọi người có muốn đi cùng không?"
Cả đám người nhìn Kỷ Thần Hi bằng đôi mắt phát sáng.
Muốn chứ muốn chứ! Chúng tôi rất muốn là đằng khác! Nhưng bà chủ tương lai à, cô có nhìn
thử biểu cảm người đàn ông phía sau cô chưa?
...----------------...