Song Trùng

Chương 433: C433: Phải biết trân trọng những gì trước mắt



Dù đang lửa giận đầy mình nhưng Tịch Hàng cũng phải ngớ người:“Ma cái gì cơ?”

“Ma gì mà ma, là Macallan 1926 Fine & Rare! Chính là chai rượu mà anh và chú không mua được vào hai năm trước! Ha ha, thật không ngờ đến hôm nay lại có thể nhìn thấy nó một lần nữa!”

“Anh…anh nói cái gì?”

Dứt lời, Tịch Hàng chạy đến giựt lấy chai rượu trong tay bác cả. Đến khi xem kỹ, hai bàn tay của ông dần run lên:“Thật…là thật…là Macallan 1926 Fine & Rare…sao có thể chứ…”

Mợ cả bên cảnh ghé tai vào bác cả hỏi nhỏ:“Chai rượu đó hiếm lắm sao?”

Bác cả cười lớn trả lời:“Không phải hiếm, mà là cực kỳ hiếm, chỉ tồn tại duy nhất một chai là nó. Hai năm trước lúc tham gia buổi đấu giá, giá của nó bị đẩy lên hơn tỷ đô, cuối cùng rơi vào tay một phú hào người R Quốc.”

“Thì ra là thế…nhưng vậy thì sao, cô bé kia có được chai rượu này, chắc chắn tốn cũng không ít công sức, cuối cùng lại bị người ta xem tấm lòng chẳng ra gì, ném đi hết lần này đến lần khác.”

“Vậy thì càng hay chứ sao? Lão Ngũ không cần thì chúng ta cần, thay vì cậu ta vứt đi lãng phí như thế, thì chúng ta đem về là được.”


Chú bảy cũng góp vui:“Anh cả, tự nhiên nhặt được hai tỷ đô, hời cho anh quá đi, ha ha.”

Dì bảy châm biếm:“Anh cả vui thôi, chứ có người phải tiếc đứt ruột đấy.”

Tịch Hàng thẹn quá hoá giận quát lên:“Ai nói chai rượu này của anh! Rõ ràng nó là của tôi! Anh đừng hòng cướp!”

Ông cụ Tịch lúc này mới bật cười:“Muốn giành? Ban nãy mày đối xử với người tặng rượu thế nào? Mày đã làm gì với món quà của người ta? Rẻ mạt!”

Nói xong ông cụ cũng rời khỏi nhà chính, vì ông sợ nán lại thêm thì sẽ không nhịn được mà đánh chết thằng con trời đánh của ông.

Những người còn lại thì mỗi người một câu, tóm lại đều là châm biếm Tịch Hàng, nhưng ông ta vẫn giữ khư khư chai rượu trong tay. Bác cả cũng không phải thật sự muốn tranh, chẳng qua muốn cho em trai mình một bài học, phải biết trân trọng thứ trước mắt.

***

Nơi nào đó bên trong biệt viện Sơn Hành.

“Thần Hi! Thần Hi!”

Tịch Cảnh Dương lo lắng đi quanh khu vườn nhỏ bên trong biệt viện Sơn Hành, vừa đi vừa gọi.

“Rõ ràng là chạy theo hướng này mà…”

Bỗng thanh âm ngọt ngào vang lên sau lưng anh:“Tìm em à?”

Tịch Cảnh Dương xoay người nhìn lại, thân ảnh cô gái đang ngồi trên cành cây cổ thụ hơn trăm năm tuổi bên trong biệt viện Sơn Hành hiện ra trước mắt anh một cách chói mắt.


Kỷ Thần Hi ngồi ở trên một cành cây cổ thụ, không có do dự và tự tin như một nữ thần của thiên nhiên. Tóc dài của cô ấy, màu bạch kim, làm nổi bật nét đẹp tự nhiên và quyến rũ của cô. Những sợi tóc nhẹ nhàng tung bay trong gió, tạo thành những đường cong uốn éo, như những luồn sóng nhẹ ngọt ngào.

Vẻ mặt của Kỷ Thần Hi tràn đầy sự tươi cười và rạng rỡ, khiến cho đôi mắt đen của cô lấp lánh như những tia nắng ấm áp. Khoé môi của cô cong lên như một cánh hoa nở rộ, tô điểm thêm vẻ đẹp tự nhiên của cô gái.

Cành cây cổ thụ bên dưới Kỷ Thần Hi đem lại sự ổn định và mạnh mẽ, như một biểu tượng của sự cứng cáp và sự lâu đời. Tán lá rợp bên trên đem lại bóng mát và như bảo vệ chở che cho cô, tạo nên một không gian yên tĩnh và thanh bình.

Cảnh sắc xung quanh là một khu vườn thần tiên, với các cây hoa đang nở rộ và lan tỏa mùi hương ngọt ngào. Ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua tán cây, tạo thành những điểm sáng và bóng râm trên mặt đất. Tiếng chim hót và âm thanh của gió thổi qua lá cây tạo nên một bản nhạc tự nhiên và thư giãn.

Trên nền trời xanh sâu, các đám mây trắng bay lượn như những thiên thần, tạo nên một khung cảnh huyền diệu và bình yên. Cảnh tượng này cùng với sự hiện diện của Kỷ Thần Hi trên cành cây cổ thụ tạo thành một hình ảnh đẹp mắt, mang đến một cảm giác vô cùng mãn nhãn và thanh tịnh.

Tịch Cảnh Dương cũng không biết nên khóc hay nên cười đây nữa, đi đến bên dưới gốc cây rồi đưa hai tay ra.

“Cẩn thận bị ngã, mau xuống đây.”

Kỷ Thần Hi vẫn mỉm cười nghiêng đầu hỏi:“Anh sẽ đỡ được em chứ?”

Tịch Cảnh Dương cười nhẹ và trả lời:“Nhất định.”


Kỷ Thần Hi lập tức không do dự mà nhảy xuống từ cành cây cổ thụ với sự nhẹ nhàng và uyển chuyển của một người linh hoạt nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ. Khi cô đạt đến độ cao của vòng tay của Tịch Cảnh Dương, cả hai tay của anh mở ra để đón lấy cô như một thiên thần đang xuống trần gian.

Kỷ Thần Hi vòng tay qua cổ của anh, được anh ôm trọn trong lòng. Cô nhướn người cạ mũi mình vào mũi của anh, nhỏ giọng nói:“Bảo bảo, xin lỗi anh, làm anh lo lắng rồi.”

Sắc mặt Tịch Cảnh Dương âm trầm nói:“Nhắm mắt lại.”

“Hả?”

“Không nhắm cũng được.”

Dứt lời, Tịch Cảnh Dương một tay bế lấy cô, một tay ấn lấy đầu cô sát lại bên cạnh anh, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.

…----------------…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.