Song Trùng

Chương 421: C421: Tòng thử quân vương bất tảo triều



Tịch Cảnh Dương không trả lời thẳng câu hỏi của Kỷ Thần Hi, cố ý đánh sang chuyện khác:“Ở Thủ Đô em cũng không quen biết ai, anh lại không yên tâm để em ở khách sạn một mình, hay là đến biệt thự của anh ở tạm một đêm được không?”

Thành thật với nhau, nói ra hết bí mật, tâm trạng của Kỷ Thần Hi đã thoải mái hơn nhiều.

Có điều, chuyện cô là cháu gái duy nhất tính đến thời điểm hiện tại của nhà họ Kỷ, cũng là vị hôn thê của anh, tạm thời cô vẫn phải giấu tiếp.

Ai bảo cô đã hứa với ông ngoại là sẽ không nói cho anh biết. Tuy đã hứa giữa hai người phải thành thật với nhau, nhưng đây cũng không tính là cô đã lừa gạt anh, chẳng qua là cô chưa thể nói ra thôi, nếu nói cho anh biết sợ rằng ông ngoại Kỷ lại làm khó anh mà thôi.

“Cũng được, về biệt thự trước đi, em sẽ nhờ người chuẩn bị quà, sáng mai 8h nhớ đến đón em.”

“Sáng mai?”

“Nếu không thì sao?”

“Anh còn tưởng…”


Kỷ Thần Hi nheo mắt:“Chồng tương lai à, bao lâu rồi anh không về nhà rồi anh biết không? Hôm nay người nhà anh ai cũng biết anh đã trở lại Thủ Đô, anh cứ đi theo em như thế, bọn họ sẽ nghĩ em là loại người chuyên quyến rũ đàn ông khiến họ quên lối về đó!”

Nhìn thấy Tịch Cảnh Dương không trả lời chỉ hơi nhếch miệng cười thầm, Kỷ Thần Hi cảm thấy khó hiểu hỏi:“Ý gì đây?”

Người đàn ông với ánh mắt sâu xa quay sang nhìn cô, thanh trầm trầm thấp quen thuộc lại vang lên.

*“Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tòng thử quân vương bất tảo triều.”*

(*Tạm dịch: Đêm xuân tiếc rằng ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới dậy/Từ đó nhà vua không ra ngự triều sớm nữa – Trích từ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị*)

Không biết lần thứ mấy trong ngày, Kỷ Thần Hi bị những lời này thả thính này của Tịch Cảnh Dương làm cho đỏ mặt tía tai.

Cô tự tin nói rằng bản thân có khả năng kiềm chế cảm xúc rất tốt, cộng thêm sinh ra miễn nhiễm với mấy lời nói mật ngọt này, nhưng khi nó từ miệng của Tịch Cảnh Dương phát ra, thì cô chỉ có thể giương cờ trắng xin hàng.

Kết quả cho việc này chính là, cô gái mặt mỏng của chúng ta bị người nào đó kéo vào lòng ôm hôn một lúc lâu rồi mới chịu thả người đi.

Đợi đến lúc không nhìn thấy bóng chiếc Porsche màu trắng đâu nữa, Kỷ Thần Hi mới thở phào nhẹ nhõm.

Càng ngày người nào đó càng chơi trò k1ch thích hơn chứ không có kém, khiến trái tim nhỏ bé của cô…thật sự chịu không nổi mà.

Lúc này Kỷ Thần Hi mới lấy điện thoại ra, mở máy lên, ban nãy Evan cứ liên tục gọi nên cô buộc lòng phải tắt máy luôn.

Không phải khen chứ điện thoại cô bị spam cuộc gọi đến mức nóng hết cả máy, Evan cũng thật sự quá cừ rồi.

Vừa mở máy lên thì vừa hay Evan cũng vừa gọi đến, Kỷ Thần Hi nhanh chóng mở máy nghe, phía đầu dây bên kia liền truyền đến một giận nói đầy giận dữ vì mất kiên nhẫn.


“Kỷ! Thần! Hi! Chị làm cái gì mà em gọi gì gần một ngàn cuộc điện thoại rồi mà chị không nghe thế? Lại còn tắt máy? Chị gặp chuyện gì hay bị thương rồi đúng không? Giờ chị ở đâu? Em lập tức qua đó ngay!”

Không phải lần đầu trông thấy Evan tức giận đến mức này, nhưng thân là người có lỗi trước, lại còn tắt máy, Kỷ Thần Hi nào có thể phản bác lại, đành lên tiếng xin lỗi trước, mong nhận được sự khoan hồng.

“Evan, xin lỗi mà…có gì từ từ nói, em hỏi nhiều câu như thế, chị phải trả lời câu nào trước đây?”

Dù đang tức giận vì lo lắng cho Kỷ Thần Hi xảy ra chuyện không hay, nhưng nghe được giọng điệu của đối phương rất bình thường, không giống như gặp chuyện, Evan cũng định tâm lại, giọng nói của không mang theo lửa giận.

“Chị đấy, cứ làm người khác lo lắng. Hiện tại chị đang ở đâu?”

Nhìn biệt thự rộng lớn nhưng không một bóng người, Kỷ Thần Hi thở dài nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói:“Còn đâu nữa, không đến nhà chính của Tịch Gia thì ở trong biệt thự riêng của Tịch Cảnh Dương.”

“Anh ta không ở đó?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Mộng Có Đành Buông
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia

=====================================

“Ừm, chị bảo anh ấy về trước rồi, chị muốn đi gặp ông ngoại Kỷ, trước khi về nhà chính gặp cha mẹ anh ấy.”

Evan có chút bất ngờ:“Có vẻ em nghĩ sai về chị rồi, thật xin lỗi.”

Evan cứ nghĩ chuyện liên quan đến Tịch Cảnh Dương luôn được Kỷ Thần Hi ưu tiên hàng đầu. Dù sao cô cũng quá thích tên họ Tịch đó, thích đến độ không còn quy tắc gì nữa.

Kỷ Thần Hi lại không hiểu vì sao Evan lại xin lỗi, nhưng cô cũng không hỏi chuyện đó mà hỏi chuyện khác:“Chiều đến giờ em gọi cho chị nhiều như thế, có việc gì gấp sao?”

Evan muốn cười nhưng cười không nổi oán trách:“Nếu thật sự có việc gấp, thì đợi đến giờ cũng xong rồi.”

“Hi hi, chị xin lỗi, trưa nay chị gặp Hàn Ca, ngoài ra còn có một số việc ngoài ý muốn nên không nghe máy được. Giờ em còn gọi cho chị, vậy xem ra vẫn chưa giải quyết được rồi đúng không? Em nói đi, nếu giúp được chị sẽ cố gắng hết sức.”

…----------------…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.