Song Trùng

Chương 436: C436: Giấc mơ liệu có phải điềm báo



“Evan, em thật sự không nói đúng không?” Giọng Kỷ Thần Hi trầm xuống, đây cũng là điểm chung giữa cô và Tịch Cảnh Dương, cả hai đều hạ giọng xuống khi nói chuyện vào những lúc tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

Evan kiên quyết gật đầu:“Phải.”

Kỷ Thần Hi cũng nhẹ gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, cô bình thản ngồi dậy đi lên lầu, Evan cau mày hỏi:“Chị định làm gì?”

Kỷ Thần Hi lười nhác đáp:“Em không nói không có nghĩa chị sẽ không tìm được. Chỉ cần Kỷ Hàn Phi không vứt cái điện thoại mà anh ta vẫn hay dùng đi, chị có rất nhiều cách để tìm được chỗ của bọn họ.”

Thất sách!

Evan quên mất khả năng máy tính siêu việt của Kỷ Thần Hi! Chỉ cần đưa cho cô một chiếc máy tính và thời gian đủ dùng, cô có khả năng điều tra thông tin của một người còn chi tiết hơn cả Harmodius!

Đương nhiên so về tốc độ, giữa một cá nhân so với một đoàn thể thì Harmodius vẫn chiến ưu thế hơn.

“Kỷ Thần Hi! Bây giờ chị đi tìm bọn họ thì cũng chỉ làm gánh nặng cho mọi người thôi! Cơn đau đầu của chị hoàn toàn không có quy luật, lỡ như lúc quan trọng chị có vấn đề gì chỉ tổ làm vướng chân mọi người!”


Evan biết những lời này vô cùng tàn nhẫn và có tính sát thương cao đối với Kỷ Thần Hi, nhưng để ngăn cản cô thì đây là cách duy nhất.

Quả thật vô cùng hiệu quả, bước chân của Kỷ Thần Hi đã thật sự khựng lại, cô quay đầu nhìn Evan.

Lúc này Evan cũng rất bối rối, bởi vì cậu nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của chị gái mình, cô…sắp khóc.

“Chị…”

Kỷ Thần Hi cong môi quay mặt đi:“Chị không sao, chị đi ngủ một lát, tối nay còn phải tham gia tiệc cuối năm của Tịch Thị, em nhớ gọi chị dậy đấy.”

Cô vừa đi lên cầu thang vừa lẩm bẩm:“Mà cũng không biết sẽ ngủ được không…hay lại mơ thấy mấy giấc mơ kỳ quái nữa…”

Hoặc là giết, hoặc là bị giết, đã mấy ngày cô không thể ngủ yên giấc được rồi, muốn nghỉ ngơi đàng hoàng thật sự quá sức đối với cô.

Nhìn Kỷ Thần Hi đã đi lên lầu, Evan cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ít ra dùng lời nói nặng nề đã có thể giữ cô ở lại đây. Tiếp theo, chỉ cần sắp xếp làm phẫu thuật cho ông ngoại Kỷ là có thể đưa Kỷ Thần Hi về R Quốc điều trị.

***

“Boss!” Mục Hành lớn tiếng gọi.

Tịch Cảnh Dương đang vui mình trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, chân mày khẽ nhíu lại.

Mục Hành ho nhẹ mấy tiếng rồi nói:“Mấy gần đây anh tăng ca ngày đêm, không nghỉ ngơi chút sao? Buổi tối nay sẽ rất bận rộn đấy.”

Mục Hành thật sự không thể xem boss của anh là con người nữa, đã gần một tuần anh ấy không ngủ rồi, vậy mà tinh thần lại còn tốt hơn cả anh. Đừng nói là…boss của anh chơi đồ nhé?


Tịch Cảnh Dương gập tài liệu lại, xoay ghế nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Khung cảnh trụ sở chính ở Thủ Đô so ra vẫn có phần nhỉnh hơn một chút so với Long Thành, đặc biệt là khung cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất của phòng chủ tịch.

Bên ngoài cửa sổ, khung cảnh bắt đầu trở nên đầy sự u ám. Một lớp mây đen dày đặc bắt đầu kéo lên từ phía Tây, nhấn chìm ánh nắng mặt trời. Những cơn gió lạnh cuốn cuộn xoáy quanh, làm rối tung những tán cây và đánh gục những chiếc lá khô. Tiếng sấm vang rền từ xa, như lời cảnh báo của thiên nhiên trước một cơn bão sắp tới.

Nhìn ra xa, Tịch Cảnh Dương có thể thấy những đám mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời, dường như đang nén lại sức mạnh to lớn bên dưới. Sự hỗn độn và bất ổn của thời tiết phản ánh chính tâm trạng hiện tại của anh - một loạt những mối đe dọa đang chờ đợi ở phía trước, cùng với những áp lực không tên đang đè ép.

Tịch Cảnh Dương đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn khung cảnh thành phố sầm uất, sâu xa ẩn ý:“Thời tiết hôm nay…đúng là không tốt lắm.”

Mục Hành có chút ngờ vực. Có phải ý boss là đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì hay không? Hay đơn giản chỉ là đang nói thời tiết thôi? Mong là anh nghĩ nhiều.

“Mục Hành.” Tịch Cảnh Dương lên tiếng gọi.

“Vâng có tôi đây, boss, anh cần gì sao?”

“Lần này chuyện bên R Quốc, cậu và Liên Thành làm rất tốt, tôi nợ hai cậu một lời cảm ơn.”


Hiếm khi được boss đại nhân khen, Mục Hành không khỏi có chút ngượng ngùng:“Boss, đều là việc chúng tôi nên làm, anh không cần khách sáo.”

Tịch Cảnh Dương cười nhẹ, Mục Hành cảm thấy khí lạnh trong phòng cũng tan đi rất nhiều. Quả nhiên từ ngày tìm lại được Kỷ tiểu thư, boss đại nhân đã có cảm xúc hỷ nộ ái ố giống một con người bình thường rồi.

“Đợi đến lúc việc đó hoàn thành, cậu và Liên Thành hãy đi đâu đó nghỉ ngơi đi.”

Mục Hành bỗng giật thót, trên trán cũng toát mồ hôi mà hoảng loạn:“Boss…anh…anh nói gì thế?”

Tịch Cảnh Dương hơi nhướn mày:“Hai cậu vất vả suốt khoảng thời gian này rồi, không muốn có kỳ nghỉ dài ngày sao? Cũng lớn tuổi rồi, tranh thủ lần này tìm bạn gái đi, nếu không lại trách người làm sếp như tôi bóc lột các cậu đến nỗi thời gian tìm bạn gái cũng không có.”

Mục Hành:"…"

Boss đại nhân có thể nói một câu dài thế à? Trọng điểm là muốn cà khịa anh và Liên Hành đang ế, không có bạn gái trúc mã như Kỷ tiểu thư thì cũng thôi đi. Có cần nói cái câu gây hiểu lầm kia không?Cứ ngỡ là đại boss muốn đuổi hai anh em một lượt không đấy!

…----------------…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.