Song Trùng

Chương 428: C428: Quà của nam cung lục trà



“Tôi là loại người nào, vẫn chưa đến lượt Nam Cung tiểu thư đánh giá đâu.”

Lời của Nam Cung Lục Trà vừa dứt, thân ảnh một nam một nữ với ngoại hình chói mắt, tay trong tay bước vào nhà chính. Người vừa lên tiếng đáp lời cũng chính là Kỷ Thần Hi.

Nhìn thấy Kỷ Thần Hi, Nam Cung Lục Trà bất giác nghiến răng, móng tay cũng bấu chặt.

Cô ta không thể không công nhận, ngoại hình của Kỷ Thần Hi quá đỗi xinh đẹp, phải gọi là đặc biệt đẹp. Ngũ quan hài hoà, đường nét sắc sảo, vóc dáng cao ráo lại thon gọn. Đặc biệt mái tóc dài màu trắng bạch kim kia, càng làm tôn lên nước da trắng như tuyết của cô.

Dù rất tự tin vào bản thân đủ xuất sắc để đè bẹp, dẫm đạp đối phương dưới chân mình, nhưng so về ngoại hình Nam Cung Lục Trà lại vô cùng ghen tỵ với Kỷ Thần Hi.

Khi bị Kỷ Thần Hi nói vặn lại, Nam Cung Lục Trà chỉ đành cười gượng gạo, nâng tách trà của mình lên uống một ngụm.

Kỷ Thần Hi cũng không rảnh để dí trà xanh đến cùng, cô đi đến trước mặt ông cụ Tịch lễ phép cúi chào:“Tịch gia gia, lâu rồi không gặp.”


Ông cụ Tịch vuốt vuốt râu bạc dài, hài lòng gật đầu:“Cháu ngoan, đúng là trở về làm chính mình tính cách cũng cởi mở hơn trước rồi.”

Kỷ Thần Hi đã nghe Tịch Cảnh Dương nói trước đó, anh đã giải thích mọi chuyện cho người nhà nghe, nên cô cũng không quá bất ngờ trước việc ông cụ Tịch vẫn đối xử tốt với cô.

Có lẻ anh cũng đã tốn không ít công sức để thuyết phục người nhà anh chấp nhận cô. Dù đương nhiên vẫn có người không thích và thậm chí là ghét cô, thì Kỷ Thần Hi vẫn tự hứa với lòng không để công sức của anh đổ xong đổ bể được.

Ngoại trừ cha mẹ và ông nội của Tịch Cảnh Dương, bên trong nhà chính vẫn còn rất đông người. Có mấy vị phu nhân đang tụ tập chơi mạt chược ở một góc, góc đối diện thì là nơi những người đàn ông trung niên đang thảo luận về các bức bích họa. Điểm chung duy nhất của họ là khi cô và Tịch Cảnh Dương tay trong tay bước vào, tất cả đều dừng việc của mình lại, về phòng khách tụ tập.

“Đây là bạn gái mà A Dương nói sẽ không cưới ai ngoài con bé sao?”

“Chậc, xinh thật đấy, nếu có một cô con gái xinh đẹp thế này, có chết em cũng không gả đi.”

“Em dâu bốn, em nói lời này không sợ A Dương nghe được à?”

“Mấy chị em dâu các người nói nhỏ quá, đừng nói là A Dương, người trong phòng đều nghe thấy cả!”

Mấy chị em dâu:"…"

Kỷ Thần Hi chỉ biết nở một nụ cười cực kỳ hiền hoà, lén kéo tay áo người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:“Giới thiệu chút đi, em nên chào từ người nào?”

“Thật ra không chào cũng…”


Chưa kịp dứt lời, bàn chân của anh đã bị ai đó đạp mạnh lên, Tịch Cảnh Dương chỉ đành nuốt cơn đau xuống giới thiệu từng người với Kỷ Thần Hi.

Vào giờ phút này Kỷ Thần Hi đã có thể áp dụng trí nhớ kinh người của mình, vì chỉ cần Tịch Cảnh Dương giới thiệu sơ qua cô liền biết đâu là bác cả, bác ba, chú sáu, chú bảy và mợ cả, mợ năm, dì sáu, dì bảy.

Cô thầm thở phào trong lòng, cũng may sáng nay con cái của các vị bác mợ chú dì này, người đi làm người khai giảng, thì tất cả đều kéo đến để xem cô rồi.

Nhưng mà…người nhà của anh trông không giống người khó gần, vậy sao năm đó anh lại bị truy sát gắt gao đến thế chứ? Vậy mà cô cứ nghĩ quan hệ của anh và người nhà cực kỳ không tốt.

“Người nên giải quyết đều đã giải quyết xong.” Như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương nhỏ giọng nói một câu.

Kỷ Thần Hi gật gù, cô mỉm cười lễ phép chào hỏi từng người lớn trong nhà.

Lúc này không ai biết được tâm trạng mẹ con nhà Nam Cung phẫn uất cỡ nào, khi ai cũng xem hai mẹ con họ là người vô hình. Đến Tịch Hàng cũng im lặng không nói lời nào, để yên cho Kỷ Thần Hi đi chào hỏi từng người.

Nam Cung Lục Trà cảm nhận được nguy cơ, cố gắng tìm cảm giác tồn tại cho bản thân:“Phải rồi ông nội Tịch, hôm nay cháu có đem một món quà cháu đấu giá được bên Nước Y để biếu ông, mong là ông sẽ thích.”


Nói xong cô ta lấy một hộp quà màu đen đã được đặt sẵn trên bàn, đưa đến cho ông cụ Tịch.

Ông cụ Tịch dù rất không thích kiểu người giả tạo như Nam Cung Lục Trà, nhưng vì nể mặt người bạn già là Kỷ Lão, vẫn phải mỉm cười một cái nhận lấy quà từ tay cô.

Tịch Hàng biết thứ mà Nam Cung Lục Trà chuẩn bị không phải là thứ tầm thường, liền tự hào lên tiếng:“Ba, người mau mở ra xem đi, quà của Tiểu Trà đặc biệt chuẩn bị nhất định là đồ tốt.”

Ông cụ Tịch vô cùng đau đầu với thằng con trai ngốc của mình, cũng may là anh em Cảnh Dương và Cảnh Đăng đều không ai hưởng gen IQ của lão, nếu không hai đứa nó không biết thành ra dạng nào nữa.

Dù nghĩ thế thì ông cụ vẫn mở chiếc hộp đen tinh xảo kia ra, một bộ ấm trà được thiết kế vô cùng tinh xảo liền hiện ra trước mắt ông.

Là một người đam mê trà đạo, ông cụ liền nhận ra đây là ấm Egoist, một loại ấm trà đắt đỏ và khó tìm mua nhất thế giới.

…----------------…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.