Tịch Cảnh Đăng mặt đầy khó hiểu:“Cậu đang nói về chuyện gì thế?”
Kỷ Thần Hi khẽ đưa mắt nhìn sang Vũ Tinh.
Ha, hay đấy!
Mặt làm ngơ bơ đi mà sống, không hề có ý định giải thích hiểu lầm.
Trên vai Vũ Tinh cũng có một vết thương khá bắt mắt, nên không một ai nghĩ chuyện của Phong Tinh Nguyệt có liên quan đến cô, cùng lắm mọi người đều nghĩ là cô ngăn cản Kỷ Thần Hi tấn công Phong Tinh Nguyệt nên mới bị thương.
Kỷ Thần Hi cũng chỉ cười mỉm, không muốn để ý đến nữa, cô cũng chán phải giả vờ cùng những người không quan trọng này nữa.
“Đi thôi.”
Tịch Cảnh Dương chờ hai từ này của cô từ lâu, mây đen trên đầu cũng vơi đi mấy phần, nắm lấy tay cô xoay người rời đi.
Anh em nhà họ Phong hung hăng ngăn cản hai người, cả hai chia nhau chặn trước chặn sau để Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương không thể rời đi, thậm chí anh hai Phong mặt đầy thù hận nhìn cả hai, nghiến răng nói:“Muốn chạy? Còn phải hỏi xem chúng tôi có cho hay không!”
Đạo diễn nhìn tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát, thì vô cùng lúng túng. Từ lúc Kỷ Thần Hi bế Phong Tinh Nguyệt toàn thân đầy máu bước ra khỏi khu rừng, thì phát sóng trực tiếp đã tạm dừng ở đó, thay vào là chương trình . Nhưng chương trình đã kéo dài hơn mười phút, khiến cho khán giả vô cùng tức tối mà la ó.
Dù vậy, ở tình hình này ông cũng không thể nào cho quay tiếp được. Còn chưa kể Phong Tinh Nguyệt không rõ sống chết, ông phải thu xếp gấp để đến bệnh viện xem tình hình của cô.
Chẳng lẻ lần này… chương trình phải kết thúc tại đây hay sao?
“Đạo diễn, phiền ông gọi cảnh sát giúp tôi!”
“Phải, trước khi cảnh sát đến, chúng ta phải ngăn cản hai tên sát nhân này bỏ chạy!”
Kỷ Thần Hi nhìn chằm chằm vào hai tên ngu cứ khư khư chặn lối đi thì cũng chẳng duy trì được nụ cười xã giao lúc đầu nữa.
“Ừm, tôi thấy cũng được đấy, nhưng các anh không cần gọi nữa, vì cảnh sát chắc cũng sắp đến rồi.”
Tên sát nhân kia trốn ra trong lúc áp tải đến nhà giam, chắc chắn sẽ có xe cảnh sát đi theo hắn, chưa kể đoàn xe cảnh sát truy bắt tội phạm lúc trưa có thể mục tiêu là cái tên đang nằm trên đất. Vì vậy ban nãy cô đã âm thầm thông báo cho cảnh sát để áp giải tên sát nhân đi, dù sao cảnh sát vẫn đang tiến hành tìm kiếm quanh đây, nên cũng sẽ đến nhanh mà thôi.
Cô gái hơi nhoẻn miệng cười một cái rồi cầm tay Tịch Cảnh Dương lên để xem giờ trên đồng hồ đeo tay của anh.
“Chúng ta đợi thêm một lúc nữa rồi đi.”
Tịch Cảnh Dương từ đầu đã không thích ở lại, anh hơi nhíu mày:“Không cần đợi, muốn đi, không ai có thể ngăn chúng ta cả.”
Kỷ Thần Hi lắc đầu:“Không được. Em có thể sao cũng được, nhưng em không thể để anh dính vết nhơ oan uổng này được. Đợi một lúc cũng chẳng sao, đợi xem bọn họ tự vả mặt mình…không tệ lắm.”
Nói về giết người, đương nhiên bọn họ đã giết không ít, nếu không thì cũng chẳng thể tồn tại đến bây giờ được, nhưng hai từ “sát nhân” phát ra từ miệng những kẻ không biết suy nghĩ, chỉ biết mặc định mọi thứ theo lối tư duy khờ khạo của mình, Kỷ Thần Hi cực kỳ không thích.
Tịch Cảnh Đăng và Diệp Mộc Âm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai người quay sang nhìn nhau.
Cả hai đều biết, Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi đã triệt để tức giận rồi, việc họ tiếp tục quay hình là điều không bao giờ có thể xảy ra.
Như thế thì sao? Đương nhiên cả hai người cũng không cần phải quay nữa.
Không cần biết đúng sai thế nào, nhưng Tịch Cảnh Dương và Diệp Mộc Âm đều tin tưởng Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi vô điều kiện.
Chưa nói đến việc họ là người nhà của nhau, thì cái tính cách người không động mình mình không động người của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi, là thứ mà hai người vô cùng hiểu rõ.
Chính vì thế, lần đầu tiên trong lúc hoạt động ở giới giải trí, Tịch Cảnh Đăng thu hồi nụ cười xã giao luôn thường trực trên môi mà đi đến bên cạnh đạo diễn.
“Chúng tôi không quay nữa, hợp đồng đã ký trước đó xem như tôi đơn phương hủy, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ chịu hết.”
Danh tiếng chương trình suốt nhiều năm qua, độ hot của những tứ thiên vương lưu lượng bùng nổ, số tiền khổng lồ từ nhà đầu tư thừa tiền, tất cả đều không thuộc phạm vi kiểm soát của đạo diễn.
Đạo diễn đã cuống đến độ không giữ nổi bình tĩnh, nay lại thêm cơn đả kích từ việc muốn hủy hợp đồng của Tịch Cảnh Đăng, suýt làm cơn đau tim tái phát. Ông cố gắng khuyên ngăn Tịch Cảnh Đăng, mong anh sẽ suy nghĩ lại.
“Vân Tiêu à, cậu…cậu làm thế thật sự không được đâu. Cậu biết chương trình này có ý nghĩa với tôi thế nào mà? Chưa kể hơn hai trăm con người ở đây có kiếm được bữa cơm no hay không, cũng phụ thuộc vào các cậu cả. Tôi biết chuyện hôm nay chắc chắn là hiểu lầm, chúng ta cứ bình tĩnh mà nói chuyện được không? Khoan hãy nói đến việc hủy hợp đồng, cậu phải biết, số tiền vi phạm không nhỏ đâu.”