Song Trùng

Chương 405: C405: Thắng thì làm vua thua thì báo cảnh sát



Khoảnh khắc Kỷ Thần Hi quay người lại, đám người đang đi về phía cô cũng dừng bước. Trong đám người đó, một tên với vẻ ngoài có phần nổi bật nhất, tiếp tục đi lên và đứng ở đầu đoàn người.

Hắn ta trông thật đáng sợ, với thân hình cao và cường tráng, như một con quái vật đến từ cõi tăm tối.

Khuôn mặt của tên thủ lĩnh này không có gì để mô tả ngoại trừ sự c ường bạo và bi3n thái. Đôi mắt của hắn loé lên tia tàn nhẫn, khóe miệng luôn mang một nụ cười tà ác, khiến nhiều người đối diện cảm thấy ám ảnh.

Đôi mày cong và dày, thể hiện sự thông minh của một kẻ đứng đầu, nhưng cũng là dấu hiệu cho thấy hắn ta là người đầy tàn bạo.

Mũi của tên thủ lĩnh được cấu thành từ những đường nét sắc sảo và nhọn như mũi dao. Đôi môi chân chất của hắn, luôn mang một sắc thái siêu nhiên và u ám.

“Thật không ngờ, tùy tiện nhận bừa một đơn hàng rẻ rúng, lại còn có cơ hội đụng mặt với đệ nhất thiên tài của MIT, mức treo thưởng…cấp S!” Tiếng nói của hắn truyền đến như các âm thanh từ thế giới của những linh hồn bị đày đọa.

Giọng nói của đối phương khó nghe đến mức Kỷ Thần Hi phải cau mày vì khó chịu. Đổi lại là người khác e là đã bị giọng nói đó hù doạ mất mật rồi.


Kỷ Thần Hi cũng chậm rãi tiến hai bước, đến khi ánh đèn bên đường có thể soi rọi từng đường nét ma mị và sắc sảo trên gương mặt trắng nõn của cô.

Tuy vào thời điểm tại R Quốc, tóc và mắt của cô luôn là màu giống với người thường, nhưng vẻ đẹp của cô không chỉ xuất phát từ hai thứ đó, chưa kể đến khí chất bất phàm không phải người thường của Kỷ Thần Hi, không một tên đàn ông nào mà không động tâm.

Cũng vào lúc đó tên đứng đầu đám người cười phá lên bằng một nụ cười đầy gian tà, nói:“Rõ ràng là gương mặt y hệt nhau, nhưng cô em thú dị hơn nhiều đó!”

Trong lòng Kỷ Thần Hi bỗng có thứ gì đó rơi lộp bộp.

Mộ Nhược Vi…xảy ra chuyện rồi!

“Cô ấy ở đâu?” Giọng nói lạnh lẽo cùng sát khí như tử thần cầm lưỡi hái đến đòi mạng từ khuôn miệng xinh đẹp của cô gái vang lên, lại thật sự có thể khiến đám người kia vô thức lùi lại một bước.

Tên đứng đầu cũng không ngoại lệ, hắn ta tự hào khi làm đại ca bấy lâu, luôn có quyền uy hơn người, nay lại bị khí thế của một cô gái trẻ chân yếu tay mềm áp chế, có thể không tức giận sao?

Hắn ta cố nén cơn tức, nở nụ cười vừa nham nhở vừa khinh bỉ rồi ném một chiếc điện thoại cho Kỷ Thần Hi:“Muốn biết? Sao không tự mình xem.”

Lực tay đàn ông vốn mạnh hơn phụ nữ, chưa kể với một tên có cơ bắp như hắn, lại còn cố ý ném thật mạnh, phỏng chừng Kỷ Thần Hi nhất định sẽ bị thương.

Nhưng những gì diễn ra trước mắt khiến hắn ta lại thêm một đợt kinh ngạc.

Kỷ Thần Hi đưa một tay ra, cực kỳ nhẹ nhàng chụp lấy chiếc điện thoại. Cô liếc mắt một cái thì nhanh chóng nhận ra đây không phải loại điện thoại hiện đại như Zephone Era, mà thuộc một dòng điện thoại có tính bảo mật rất cao, chuyên được các chính trị gia và những kẻ làm việc trong bóng tối ưa dùng.


Loại điện thoại này có tới bốn lớp bảo mật, nếu như đối phương không chủ động mở khoá, thì ngay cả Kỷ Thần Hi cũng phải mất gần mười phút để bẻ khoá.

Mà muốn đối phương chủ động mở khoá, chắc chắn là không có khả năng.

Chỉ với vài giây phân tích tình huống, Kỷ Thần Hi không vội mở điện thoại xem, cô từ tốn cất chiếc điện thoại vào túi trong của áo khoác ngoài, sau đó kéo tay áo xuống xem giờ trên đồng hồ.

Sau một loạt động tác, cô ngẩng đầu nhìn về phía tên cầm đầu, cất tiếng nói:“Ta không có hứng thú với kẻ vô danh, xưng tên họ đi.”

Tên đứng đầu sảng khoái đáp:“Hunter, một trong những thủ lĩnh của Atlantis.”

Một tên đàn em của hắn phía sau giễu cợt nói:“Tam gia, anh nhiều lời với cô ta làm gì, một con ả mọt sách có chút năng khiếu chế tạo mà thôi, có thể biết Atlantis là tổ chức thế nào sao?”

Một tên khác cũng phụ hoạ:“Tam gia, cậu ta nói đúng đấy! Anh nhìn xem, thân hình kia quả đúng là cực phẩm đấy, khuôn mặt càng khỏi phải bàn, chơi ả ta nhất định rất sướng!”

Mấy tên khác cũng hùa nhau nói ra những câu nói tục tĩu vô cùng khó nghe.


Kỷ Thần Hi lần nữa cau mày, không muốn tiếp tục nán lại thêm giây phút nào nữa:“Muốn chơi ta? Chờ các ngươi có thể rời khỏi đây trước đã.”

Lời vừa dứt, cô nhanh chân lùi về sau rồi biến mất trong màn đêm như một màn ảo thuật điên rồ, khiến cho đám người không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bởi vì sau lưng cô gái là một vách tường chắn ngang, trừ khi mọc cánh thì rõ ràng không thể nào biến mất được.

Mà cũng chỉ sau đó vài giây, hàng loạt đèn pha loại lớn cùng lúc được bật lên và chiếu về phía bọn họ, đi theo đó là một lời cảnh cáo đầy uy nghiêm vang lên.

“Không được động đậy! Các người đã bị bao vây, mau bỏ vũ khí xuống rồi đặt tay lên đầu!”

Tên đứng đâu thoáng kinh hoàng.

Cảnh sát? Lũ cốm đó sao lại xuất hiện ở đây?

…----------------…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.